Dưới Cây Anh Đào

Chương 7: Chương 7: Ảnh gia đình




Nhan Húc cảm thấy mình rất hiểu chuyện, không có mỗi ngày đều gọi điện thoại, cũng sẽ không chậm trễ thời gian của anh Thâm.

Về sau đều tự mình nộp tiền thoại mấy tháng liền, thì mới phát hiện mình nói nhảm nhiều như vậy.

Chu Văn Cẩm đề nghị cậu cùng anh Thâm chụp chung một ảnh gia đình, một tháng hai khối tiền, trò chuyện tận hai ngàn phút.

Nhan Húc nghe vậy, thấy cũng đúng.

Cậu lập tức muốn bàn với anh Thâm chuyện này, nhưng không thể nói thẳng trong điện thoại được: “Anh Thâm, anh có phải bận nhiều việc lắm đúng không, nếu không chúng ta khỏi đăng ký gói đi, sau này em gọi ít lại là được.”

Tần Thâm: “Không sao, mình cứ đăng ký đi, điện thoại di động của em là số 1370…đúng không?”

“Vâng, vâng!” Nghe thấy Tần Thâm đọc ra số di động của mình, khuôn mặt trắng nõn của cậu nở một nụ cười tươi như đóa hoa.

Nhan Khả vừa mới từ trường luyện thi trở về liền thấy khuôn mặt nhỏ của em trai đang vui vẻ rạo rực.

Cô rất không hiểu cũng học lớp mười hai, nhưng tại sao Tần Thâm lại có nhiều thời gian rảnh rỗi đến như vậy.

Cô chua chua hỏi: “Húc Húc, thành tích của anh Thâm không được tốt lắm phải không?”

Nhan Húc thật sự nói: “Không đâu, rất tốt đó chị.”

Lần này đến bà Nhan cũng giật mình: “Thật hả con?”

Nhan Khả học bù xoát đề mệt gần chết càng chua: “Nhìn không ra nha, cậu ta trước kia còn phải đi thi đấu, lớp văn hóa có thể theo kịp sao?”

Nhan Húc nghiêm chỉnh: “Anh Thâm nói đó là sở thích, học tập là học tập, anh ấy rất thông minh, phân chia rất rõ ràng.”

Nhan Khả vò mái tóc mềm mại của em trai đến rối tung, bụm mặt trở về phòng.

Bà Nhan đi an ủi tâm linh bị tổn thương của con gái, sờ tóc cô: “Khả Khả của chúng ta có bao nhiêu xinh đẹp.”

Nhan Khả được an ủi tạm thời thả bài tập xuống, cùng mẹ đắp mặt nạ, làm dịu khuôn mặt đã trải qua những ngày học hành mệt mỏi.

Về phần Nhan Húc đứng một bên nhìn, bị Nhan Khả nhéo mặt nói mùa đông làm da bị khô, nên cũng phải đắp một miếng lên mặt.

Nhan Húc cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu ấy trong thời gian ngắn đã biến mất, rất ra dáng học theo chị và mẹ mát xa xoa bóp để da mặt thư giãn.

Tan tầm Nhan tiên sinh về nhà, thấy ba người đắp mặt nạ như ma ngồi trên sô pha, đồng thời quay đầu sang, xém chút bị hù chết.

Ông mặt không biểu tình cùng ba mẹ con xinh đẹp nhìn nhau một hồi, rồi trở lại thư phòng đấm ngực dậm chân, yên tĩnh một mình.

Đi theo ông cùng đến còn có Trình Phi Phàm, hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nhan Húc, rơi vào trầm mặc.

Nhan Húc ngược lại thấy rất bình thường, dù sao Trình Phi Phàm cũng xem thường cậu, giơ hai tay giữ mặt nạ lớn hơn mặt mình lại, hỏi: “Có chuyện gì nha?”

Trình Phi Phàm lên xuống cổ họng: “Tìm cậu có việc.”

Hắn đoan chính ngồi ở trên ghế đẩu trong phòng Nhan Húc, ho một cái, lời chuẩn bị trong đầu lại không thốt ra được.

Nhan Húc ngửa mặt lên: “Nói nhanh lên tí, tôi còn phải ra ngoài nữa.”

Trình Phi Phàm từ dưới nhìn cái cổ tinh tế của cậu: “Cậu muốn đi đâu?”

Nhan Húc chỉ mặt nạ: “Chị nói không được đắp quá lâu, tôi muốn đi rữa mặt.”

“À.” Trình Phi Phàm như là không dám nhìn cậu, đứng lên, nghẹn họng nói một câu: “Tết năm nay cậu có muốn tới Bắn Đới Hà chơi không, ông nội của tôi nhớ cậu lắm.”

Nhan Húc suy nghĩ một chút, Trình Phi Phàm liền vội vàng cùng bà Nhan lên tiếng chào hỏi rồi ra về, không dám ở lại quá lâu.

Nhan Húc đã nhìn quen cái kiểu kỳ kỳ quái quái của Trình Phi Phàm, nữa năm nay, người này hình như muốn hòa hoãn lại mối quan hệ với cậu, nhưng vẫn không muốn chơi cùng Nhan Húc, tóm lại rất đáng ghét.

Tần Thâm ban đêm chạy về đến nhà, vừa mới bước vào sân, thì có một người hay dính người gọi điện thoại đến, hứng thú bừng bừng nói với hắn mình vừa mới đắp mặt nạ, cảm giác sờ lên mặt rất trơn nhẵn.

Tần Thâm đột nhiên nghĩ đến ngày đầu tiên năm thứ nhất Nhan Húc vừa tới, vì quá thương tâm mà khóc đến nỗi đỏ ửng hết cả mặt, toàn là nước mắt, bà nội từ trong nhà lấy ra một lọ kem trẻ em, Tần Thâm trét vài cái vào tay rồi thoa cho cậu.

Khi đó không biết là do kem trẻ em quá dính, hay là mặt nhỏ non nớt của Nhan Húc quá trơn, mà Tần Thâm luôn có ảo giác mình chiếm tiện nghi của con gái người ta, thoa đến không có ý tốt.

Hiện tại Tần Thâm chạy một đầu mồ hôi, ngồi dưới cây anh đào trong sân, chống đôi chân dài lên, mỉm cười phả ra khói trắng, mang bao tay không ngón, ngón cái cùng ngón trỏ vân vê một hồi.

Nghĩ thầm tiểu sư đệ thích chưng diện lại yếu ớt, ban đêm mùa đông khắc nghiệt, hắn chạy về chỉ đeo cái khẩu trang trên mặt, Tần Thâm da dày thịt béo hỏi: “Bên em gió to lắm hả, có thoa kem lên mặt không?”

Nhan Húc: “Có ạ, mẹ có mua cho em, dùng rất tốt, em sẽ gửi cho anh Thâm một bộ.”

Nửa tháng sau, Tần Thâm nhận được một phần quà tặng năm mới nặng trĩu.

Khi hắn gửi tin nhắn cho Nhan Húc, thì Nhan Húc đang ở Bắc Đới Hà tu bổ tình bạn của mình, cậu nhanh chóng gửi một ảnh chụp mình đang ở bờ biển chơi.

Trên người mặc áo lông dày dài rộng, từ trên xuống dưới che phủ kín mít, quấn khăn quàng cổ, đội mũ, chỉ lộ ra cặp mắt to, mang đôi bao tay giơ thành hình chữ “A”

Tần Thâm chưa từng cùng Nhan Húc trải qua mùa đông, nên không biết Nhan Húc thật ra rất sợ lạnh.

Nhìn ảnh chụp một chút, Tần Thâm cất di động vào túi, ngồi trên ghế sa lon cùng em gái nhỏ chơi xếp gỗ. Lúc tới giờ ăn cơm, điện thoại của hắn rung lên một cái, là Nhan Húc gửi tin nhắn đến.

Một ảnh chụp mới.

Võ trang khăn quàng, mũ để ở một bên, mang đôi vớ trắng ngồi xếp bằng trên sàn nhà, mặc áo len mỏng, bàn tay chống cằm trên bàn, đôi mắt cong cong mỉm cười, ngoài cửa sổ là một vùng chân trời hoang vu vô biên ở mùa đông phương Bắc.

“Vừa rồi ở bờ biển gió quá lớn, tấm kia nhìn như con gấu, tấm này có phải đẹp hơn đúng không anh?”

“Ừm.”

Cô bé bên cạnh sắc sảo nói: “Cái anh này đeo khăn quàng cổ giống với anh Thâm nè.”

Cái khăn quàng cổ Tần Thâm treo trên giá áo là của Nhan Húc tặng, nghe em gái nói, hắn mới chú ý tới cái của Nhan Húc cùng mình giống nhau.

Tần Thâm nở nụ cười, đưa di động qua cho em gái bảy tuổi hỏi một câu: “Em thấy đẹp không?” rồi đem hình tiểu sư đệ thanh tú chụp lưu vào điện thoại của mình.

Cứ nghĩ rằng một năm này cứ thế trôi qua, nhưng ngay đêm ba mươi tết, Tần Thâm lại nhận được một món quà lớn.

Cha mẹ của hắn đều đã tái hôn, có em trai và em gái, dù hắn cảm thấy không có gì, nhưng lúc ăn tết tụ họp lại có chút không cần thiết. Bác cả muốn giữ bà nội ở lại, nên Tần Thâm một mình về trước. Có mấy người bạn gọi tới, hỏi hắn có đi chơi hay không.

Tần Thâm đeo khẩu trang lên, vừa đi vừa trả lời họ. Thời gian không còn sớm, trên đường không có mấy người thả pháo hoa nữa, có thể đã tụ vào nhà coi tiết mục cuối năm rồi.

Phương nam ít tuyết, năm nay cũng chỉ có vài bông tuyết nhẹ nhàng thưa thớt, dưới ánh đèn đường có mấy đống tuyết đọng, trước cửa nhà Tần Thâm cũng có một đống tuyết, ồ không, là một chú gấu trắng nhỏ mới đúng.

Áo lông màu trắng, nón len cùng khăn quàng cổ quen mắt….

Đối phương nhìn thấy Tần Thâm liền vọt lên, biến thành thiếu niên hai mắt ẩn giấu những vì sao, cách khăn quàng cổ gọi: “Anh Thâm!”

Cậu kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, thấy răng không thấy mắt lại kêu hắn lần nữa.

Đèn đường trước cửa sáng vừa phải, đôi mắt không bị che khuất của Tần Thâm sững sờ, gỡ khẩu trang trên mặt ra, bước nhanh tới.

Nhan Húc lạnh đến dậm chân: “Nơi này lạnh quá anh, mùa đông ở chỗ em tuy có gió lớn, âm hơn mười độ nhưng không lạnh dữ vậy đâu.”

Tần Thâm cởi áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể lập tức bao cậu lại, cầm balo của cậu sang một bên, rồi tranh thủ dẫn cậu vào nhà.

Để Nhan Húc ôm lấy chăn mền ngồi ở trên giường, bật máy sưởi trong phòng lên, sau đó đi tới ôm lấy tay và hai cái chân lạnh buốt của Nhan Húc vào.

Ngồi ở bên giường, mày kiếm chau lại, có chút nghiêm khắc nói: “Sao em lại tới đây?”

Việc này nói đến không phải là do chị em Nhan gia hay sao (?)

Nhan Khả luôn nói mình chịu áp lực lớn, kêu Nhan tiên sinh đưa một đống thuốc bổ tinh thần, nghỉ đông muốn thay đổi tâm trạng, ở trong nhà quá khó chịu.

Nhan tiên sinh cùng bà Nhan định đưa cô đi chơi hai ngày, mà Nhan Húc bên cạnh còn chêm thêm một câu là có một nơi Bồ Tát rất linh, hương hỏa rất thịnh vượng.

Nhan tiên sinh liền mang theo bà Nhan đến nơi cậu nói thắp hương.

Nhan Húc nói cái chỗ kia Tần Thâm biết, là một cái miếu thổ địa, linh hay không, hắn là người địa phương cũng không rõ, hắn chỉ biết tới đó phá thôi, mặt tường đều bị lão tam đạp ngã, lúc ấy Nhan Húc cũng có ở đó.

Tần Thâm bắt đầu quan tâm Nhan Húc có thể bị đánh hay không.

Sắc mặt trắng bệch của Nhan Húc do bị đông lạnh giờ đã có chút huyết sắc, an ủi lại Tần Thâm: “Ba mẹ của em bây giờ đang ở nhà chú ăn cơm, chú bảo ngày mai sẽ lái xe dẫn họ đi xây lại chùa miếu, hương khói thì không có, vì đó là Bồ Tát mới, người cầu nguyện không nhiều, nhưng có thể nghe được lời ước nguyện của chúng ta.”

“Nửa câu sau là thầy nói à?”

Nhan Húc xấu hổ tựa lên vai rắn chắc của hắn: “Hì hì, là em nói.”

Bên ngoài có người đốt pháo “Chíu” bắn lên trời, Tần Thâm duỗi tay nắm lấy mặt cậu, chen vào, đôi mắt đen láy mang theo nụ cười sủng nịch vui vẻ.

Nhan Húc được như nguyện ở chỗ này qua năm mới, sau niềm vui sướng đó chính là thê thảm đau đớn sắp tới.

Nhan tiên sinh trên đường trở về báo ba trường luyện thi cho cậu, cũng tịch thu luôn điện thoại của cậu.

May mắn Tần Thâm vẫn hay sử dụng điện thoại, nên không lo bị hủy gói cước tận hai khối tiền của bọn họ, Nhan Húc mỗi tháng đều nắm chắt thời cơ mà gửi tin nhắn cho hắn cũng đã cảm thấy vui vẻ nhưng lại vẫn có chút tiếc nuối.Tác giả có lời muốn nói: Liên quan tới Trình Phi Phàm.

Bà Nhan: “Húc Húc, con cùng Phi Phàm đã hòa giải rồi đúng không?”

“Cũng xem như là vậy ạ.”

“Thế Phi Phàm có nói gì không con?”

Vấn đề này Nhan Húc không có nghĩ qua, cậu ngẫm một lát, nghĩ đến Chu Văn Cẩm, lại nghĩ đến những hành động kỳ quái của Trình Phi Phàm, rồi nói: “Dạ, có thể cậu ấy muốn làm sư đệ của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.