Nhưng mà hôm nay, Khắc Lạp Khắc đã bại, hắn không lời nào để nói, chỉ có thể trách Khắc Lạp Khắc tài nghệ không bằng người, hắn đã đặt toàn bộ
hy vọng lên người của Khắc Bối Lạc Tư, dù sao đối thủ của Khắc Bối Lạc
Tư đến từ Tây Bắc, mới chỉ là lục giai cao cấp Tôn Linh Sư, nhưng mà hôm nay, Khắc Bối Lạc Tư chẳng những bại, còn biến thành phế nhân, làm cho
nội tâm của hắn tức giận.
Nộ khí của hắn, làm cho cả khán đài đang xôn xao, biến thành im lặng.
Đối mặt với tức giận của lão già, trên mặt của Kiệt Sâm vô cùng bình thản, không có chút biến hóa, thản nhiên nói:
- Lúc trước Khắc Bối Lạc Tư đầu hàng sao? Tại sao ta không biết?
- Ngươi...
Râu tóc của lão giả bành trướng, run lên.
- Vèo!
- Vèo!
- Vèo!
Đúng lúc này, ba đạo lưu quang nhanh chóng xuất hiện trước mặt của Kiệt Sâm, chính là Lôi Nặc, Tốn Phượng cùng Tha Lôi ba người.
- Các hạ, trong đại tái, dường như huy động vải trắng lên, chẳng nằm trong quy định a? Chẳng lẽ các hạ muốn lấy lớn hiếp nhỏ?
Tha Lôi lạnh lùng lên tiếng, mặc dù đối phương là lĩnh đội của Khai La đế
quốc, nhưng trên mặt của Tha Lôi trên mặt không có chút sợ hãi, trước
kia Khắc Bối Lạc Tư ra tay với Thiết Mộc Chân, trong nội tâm của Tha Lôi đã nghẹn một bụng.
Phía dưới, khán giả cũng nhao nhao nghị luận, huy động vải trắng, tuy ý nghĩa của nó trên đại lục là đầu hàng, nhưng
đây là đại lục tinh anh đại tái, trong quy tắc của đại tái, chỉ có chính miệng đầu hàng, hoặc là hôn mê, té ra ngoài sân đấu, tử vong hoặc đánh
mất sức chiến đấu, mới tính toán trận đấu chấm dứt, nếu không trận đấu
tiếp tục, bởi vậy lúc trước Tha Lôi nói cũng đúng.
Hơn nữa, lúc
trước Khắc Bối Lạc Tư muốn đầu hàng, hoàn toàn có thể mở miệng lên
tiếng, làm sao lựa chọn phương thức này, chẳng phải tự mình tìm việc hay sao.
Nhưng khán giả nào biết rắng, lúc trước Khắc Bối Lạc Tư, đã sớm bị Kiệt Sâm phong bế kinh mạch, không cách nào mở miệng nói chuyện, thì làm sao nói đầu hàng được đây?
Bọn người Tốn Phượng xuất
hiện, cũng làm cho đám lĩnh đội của Khai La đế quốc xuất hiện ba động,
lập tức, mấy đạo nhân ảnh cũng từ trên đài khách quý xuất hiện trên Đấu
Linh đài, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn người Tốn Phượng.
Trong lúc nhất thời, mấy đại cường giả Đế Linh Sư, ánh mắt nhìn nhau bắn ra hoa lửa.
- Tạp Gia!
Thời điểm song phương đang giương cung bạt kiếm, tùy thời sẽ xuất hiện xung
đột, hai đạo nhân ảnh đã trên đài khách quý xuất hiện trên lôi đài,
chính là hai tên trưởng lão của Song Tháp.
Khắc Lâm Phu lạnh lùng nhìn qua lão giả của Khai La đế quốc, lên tiếng nói:
- Tạp Gia, trong đại tái, cũng không có quy định huy động vải trắng là
đầu hàng, cho nên Kiệt Sâm cũng không sai, như thế nào, chẳng lẽ ngươi
trái quy định của Song Tháp, còn muốn ra tay với tuyển thủ trên lôi đài
hay sao?
Âm thanh của Khắc Lâm Phu lạnh như băng, trong suy nghĩ
của hắn, đã sớm xem Kiệt Sâm là thành viên của linh dược sư tháp, tự
nhiên không cho bất cứ người nào khi nhục hắn rồi.
- Khắc Lâm Phu trưởng lão...
Tạp Gia mang theo phẫn nộ, nhưng không dám có dị động gì.
Tuy hắn thân là bát giai cao cấp Đế Linh Sư, cho dù ở Khai La đế quốc, cũng là tồn tại vô cùng tôn quý, nhưng trước mặt trưởng lão của linh dược sư tháp, hắn không dám ngỗ nghịch.
- Tạp Gia..
Đế Mỗ của linh sư cũng lạnh lùng lên tiếng:
- Mang theo Khắc Bối Lạc Tư rời khỏi Đấu Linh đài, còn các ngươi nữa...
Ánh mắt của Đế Mỗ nhìn qua bọn người Tốn Phượng.
- Nơi này là đại lục tinh anh đại tái, cũng không phải là địa phương các ngươi tranh đấu.
Âm thanh nghiêm khắc của hắn, một cổ uy áp nhàn nhạt trên người của hắn
phóng ra, trong cảm giác của bọn người Tốn Phượng giống như có ngọn núi
đang đè nặng, nặng tới mức làm cho người khác không thở nổi.
- Đế Mỗ trưởng lão, chúng ta cũng chỉ sợ tuyển thủ Tây Bắc của ta có gì ngoài ý muốn, bị ép lên đài mà thôi!
Tốn Phượng vội vàng lên tiếng nói.
- Hừ!
Một bên khác của Đấu Linh đài, Tạp Gia lạnh lùng nhìn qua bọn người Tốn Phượng, trong ánh mắt tràn ngập oán độc:
- Chư vị Tây Bắc, ở Linh Đấu thành ta không có biện pháp với chư vị,
nhưng mà, chư vị cũng đừng quên, Tây Bắc các ngươi là hàng xóm của Khai
La đế quốc đấy!
- Chúng ta đi!
Nói xong tất cả, Tạp Gia
nhìn bọn người Tốn Phượng cười lạnh, rồi sau đó ôm Khắc Bối Lạc Tư cùng
đám lĩnh đội của Khai La đế quốc rời khỏi Đấu Linh đài, bay về nơi cư
trú của Khai La đế quốc, rất hiển nhiên đang muốn gấp rút tiến hành trị
liệu cho Khắc Bối Lạc Tư.
Trên Đấu Linh đài, trong ánh mắt của
bọn người Tốn Phượng mơ hồ mang theo một tia tức giận, đối mặt bọn người Tạp Gia lại không thể làm gì, đồng thời, trong nội tâm của bọn họ cũng
mang theo sầu lo.
Bởi vì Tạp Gia nói đúng vậy, Tây Bắc cùng Khai
La đế quốc là láng giềng gần của nhau, tuy Khai La đế quốc đối với Tây
Bắc không tiến công trắng trợn, nhưng một ít tiểu ma sát vẫn phải có,
đối với Khai La đế quốc mà nói, đây chỉ là quấy rối nhỏ không đáng nói,
nhưng đối với Tây Bắc mà nói, đây là chuyện phải thận trọng.
Bọn
người Tạp Gia rời đi, lập tức làm cho tràng diện giương cung bạt kiếm
hòa hoãn xuống, Đế Mỗ nhàn nhạt nhìn qua mọi người, thân hình lóe lên,
sau đó biến mất tại chỗ, Khắc Lâm Phu sau đó cười với Kiệt Sâm, cũng rời khỏi Đấu Linh đài.
- Đa tạ hai vị tương trợ!
Trên Đấu Linh đài, Kiệt Sâm đi tới bên người phụ thân, rồi sau đó nói cảm tạ với Tốn Phượng cùng Tha Lôi hai người.
Dưới tình huống trước đây, cho dù Tốn Phượng thân là lĩnh đội của Tây Bắc,
có một phần nghĩa vụ, nhưng trước mặt nguy cơ chân chính, Tốn Phượng
cùng Tha Lôi có thể không sợ thân phận của đám người kia, cưỡng ép xuất
đầu thay cho mình, làm cho Kiệt Sâm cảm kích bọn họ.
- Ha ha,
Kiệt Sâm đại sư, khách khí cái gì, lúc trước đại sư cứu trợ Thiết Mộc
Chân, ta đã nói qua, nếu đại sư có thể cứu Thiết Mộc Chân trở về, Tha
Lôi ta sẽ nợ đại sư một mạng, chỉ cần đại sư không bảo tại hạ làm chuyện phản bội bộ lạc, chuyện thương thiên hại lí, cho dù núi đao biển lửa,
Tha Lôi ta có có chết cũng không chối từ, chẳng lẽ đại sư cho rằng Tha
Lôi ta là người nói không giữ lời sao?
Tha Lôi cười ra tiếng, nói:
- Tên Khắc Bối Lạc Tư thiếu chút đã giết Thiết Mộc Chân, lúc này nhìn
thấy bộ dáng thê thảm của hắn, ha ha, trong nội tâm của lão gia hỏa ta
cực sướng, nếu không phải đại tái không được công nhiên giết người,
trong nội tâm của ta vô cùng muốn một chiêu đánh chết Khắc Bối Lạc Tư
kia.
Một bên, Kiệt Sâm cười nhạt một tiếng:
- Ta mặc dù
không có đem Khắc Bối Lạc Tư đánh chết, nhưng cũng không sai biệt lắm,
trừ phi có cửu giai trị liệu hệ Thánh Linh Sư hao phí tinh lực hoặc là
bát giai linh dược Đế Sư tiêu hao một lượng lớn thiên tài địa bảo cứu
hắn, thì Khắc Bối Lạc Tư kiếp nầy chỉ sợ biến thành phế nhân rồi.
- Cái gì? Đây là thật? Ha ha!
Nghe thế, hai mắt của Tha Lôi mở to lên, mang theo một tia kinh hỉ.
- Đó là tự nhiên!
Kiệt Sâm mang trên mặt nụ cười sáng lạn.