Lớp phó học tập thích lớp phó âm nhạc Ninh Vi, học chung với nhau từ hồi tiểu học, Ninh Vi là một tiểu thiên nga múa ballet, đi đường mắt nhìn thẳng, khi ngẩng đầu lên cái cổ mảnh dẻ hệt như thiên nga, thích Nhan Húc ôn hòa nhã nhặn, mỗi lần đi căn tin sẽ mang về cho cậu một gói kẹo đường.
Cũng vì gói kẹo kia, mà Nhan Húc bị lớp phó học tập ghi hận rất lâu.
Nhưng bây giờ lớp phó học tập biến thành tiểu sư đệ, địch nhân biến thành tùy tùng, dưới sự thỏa thuận tốt đẹp của cả hai, vào giờ thể dục Nhan Húc vụng trộm đưa cho hắn đồ ăn vặt mà Ninh Vi mua cho cậu.
Chu Văn Cẩm vừa ăn kẹo dẻo của tiểu sư huynh, vừa nói chuyện nhẹ nhàng để tiểu sư huynh giúp mình đeo đuổi con gái.
Nhan Húc là một đứa trẻ ngoan, nói: “Không được yêu sớm.”
“Tớ từ tiểu học đã thích cô ấy, thành tích học tập cũng không bị ảnh hưởng, trong kì thi vừa rồi tớ thiếu chút nữa là đã đứng thứ nhất đó.” Chu Văn Cẩm thành tích tốt, lý luận logic cũng rất giỏi, “Nếu có thể bên cạnh cô ấy, cậu có tin tớ sẽ đứng hạng nhất luôn không?”
Nhan Húc: “Vậy cậu cứ từ từ mà tiến đi.”
“Không thể từ từ được.” Chu Văn Cẩm vẻ mặt cầu xin, nhỏ giọng nói, “Không còn thời gian nữa, tớ sẽ phải vào lớp đào tạo ở Orsay, đồng nghĩa với việc phải chia lớp, về sau khả năng gặp mặt rất ít.”
Nhan Húc có chút giật mình, mắt mèo trợn tròn: “Nhưng ban thi đấu Orsay ở ngay trên lầu thôi mà.”
“Nhưng không cùng lớp!”
Nhan Húc cạn lời.
Chu Văn Cẩm nặng nề đập bả vai cậu: “Sư huynh à, em trai đây có thể bắt lấy cơ hội hay không còn phải nhờ cả vào cậu đấy.”
Nhan Húc nhíu lông mày tinh tế, sầu lo nói: “Nhưng mà còn hơn nửa năm nữa là thi lên cao trung rồi.”
“À, trường học cho tớ tuyển thẳng, sẽ không tham gia thi cao trung, Ninh Vi chắc chắn cũng sẽ là học sinh năng khiếu được tuyển thẳng luôn.”
Nhan Húc, người có thành tích trung bình, trong lòng gào thét không thôi, khuôn mặt nhỏ hiền lành nói: “Ồ.”
“Cho nên mới nói, tớ hiện tại rất sốt ruột, không thể chờ nữa, sau này ngay cả gần lầu với nhau cũng không có ưu thế nữa.“
Chu Văn Cẩm có lý có cứ phân tích, “Ai, sư huynh, cậu nói xem Ninh Vi sao lại không thích tớ chứ?”
Nhan Húc nhìn tiểu sư đệ, người không biết bản thân đã làm cho người ta ghét bỏ như thế nào: “Nếu như có ai đó mỗi ngày cứ kéo tóc đuôi ngựa của tớ, gọi tớ là đầu heo, tớ sẽ ghét chết người đó.”
Thiên tài logic Chu Văn Cẩm: “Nếu tớ không làm thế, dễ gì cô ấy chịu để ý tới tớ chứ.”
Nhan Húc hết thuốc chữa nhìn hắn.
Ở xa xa có trái bóng lăn đến bên chân bọn họ, trên sân cỏ có nam sinh lên tiếng hô: “Chu Văn Cẩm! Tới đây đá bóng!”
Chu Văn Cẩm chỉnh lại giày thể thao, cầm trái bóng lên, tinh thần phấn chấn nói với Nhan Húc: “Sư huynh, tớ đi đá bóng, lúc nào Ninh Vi tới tìm cậu, nhớ kỹ nói tốt giúp tớ.”
Chu Văn Cẩm ôm bóng chạy vào sân, bạn của hắn bất mãn nện bả vai nói: “Cậu từ khi nào cùng Nhan Húc quan hệ tốt như vậy, đổi đôi giày liền có thể cùng người ta trò chuyện, cậu trước kia không phải rất chán ghét cậu ta sao? Giờ không ghét cậu ta nữa à? Tiểu tử cậu có phải có ý đồ xấu xa gì không đó?”
Bọn hắn xầm xì chỉ trỏ Nhan Húc đang đứng trên đường chạy màu đỏ, cậu đang cầm theo túi rác đi ra ngoài, mấy nam sinh ôm vai nhau chỉ vào bóng lưng mảnh mai ốm yếu của cậu, đối với dáng dấp có hơi ẻo lả của cậu cười xấu xa.
“Tôi cùng cậu ấy quan hệ rất tốt, các cậu thì biết cái khỉ gì chứ.” Chu Văn Cẩm hô to, “Sư huynh!”
Nhan Húc quay đầu thấy sư đệ ngu đần đứng trong sân, hai chân kẹp lấy quả bóng, nở nụ cười rạng rỡ giơ hai tay tạo hình trái tim trên đầu.
Cậu vừa định cười, thì thấy bên cạnh Chu Văn Cẩm là Trình Phi Phàm mặt lạnh, trên mặt một bộ rất ghét cậu như mọi khi, cau mày không cao hứng.
Hừ.
Nhan Húc hướng Chu Văn Cẩm phất phất tay, rồi xoay người rời đi.
Nhan Húc có thêm bạn mới rất ít khi nhớ về tình bạn cũ mà cậu đã mất, bóng lưng dịu dàng, mái tóc đen nhánh làm nổi bật vành tai trắng nõn, cùng cái cổ trắng sáng tinh tế.
Trình Phi Phàm thu hồi ánh mắt, buồn bực không nói gì.
Lúc tan học, Trình Phi Phàm đeo cặp đứng ở phía sau cửa, nhìn Nhan Húc đang thu dọn, khi cậu đứng lên, Trình Phi Phàm lập tức quay đầu đi.
Sau khi về nhà, hắn ảo não ném cặp xuống đất, bao cát trong phòng bị đánh lắc lư qua lại, khi dì giúp việc còn đang chuẩn bị bữa tối, thì Trình Phi Phàm đã mặc quần áo đi ra ngoài.
“Con không ăn đâu, phải đi học rồi.”
Hắn gần đây có chút xúc động, nhất định phải học cái gì mà vật lộn tự do, bây giờ còn có tình trạng mất ăn mất ngủ, cha mẹ hai người nhìn nhau, không biết làm sao.
Cuối tuần, Trình Phi Phàm đi ra ngoài học bù, tại bên ngoài tiểu khu nhìn thấy Nhan Húc.
Đứng bên hàng cây xanh dày đặt, khuôn mặt trắng bóc nhìn quanh, lúc Chu Văn Cẩm đi xe đạp tới, cậu cười tủm tỉm ngồi lên yên sau.
Trình Phi Phàm bí mật quan sát nắm chặt tay thành nấm đấm, cầm cái cặp ném lên vai, gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ.
Dựa theo những gì hắn biết về Chu Văn Cẩm, rồi đón xe đi đến những nơi cậu ta sẽ tới, rốt cục tại một con đường thấy được bọn Nhan Húc.
Chu Văn Cẩm cầm một bó hoa hồng trong tay đưa cho cậu, Nhan Húc nhìn như không muốn, tiểu tử kia vậy mà ép mua ép bán, nhét vào tay cậu xong liền chạy.
Trình Phi Phàm vô cùng phẫn nộ, không đợi tài xế thối lại tiền đã mở cửa xe chạy qua.
Nhan Húc ôm đóa hoa hồng đỏ, thật sự bị người sư đệ này chọc tức đến dậm chân, nhận lỗi thì mua cái khác không được sao, tự nhiên mua hoa hồng đỏ, mua thì mua đi, đến khi tới nơi rồi lại sợ sệt bỏ chạy mất.
Trình Phi Phàm mặt đen thui đột nhiên xuất hiện giữ chặt cậu: “Các cậu đang làm gì!”
“Cậu sao lại ở đây?”
“Cậu ta tại sao đưa hoa cho cậu?”
Nhan Húc cảm thấy kỳ quái, mình và Trình Phi Phàm đã hai năm chưa hề nói chuyện, giờ mới mở miệng đã hung dữ với mình.
Đầu óc Trình Phi Phàm bây giờ vô cùng thanh tỉnh, nhìn hai bên một chút, thấp giọng: “Có phải cậu ta tỏ tình với cậu không?”
Trình Phi Phàm nhìn thấy cậu không hiểu gì, nghiêm mặt, hô hấp cũng chậm lại, nắm chặt cánh tay non mịn của Nhan Húc đến có dấu, lồng ngực căng lên vô cùng sống động (?).
Chu Văn Cẩm trốn ở cách đó không xa chạy tới, không nói lời gì kéo Trình Phi Phàm như muốn đánh người lại, nói: “Lớp trưởng, sao cậu tới đây? Cậu không được làm chậm trễ chuyện của tôi đó nha, cậu qua đây đi, có chuyện gì chờ Ninh Vi tới rồi lại nói.”
Trình Phi Phàm: “Cậu nói cái gì?”
Cuối cùng Ninh Vi vì nể mặt Nhan Húc nên nhận hoa, sau đó chia làm ba đưa cho ba nam sinh mang sắc mặt khác nhau.
Trình Phi Phàm biết mình hiểu lầm liền cùng Ninh Vi trở về, trên đường không ai mở miệng, cũng không bỏ đi.
Chu Văn Cẩm còn có chút lương tâm, biết Nhan Húc cùng Trình Phi Phàm quan hệ không tốt, sau khi đưa tiểu thiên nga về nhà, thì lập tức chủ động mời hai người ăn cơm, giúp quan hệ hai người hòa hoãn lại.
Mặc dù Trình Phi Phàm tính cách muộn tao không lên tiếng, còn Nhan Húc điềm nhiên không mang thù, không thèm để ý Trình Phi Phàm đang suy nghĩ gì, chỉ nghiêm túc tẩn cho Chu Văn Cẩm một trận.
Sau khi Chu Văn Cẩm đạp xe rời đi, Trình Phi Phàm muốn nói lại thôi cùng mấy người còn lại đi tàu điện ngầm, rốt cuộc cũng nói một câu: “Chu Văn Cẩm cậu ta không tiếp thu ý kiến của người khác đâu.”
Nhan Húc cầm hoa hồng, khuôn mặt đẹp hơn cả hoa hồng, cúi đầu khẩy cánh hoa, không đáp lời.
Trình Phi Phàm hít sâu một hơi, bật chế độ mẹ già, mặt không biểu tình nói lời thấm thía.
—— hắn khi còn bé chính là như vậy, khổ đại cừu thâm, luôn suy nghĩ nhiều, có thể vì Nhan Húc buổi sáng không uống sữa mà càm ràm tới trưa.
Tàu điện ngầm tới trạm dừng một lúc, cùng Nhan Húc bước lên, lại bắt đầu giải thích sự có hại của việc yêu sớm là thời gian quý báu, Chu Văn Cẩm không đáng tin cậy...
Tàu điện ngầm chạy qua bảy trạm, lúc đến trạm, Trình Phi Phàm còn chưa kết thúc.
Nhan Húc bây giờ cùng hắn quan hệ chẳng ra sao hỏi: “Cậu đến cùng đang lo lắng cái gì?”
“...” Trình Phi Phàm, “Cậu cái gì cũng đều không hiểu, gặp ai cũng tin.”
Nhan Húc quét thẻ xuất trạm, không vui: “Làm sao cậu biết tôi cái gì cũng không hiểu?”
“Cậu thì biết cái gì.” Trình Phi Phàm nhỏ giọng trả lời một câu, kéo khóe miệng, “Chu Văn Cẩm là muốn theo đuổi con gái, cậu nghe mấy lời ngụy biện của cậu ta làm gì.”
Nhan Húc hung dữ: “Tôi cái gì cũng biết hết, cũng có thích một người, cậu đừng có mà xem thường người khác, đừng đi theo tôi nữa.”
Cơ mặt Trình Phi Phàm rung rung mấy lần, lâm vào yên tĩnh.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn cảm thấy tổn thương ghê gớm, nhịn nửa ngày, thấy Nhan Húc đang hờn dỗi, trong lòng muốn hỏi “Cô gái đó” hay —— “Cậu trai đó” là ai, loại lời này mà nói ra chỉ muốn đập đầu vô tường cho rồi.
Đứng dưới lầu nhà Nhan Húc, miệng Trình Phi Phàm đóng mở mấy lần, cứng nhắc nghiêm túc: “Cái tuổi này thích một người rất bình thường, cậu đừng học người khác yêu đương, không thì tôi sẽ nói với người nhà cậu đấy.”
Nhan Húc vô tình nhẹ “Hừ” một tiếng, quét thẻ vào cổng, nhanh chóng vào trong.
Bây giờ trong Nhan gia, Nhan Khả chuẩn bị kiểm tra là đại bảo bối, cả nhà đều vây quanh cô, mà Nhan tiên sinh cùng bà Nhan đối với Nhan Húc yêu cầu không cao, miễn là trong kì thi cao trung cậu không ngủ mất thì có thể lên thẳng.
Cho nên mỗi sáng sớm đều rảnh rỗi sung sướng, tiểu bảo bối Nhan Húc hằng ngày không có chuyện gì để làm, sau khi về nhà, ngồi ở trên giường không có chút áp lực nào, vui thích gọi điện thoại cho Tần Thâm.
Mặc dù mỗi ngày đều tỉnh tỉnh mê mê bị người khác truyền thụ kiến thức mới mẻ về tình yêu, nhưng cậu vẫn không hiểu vì cảm xúc của cậu đang ở nơi khác, nhân cơ hội gọi điện cho Tần Thâm phàn nàn: “Em và anh cách nhau hơn một ngàn dặm lận đó.”
Nhan Húc không bị bể giọng, âm thanh vẫn trong suốt mềm mại như thế, cách điện thoại cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt ôn nhu mềm mỏng của cậu khi nói chuyện.
Đầu bên kia điện thoại, Tần Thâm ngồi ở trước bàn sách mở bài thi ra, trên lỗ tai treo tai nghe, trong tay chuyển động bút bi, cười nhẹ nói: “Không giống.”
(cho những ai ko nhớ là hai ng đang nói tới khoản cách của nhau so sánh giữa mình với cp lớp phó học tập chẳng đáng là bao ấy, tui ngồi một hồi mới nghiệm ra lun á, mới biết hai ng này đang nói tới cái gì =)))
Nhan Húc “Dạ...” một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Không giống chỗ nào...”
Tần Thâm đại khái nghe không rõ ràng, lời nói sâu xa nhắc nhở một cậu: “Bé ngoan, em không được bắt chước người khác yêu sớm đâu.”
“Em biết mà!” Nhan Húc đáp ứng rất nhanh, thanh âm mềm nhũn mang theo chút bướng bỉnh, “Anh Thâm, anh cũng phải lo học hành cho giỏi, không được yêu sớm, không được cùng con gái nói chuyện yêu đương đâu nha.”
Tần Thâm trầm thấp nở nụ cười êm tai.
Nhan Húc kìm lòng không được lấy tay sờ lỗ tai có chút ngứa, xấu hổ rầu rĩ nói: “Mấy ngày trước em có mơ một giấc mơ, thấy anh có bạn gái.”
—— trong mộng Tần Thâm nắm tay một người, dùng giọng điệu dễ nghe như bây giờ mà nói: “Đây là bạn gái của anh.”
Tần Thâm: “Đoán lung tung cái gì vậy chứ.”
Nhan Húc hồn nhiên ngọt ngào cúp điện thoại, lăn một vòng trên gối đầu.
Vừa rồi thật mắc cỡ, thiếu chút nữa đã không biết xấu hổ mà nói ra, trong mộng bạn gái của anh Thâm giống mình như đúc.