Bà già trưởng phòng câm nín nhìn anh đang đầy phẫn nộ kia, bà ta làm gì sai sao? Sao lại bị đuổi việc, còn không được nhận ở các công ty khác chứ?
“Cô ra khỏi phòng trước khi tôi kêu bảo vệ lên”Anh lạnh lùng nói.
Bà già trưởng phòng vội chạy ra khỏi phòng, giám đốc đáng sợ quá.. đáng sợ quá.
Anh mệt mỏi dựa vào ghế, sao công ty lại nhận được loại người này chứ? Bên xét tuyển nhân viên mới thật có vấn đề, anh cần phải chỉnh đốn lại mới được, còn cô vụng về sao rồi nhỉ? Cả ngày hôm qua nghe nói cô bị trưởng phòng đó bắt làm đủ việc luôn mà, thật chứ, chưa thấy ai như cô, người lạ trong nhà ngủ như chết vậy, thua thật luôn rồi.
Thư ký lúc này bên cạnh nhìn giám đốc đang mỉm cười mà thấy lạ, ít khi giám đốc cười, thường là với Phong Kha thôi, hôm nay lại... còn nữa, giám đốc còn bảo thư ký cô đi điều tra bên phòng nhân sự tại sao nhân viên Diệp Kỳ Thư hay tăng ca, cô nhân viên đó có gì với giám đốc sao?
“Cô ra ngoài đi”Anh nói.
Thư ký gật đầu, bước ra ngoài.
Anh cứ ngồi đó cười, cứ nhớ đến cái cảnh hôm qua cô ngủ, làm anh buồn cười chết đi được mà.
--Đêm qua--
Anh bế cô lên giường, kéo mền lên đắp cho cô, nhìn cô ngủ như mèo con cảm thấy vui, lúc định đứng dậy thì bị tay cô kéo áo lại.
“Ừm.. mẹ.. Thư Thư muốn được ôm”Cô nói mớ, vì từ nhỏ cô hay thường được ôm ngủ cùng mẹ nên đây là thói quen, cô hay ngủ mớ khi bên cạnh không có ai ôm.
Ôm? Đừng xem giám đốc anh là gấu bông nha.
“Thư Thư muốn được ôm... được ôm”Cô bật cười nói, tay vẫn giữ áo anh, miệng vừa cười vừa nói, cô không khác gì kẻ say.
Thấy cô như vậy, được thôi anh đáp ứng, dù gì là cô muốn được ôm mà.
Lấy tay cô ra khỏi áo mình, anh leo lên giường, ôm cô vào lòng ngủ.
Cảm thấy hơi ấm, cô cựa quậy:“Hihi, ấm quá”
Cô tìm hơi ấm sao? Lạ...
Cả đêm anh ôm cô ngủ, cô cứ ôm chặt anh, vùi đầu vào lòng anh, xem anh như là cục bông êm êm vậy. Đến sáng cũng may là anh dậy sớm, nên đã nấu cháo và rời đi, không là cô mà biết, thế giới sẽ bị khủng bố mất... nhất là giám đốc “Lợi Dụng Thời Cơ” như anh đây.
------
Ngồi nhớ lại mà anh cứ ngồi cười một mình, nhận ra mình bị tự kỉ và hơi kì lạ, tự dưng lại trèo lên giường cô, hay thật... bộ anh bị cô bỏ bùa hay gì sao? Mà sao... cái mùi hương trên người cô mê người như vậy chứ?
...
Giờ ăn trưa, anh định đến nhà hàng nào đó ăn, thì lại thấy cô dưới đại sãnh, ủa không phải cô nghỉ ngơi ở nhà sao? Sao lại ở đây? Còn cái cô gái bên cạnh, hình như là cô gái hôm qua, đồng nghiệp sao?
Anh đi lại, gọi cả tên lẫn họ của cô:“Diệp Kỳ Thư”
Cô nghe ai gọi giật mình, cái giọng này rất quen... hình như là của giám đốc a~.
Cô quay đầu lại, đoán không sai luôn rồi, giám đốc cái mặt đen thui luôn, ôi má ơi cô làm gì sai sao? Diệp Kỳ Thư đêm qua mày ngủ bị mộng du làm gì giám đốc sao? Hay là.. vì cô làm trái lệnh trong tờ giấy của giám đốc ghi lúc sáng?
“Giám.. đốc, chào buổi trưa”Ôi trời, mày bị điên sao? Buổi sáng không chào lại đi chào buổi trưa chứ? Tâm thần nặng rồi Diệp Kỳ Thư ơi.
Châu Nhi bên cạnh đang nghi ngờ.
“Cô sao...”Anh định nói sao cô không ở nhà nghỉ ngơi thì bị cô đẩy đi chỗ khác, nè nè cái chân của cô đang bị trật đấy.
“Giám đốc, anh đừng nói sao tôi không ở nhà, vì Châu Nhi đồng nghiệp tôi sẽ nghi mất, xin anh đấy”Cô nói nhỏ vào tai anh.
A~ anh có bạn ăn trưa rồi.
“Được thôi, nhưng cô phải đi với tôi”Anh cười tà nói.
Cô đang định nói đi đâu thì bị anh nhấc bổng lên, chân bị trật mà mang cao gót, muốn chết sao?
Anh đi lại chỗ Châu Nhi nói:“Chô tôi mượn cô Kỳ Thư đi ăn trưa nhé”
“À vâng”Châu Nhi đơ đơ trả lời, WTF cái quái gì thế?
Anh bế cô ra khỏi đại sãnh trong công ty, cô bị anh bế lên và nghe anh nói với Châu Nhi thì đã đơ như tượng. Còn mọi người trong đại sãnh đơ thành tượng luôn rồi, giám đốc của bọn họ quá bá đạo.
Châu Nhi đứng đó suy nghĩ: Ây da, Thư Thư, sao cậu chinh phục được giám đốc mà không nói Châu Nhi tớ vậy?
#Đuổi_Đến_Cùng_Để_Bắt_Vợ_Yêu_Về!
Author: Diệp Di Di
#Part8:
Cô bị anh đưa đi một cách thẳng thừng, cô cứ đơ như tượng để anh đưa đi, đến nhà hàng cô mới hoàn hồn lại.
“Ơ.. giám đốc”Lúc này cô mới tỉnh táo, quay sang nhìn anh nói?
“Sao?”Anh trả lời.
“Anh đưa tôi đi đâu vậy?”Cô ngu ngơ hỏi.
Anh muốn đập đầu vào cửa xe với cô, đưa đến đây mà cô hỏi đi đâu? Cô có sao không vậy?
“Đi ăn trưa chứ đi đâu”Bó tay với cô nàng này luôn mà, anh đành mở cửa xe, bước xuống xe, rồi qua mở cửa xe, đỡ cô xuống.
“Lần sau cấm cô mang giày cao gót đi làm”Anh tức giận nói, chân bị trật mà mang cao gót như vậy, cô muốn ngã sao?
Giám đốc... sao anh không buông tha tôi vậy? Sao tôi mang giày cao gót anh cũng cho mang vậy, huhu giám đốc ức hiếp nhân viên nhỏ như tôi.
Anh và cô cùng vào nhà hàng ăn trưa, đúng là giám đốc mà, ăn có bữa trưa mà có cần làm sang trọng như vậy không? Mà thôi... ăn chùa thì có sao đâu, mình cứ ăn đi cho yên đẹp thế giới.
Anh nhìn cô ăn trưa ngon lành, không quan tâm đến anh đang nhìn mình luôn, cô giống một con heo thật, heo nhỏ tham ăn nhưng... rất đáng yêu.
Cô ăn ngon lành, không quan tâm anh đang nhìn mình, cô vừa đói vừa mệt, may là bà già trưởng phòng không hiểu sao bị đuổi nên cô an toàn, hự hự ha ha, bà già có ngày bà cũng gặp quả báo, dám hành tôi và Châu Nhi à? Haha, đáng đời, tốt nhất là bà bị thất nghiệp luôn đi.
...
Ăn trưa xong anh và cô về lại công ty, cô thản nhiên về chỗ làm việc, không biết là mọi người đang nhìn mình và xôn xao bàn tán.
Châu Nhi thấy cô vội hỏi này nọ, cô ăn no nên tâm trạng rất vui vẻ, nên ngồi trả lời thản nhiên cho Châu Nhi biết, rồi cô bắt đầu công việc của mình.
...
Hai tháng sau.
Từ lúc quen giám đốc đến giờ, giám đốc và cô cũng trở nên thân thiết hơn, cô cũng không cần tăng ca vì bà già trưởng phòng kia bị anh đuổi. Phong Kha con anh cũng thích cô, cô cũng vậy, nên cô và Phong Kha trở nên thân thiết hơn.
Hôm nay không hiểu sao, Châu Nhi của cô buồn đời, rủ cô đi bar uống rượu, rốt cuộc Châu Nhi là người say khướt, cô phải đưa cô đồng nghiệp say này về nhà.
Nhưng... rời khỏi bar đã khuya, nên taxi cũng không còn, cô đành đưa Châu Nhi say này đi trên phố vắng nguời này. Châu Nhi này, nhìn nhỏ con như vậy mà sao nặng quá vậy a~, cô đỡ thôi cũng muốn chết à.
Đang loạn choạng với Châu Nhi say, một chiếc xe đắt tiền nào đó dừng trước hai người, bên trong mở cửa sổ xe ra.. và là Phong Đằng... bác sĩ lần trước lúc cô bị trật chân đây mà.
Phong Đằng dĩ nhiên nhận ra cô, cô gái đầu tiên được Mạc Tư đưa đến phòng khám của anh mà.
Phong Đằng mở cửa xe ra, đi lại cô nói:“Cô đang gặp rắc rối gì à?”
“Anh bác sĩ”Cô dĩ nhiên nhận ra Phong Đằng rồi, một bác sĩ đẹp trai dịu dàng.. còn hơn là giám đốc bá đạo đáng ghét kia.
Phong Đằng nhận ra cô gái bên cạnh cô đang say khướt, vội đỡ cô gái kia giúp cô, cô gái này... uống gì mà nhiều vậy? Say đến mức như chết luôn rồi. Phong Đằng chịu thua, đành bế Châu Nhi say khướt kia lên.
“A.. anh bác sĩ”Anh bác sĩ, anh định làm gì Châu Nhi vậy?
“Tôi đưa cô ấy về nhà giúp cô thôi, nhà cô gái uống say này ở đâu?”Phong Đằng hỏi.
Cô khóc thầm trong lòng.. huhu túi xách của Châu Nhi lúc nãy bị ai đó lấy mất rồi, có về nhà cũng không thể vô, nhà cô thì... mẹ cô giờ này đã ngủ, bà hay bị đau đầu, nếu làm phiền bà sẽ dậy mất. Giờ làm sao đây?
“Cô không biết nhà bạn mình à?”Phong Đằng nhíu mày hỏi.
Cô lắc đầu:“Không phải... mà là..”
“Nếu nhà cô nàng này không được thì đưa về nhà tôi, cô nàng này đang say, như vậy cảm mất”Phong Đằng vừa nói vừa đi lại xe, đặt Châu Nhi say khướt vào.
Cô đành ngậm ngùi đi theo, đành làm phiền anh bác sĩ vậy, mà Châu Nhi chắc không giận đâu, được bác sĩ đẹp trai như vậy đưa về nhà mà.
Xe chạy đến biệt thự của Phong Đằng, Phong Đằng bế Châu Nhi say kia về phòng mình, cô ngậm ngùi đi theo, bộ bác sĩ và anh là anh em sao? Sao lần trước cô cũng bị anh bế về phòng mình, lần này lại là bác sĩ.. nhưng người nằm trên giường là Châu Nhi, nếu sáng mai Châu Nhi tỉnh lại biết mình ở nhà nam thần này chắc cuồng nhiệt bác sĩ luôn quá, Châu Nhi hay mê soái ca vậy mà.
“Cô để cô ấy ở đây cho giúp việc chăm sóc đi, tôi đưa cô về, tôi cũng đang cần đến phòng khám”Phong Đằng sau khi đắp mền cho Châu Nhi xong quay sang nói.
“Cậu ấy...”Cô lo cho Châu Nhi.
“Cô Châu Nhi kia không sao đâu”Phong Đằng nói.
Ủa? Sao bác sĩ lại biết tên Châu Nhi?
“Sao bác sĩ lại...”Cô đang định hỏi Phong Đằng sao biết tên Châu Nhi thì..
“Kỳ Thư!”Mạc Tư đâu ra bước vào phòng Phong Đằng, anh định rủ Phong Đằng đi uống rượu, sao cô lại ở đây? Đảo mắt nhìn qua, hình như đồng nghiệp Châu Nhi của cô đang say khướt kia thì phải?
“Giám đốc...?”Cô bất ngờ, mẹ ơi sao giám đốc ở đây? Ơ mà hình như bác sĩ và anh là bạn thì phải?
“Sao em ở đây?”Từ lúc quen cô đến giờ, anh luôn quan tâm cô, xưng hô thân thiết với cô lúc nào cũng không biết, nhưng còn cô... thì ngày nào cũng giám đốc.
“Giám đốc... tôi”Cô khó xử, nói sao bây giờ? Oa oa.
“Bạn cô ấy say, tớ giúp cô ấy thôi, giám đốc cậu đến rồi thì đưa nhân viên của mình về đi, còn cô gái say kia để cô ấy ở đây cho tớ”Phong Đằng vội nói, không kẻo tên ngốc này lại hiểu lầm, bác sĩ anh nhìn ra chàng giám đốc này có tình cảm với cô nhân viên kia mà, mà chắc chưa bày tỏ đâu nhỉ?
Cô ngậm ngùi lần ba, cúi đầu, tốt nhất cho hai người đàn ông này nói chuyện với nhau tốt hơn.
Mạc Tư gật đầu rồi không nói gì, quay sang nhìn cô nói:“Anh đưa em về”
Cô lắc đầu:“Còn Châu Nhi?”Không lẽ để Châu Nhi ở đây cùng bác sĩ? OMG, lỡ bác sĩ làm gì Châu Nhi yêu quý của cô sao?
“Để cô ấy ở đây đi, cô yên tâm, tôi và cô nàng say kia có quen biết nhau mà”Phong Đằng gian tà trả lời, lần trước oan gia ngõ hẹp, lần này thì đừng hòng, bác sĩ như anh cũng muốn trả thù đấy.
Cô chớp chớp mắt, what? Bác sĩ và Châu Nhi quen nhau sao?
“Thôi em yên tâm đi, cậu ấy không làm gì Châu Nhi của em đâu, về thôi”Mạc Tư vội nói.
Cô suy nghĩ, Châu Nhi quen biết bác sĩ chắc không sao đâu, vậy cô an tâm ra về rồi.
Cô nhìn Mạc Tư, gật đầu đồng ý, anh mỉm cười rồi đưa cô về, còn Phong Đằng thì... nhìn Châu Nhi đang say kia đầy gian tà, cô bé, lần trước còn nợ, tôi chưa trả cho được, lần này xem ra tôi phải trả rồi nha~.
Cô cùng Mạc Tư về,trên xe cô im lặng nhìn cửa sổ. Hôm nay là ngày cô bán thân,cái ngày cô không bao giờ quên được,ngày đã lấy đi lần đầu tiên của cô.
Thấy cô im lặng,anh lên tiếng hỏi:“Sao vậy em?”
Cô hoàn hồn,vội trả lời:“ À dạ không sao đâu” Sao giám đốc thân thương này luôn quan tâm cô vậy?
Anh im lặng,cô không muốn nói anh cũng không ép vậy.
Im lặng trên xe dần tan biến,anh quay sang nhìn thì thấy cô đã ngủ,cô cũng mệt rồi,đưa cô về nhà mình vậy,nhà cô bây giờ chắc còn mẹ cô đang ngủ. Không nên làm phiền bà ấy.
Xe dừng trước nhà,anh bế cô vào nhà,Phong Kha chắc thằng bé ngủ rồi nhỉ?
Đắp mền cho cô,anh nhìn cô ngủ mà mỉm cười,giám đốc anh không hiểu lại cứ đi quan tâm cô nhân viên này nữa. Thật là...
Ngồi bên giường nhìn cô ngủ,anh bất giác đưa tay lên vén mái tóc cô qua một bên,cúi xuống hôn lên trán cô một nụ hôn,không hiểu hành động của mình, nhưng anh vẫn cười,cười vì sự đáng yêu này của cô.
...
Biệt thự của Phong Đằng.
Châu Nhi tỉnh lại với cái đầu rất đau,mở mắt ra...và cô phát hiện bên cạnh mình...có người đàn ông lạ.
“Áaaaaaaaaaaaaaaaa” Tiếng Châu Nhi la thất thanh. Đưa chân đá Phong Đằng bên cạnh xuống giường,bản thân lấy mền bên cạnh quấn mình lại.
Phong Đằng bị Châu Nhi đá xuống giường bừng tỉnh,ui da sao mà manh động thế này.
Châu Nhi ôm mình,không ngừng run rẩy:“Đừng đụng vào tôi,đừng đụng vào tôi”
Phong Đằng cau mày,anh chỉ muốn giỡn với cô thôi mà,sao cô lại có biểu hiện tự vệ như vậy? Thường thì những biểu hiện sợ hãi và tự vệ như vậy là...
Châu Nhi ôm mình không ngừng khóc,miệng lẩm bẩm:“Tránh xa tôi ra...đừng đụng vào tôi” Như một búp bê đầy hoảng sợ.
Phong Đằng thấy không ổn vội nói:“Nè tôi chỉ đùa thôi,hai ta không có chuyện gì đâu,cô đừng có sợ”
Châu Nhi như không nghe thấy,cứ khóc,run rẩy miệng không ngừng lẩm bẩm.
Phong Đằng nhịn không được, lên giường kéo Châu Nhi vào lòng nói nhỏ nhẹ:“Đừng sợ...đừng sợ,tôi không có làm gì cô”
Châu Nhi dần bình tĩnh lại,không quan tâm là ai mà khóc nấc lên,khóc như một đứa trẻ bị lạc mẹ.
Phong Đằng nhận ra,không phải do trò đùa của anh,mà do cô gái này...đã từng gặp chuyện gì đó rất kinh hoàng và là nỗi ám ảnh nên mới có những biểu hiện tự vệ thế này,giống như là...nỗi sợ bị...cưỡng hiếp.
Châu Nhi khóc một hồi lại ngủ đi,bác sĩ như anh biết phẫu thuật,còn vỗ về phụ nữ thì anh thua rồi.
Đặt Châu Nhi nằm xuống,anh đưa tay lau nước mắt cô,gì mà khóc nhiều vậy? Người hay khóc là người nước sao? À mà...sao anh giải thích với cô nhân viên thân thương của giám đốc Mạc Tư đây.
...
Biệt thự Mạc Tư.
“Giám đốc..thật xin lỗi anh, đêm qua tôi lại làm phiền anh rồi...tôi xin lỗi”Cô vừa ngủ dậy thấy mình trong nhà của anh thì vội xin lỗi,cô lại làm phiền giám đốc anh rồi,huhu sao cô lại có cái tật xấu ngủ mọi lúc mọi nơi vậy? Hôm qua trên xe mới suy nghĩ có một lúc mà đã ngủ quên,huhu cô phải làm sao với cái tật ngủ này đây? Cứ như vậy chắc cô dọn đồ qua nhà anh ngủ luôn mất,huhu mẹ mà biết xong đời cô luôn,cái tật xấu ngủ quên này không bao giờ bỏ được mà.
“Kỳ Thư,không sao đâu mà”Sao cô rối vậy? Có sao đâu,cô ngủ nhà anh anh lại thấy vui đấy,vì anh có thể...ngắm cô ngủ a~.
Cô cúi đầu xin lỗi,lần sau cô nên tự về tốt hơn,xe anh được cái ghế êm êm cứ làm cô ngủ quên mãi,đáng ghét thật!
...
Sau một hồi sáng xin lỗi,anh đưa cô về nhà thay đồ rồi đưa cô đến công ty. Việc cô đến công ty cùng giám đốc Mạc Tư đã là bình thường với mọi người,nhưng sao cô chưa thấy Châu Nhi của cô? Đừng nói còn đang ở nhà bác sĩ nha?
Anh nhận được một tin nhắn,là Phong Đằng.
[ Cho tớ thay mặt xin phép giám đốc cậu cho cô nhân viên say hôm qua nghỉ một ngày,bác sĩ tớ đôi khi chơi dại,nên đã gây ra hậu quả lớn rồi,tối tớ sẽ trả nhân viên này cho công ty cậu,à chuyển lời giúp cô nhân viên cậu thích giúp tớ luôn ]
Đọc xong tin nhắn Mạc Tư không khỏi buồn cười,bác sĩ Đằng cậu đã làm gì con gái nhà người ta sao?
Anh vội quay sang nói với cô là Châu Nhi không đi làm và nói lí do,cô gật đầu rồi về chỗ làm.
...
Đến trưa,hôm nay Châu Nhi xinh đẹp của cô không đi làm,nên cô muốn rủ giám đốc anh đi ăn trưa.
Lên đến phòng anh,cô đang định gõ cửa vào thì nghe anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó bên trong:
“Cậu tìm ra chưa?”Anh lạnh nhạt hỏi.
[ Giám đốc,tôi tìm ra rồi] Tiếng thám tử bên đầu dây trả lời.
“Là ai?”Anh khẩn trương.
[ Là cô gái tên Diệp Kỳ Thư,ở phòng nhân sự công ty giám đốc đấy ạ] Thám tử trả lời.
“Cái gì? Kỳ Thư?” Anh nghe lầm phải không?
Cô bên ngoài nghe thấy tên mình,vội đi vào hỏi:“ Giám đốc gọi tên tôi có gì không ạ?” Cô ngây ngô hỏi,lúc nãy cô nghe tên cô nha.
Anh vội tắt điện thoại,cô có nghe được gì không vậy?
Anh vội đứng dậy đi lại chỗ cô:“Em tìm anh có gì không? “
“À dạ tôi muốn rủ giám đốc ăn trưa, được không ạ? “ Cô nhìn anh hỏi.
“Được, đi thôi” Anh mỉm cười, rồi cùng cô đi ăn trưa. Việc đó anh tính sau, nhưng sao lại là cô chứ? Anh thật không tin nỗi mà...
...
Ăn trưa xong, anh đưa cô về công ty rồi đi đâu đó, CMN anh đến gặp thám tử đó xác minh đã, nếu là cô thật... thì cũng dễ để anh tỏ tình hơn, nhưng cô.. sao lại làm nghề đó chứ?
...
Biệt thự Phong Đằng.
Châu Nhi lại ngủ dậy, nhìn xung quanh.. ơ đây là?
“Cô tỉnh rồi” Phong Đằng ngồi bên cạnh nói.
Châu Nhi lúc này giật mình, đồ đáng ghét? Sao... sao lại?
“Anh... “Châu Nhi lắp bắp.
“Có thấy đau đầu không? “ Phong Đằng hỏi, đứng dậy đưa tay lên sờ trán Châu Nhi:“Hừm đỡ sốt rồi”
Châu Nhi bất ngờ. Sao cô lại ở nhà đồ đáng ghét? Còn bị sốt nữa? Mà hình như giờ... đã trưa rồi?
“Mấy giờ rồi? “ Châu Nhi hỏi.
“Mười hai giờ ba mươi phút”Phong Đằng trả lời.
OMG? Trễ giờ làm rồi, phải mau gọi xin nghỉ mới được. Châu Nhi loay hoay tìm điện thoại, điện thoại cô đâu? Hình như... đêm qua cô bị ai lấy túi xách, CMN chứ!
“Tôi gọi xin cho cô nghỉ rồi”Phong Đằng nhìn là hiểu Châu Nhi đang muốn làm gì, bệnh không lo đi lo công việc, đến khi ngất hay gì thì mới thấy, công việc quan trọng hơn sức khoẻ của cô gái này sao?
Châu Nhi bất ngờ. Sao cái tên này...
Cô bỏ mền ra, bước xuống giường định bước đi, và hình như... cô không nhớ gì lúc sáng thì phải?
Phong Đằng kéo cô lại:“Cô đi đâu vậy? “
“Về nhà” Châu Nhi cô không hiểu sao lại ở nhà tên đáng ghét này, rõ ràng hôm qua cô đi cùng Thư Thư, sao hôm nay lại ở nhà tên tâm thần này? Còn nữa.. sao Thư Thư lại giao mình khi đang say cho tên này? Lỡ... anh ta ăn trọn cô sao? Nhưng... Châu Nhi này cũng... đâu còn là xử nữ chứ.
“Cô đang bị sốt đất, tôi đưa cô về” Hồi sáng là anh không suy nghĩ, đùa quá trớn, bây giờ để cô gái bướng bỉnh này về một mình anh đây cũng không an tâm.
Tên này... sao hôm nay tốt dữ vậy? Cô còn nhớ lần trước ở trung tâm tên thần kinh này còn ngạo mạn mà, sao hôm nay lại...bộ tên thần kinh này làm gì cô sao? Ôi mẹ ơi!
...
“Anh có chắc chính xác không? Sao lại là... cái tên Diệp Kỳ Thư? “ Mạc Tư nghiêm mặt nhìn thám tử.
“Rất chắc chắn ạ, là cô Diệp Kỳ Thư” Thám tử chắc nịch trả lời.
Anh không tin vào tai mình, cô gái trong bar năm đó là cô?
Đêm đó anh đến bar uống rượu, không hiểu sao lại lên giường với ai đó, khi dậy thấy vết máu đỏ tươi trên giường, anh bất ngờ, anh... quan hệ với ai sao? Nhưng người đâu?
Anh đã cho người tìm nữ nhân đêm đó, đã bao nhiêu năm bây giờ mới có kết quả, vậy mà... lại là cô, ông trời trớ trêu sao? Sao lại là cô chứ? Và tại sao.. cô lại làm công việc đó chứ? Cô đâu phải loại con gái ham tiền, anh phải tìm cách hỏi ra lẽ mới được.
...
“Ê đáng ghét, anh tên gì vậy? “ Châu Nhi vừa nhìn Phong Đằng hỏi.
“Phong Đằng, này đừng gọi tôi là đáng ghét nữa được không? Cô đã gọi gần nửa ngày rồi đó”Phong Đằng tức giận nhìn Châu Nhi, làm cái gì mà cứ gọi anh là đáng ghét mãi, anh có tên đàng hoàng mà. À... chắc là vụ ở trung tâm, ngày đó anh đang đi, trên tay cầm li cà phê chưa kịp uống thì không cẩn thận va phải Châu Nhi này, cô tức giận nói anh đi đường mà không nhìn đường, mắt để trên trán, làm váy cô bị bẩn, cái váy đó rất quan trọng với cô vậy mà hôm nay bị anh làm bẩn, cô rất tức giận, anh thấy cô mắng mình không kìm được tức giận mắng lại, đến khi bạn cô, cô nhân viên yêu quý của Mạc Tư kia đi lại giảng hoà thì mới ngưng.
Châu Nhi im lặng, tên Đằng Đằng đáng ghét, anh ta không dám cho cô đi một mình, nên cứ bám theo lúc đưa cô về nhà thì mới nhận ra chìa khoá trong túi xách, và thế là khỏi vô nhà. Tên bệnh này đưa cô đi vòng vòng, nói không an tâm để cô một mình vì bệnh, nhưng cô đây đang thấy tên bệnh hoạn này đang hại chết cô, mệt muốn chết mà còn lôi cô đi vòng vòng hết cái thành phố à.
...
“Giám... ủa giám đốc đâu? “ Cô mở cửa phòng làm việc của anh ra thì không thấy anh, giám đốc anh đi đâu rồi?
Cô bước vào, đặt tài liệu trên tay xuống bàn, không hiểu sao trợ lý của anh lại bảo cô đi đưa tài liệu này cho giám đốc, còn anh ta thì mất dạng... hình như trốn việc để hẹn hò rồi.
Cô quơ tay, lỡ làm rơi xấp tài liệu của anh trên bàn xuống đất. Cô vội cuối xuống nhặt lên thì... Diệp Kỳ Thư? Sao có lí lịch của cô? Đây là sao?
Cô tò mò mở ra xem, coi chút không sao đâu nhỉ.
Mở ra, cô coi thì... đọc từng chữ từng chữ...
Không... thể nào... sao giám đốc lại...?
“Kỳ Thư”Anh bước vào, thấy cô đang đứng coi cái gì đó... đó là tài liệu điều tra mà... sao cô lại.
Cô giật mình quay đầu lại:“Giám.. giám đốc... “
Anh vội đi đến, lấy tài liệu trên tay cô lại:“Thư à.. “
“Giám đốc... tại sao.. tại sao người đó lại là anh?”Cô lắp bắp, bao năm qua cô không biết là ai, đôi lúc cô cũng muốn biết nhưng cô không biết làm sao... vậy mà hôm nay sao lại là... anh? Người đàn ông đêm đó?
Anh đưa tay, ôm cô vào lòng nói:“Đừng quan tâm cái đó... đừng nhớ lại mấy cái kí ức đó, được không? Anh cũng không ngờ nữ nhân đêm đó là em, năm đó anh uống say nên anh không biết gì cả... anh xin lỗi, nếu như mình uống say thì không sao rồi... anh xin lỗi em”
“Giám đốc... con hai ta... chết rồi”
“Kỳ Thư... “Anh nghe cô nói mà sững người, con? Chỉ một lần mà mang thai sao? Nhưng... đã chết rồi sao?
Anh đưa tay, ôm chặt cô hơn:“Anh xin lỗi”
“Vì sức khoẻ tôi yếu, nên khi vừa sinh đứa nhỏ ra.. nó đã chết, khi mà tôi chưa kịp ẵm và nghe tiếng khóc của nó”Cô lại nói.
“Đừng nói nữa mà, em đau lắm đúng không? Anh xin lỗi, anh không biết mình vì uống say mà gây ra tội lỗi lớn này với em, anh xin lỗi”Anh ôm chặt cô hơn, đau lòng nói. Anh không ngờ lần đầu của cô lại là mình, anh không ngờ cô lại mang thai năm đó, anh lại không ngờ đứa nhỏ đã mất, và anh không ngờ... mình lại gặp cô và yêu cô như hôm nay, nỗi đau mất đứa con để cô chịu một mình, anh đúng là thằng khốn mà.
Cô im lặng, níu chặt áo anh. Tại sao là giám đốc? Tại sao giám đốc là người đàn ông đêm đó chứ? Tại sao... sau này cô phải đối diện sao đây? Cô phải làm sao đây?
Nhìn cô đang run run trong lòng, anh khẽ nói:“Khóc đi”
“Hức.. hức”Cô níu chặt áo anh, vùi đầu vào khóc. Tại sao bây giờ cô lại yếu đuối như vậy chứ? Phải rồi, năm đó cô biết con mình chết, nhưng vẫn không khóc... chỉ im lặng, để trong tâm... và đến giờ, cô lại gặp anh, biết anh là người đàn ông đêm đó, lại khóc như vậy. Tại sao, tại sao người đàn ông này làm cô yếu đuối như vậy?
...
“Anh là bác sĩ phải không? “ Châu Nhi hỏi.
“À phải, có gì sao? “ Phong Đằng trả lời.
“Một cô gái bị cưỡng hiếp, đã từ rất lâu, nhưng vẫn không quên được, còn nữa khi đàn ông đến gần, cô gái đó rất sợ, cô gái đó nên làm gì? “ Châu Nhi hỏi. Ánh mắt vừa sợ hãi, vừa buồn... và tâm chết lặng.
“Tôi không bên chuyên khoa tâm lí, nhưng tôi nghĩ nếu có một chàng trai mang lại được cảm giác an toàn và một tình yêu thật sự thì có lẽ cô gái kia có thể quên được nỗi sợ đó”Phong Đằng nhìn Châu Nhi trả lời, có lẽ... cô gái này đang nói mình, cái biểu hiện tự vệ và sợ hãi lúc sáng có lẽ là vậy.
“Vậy à”Châu Nhi cười nhạt, tình yêu thật sự? Bảo vệ? Có sao? Sẽ đến với cô sao? Tìm đâu ra, và làm sao để vượt qua nỗi sợ hãi đó đây?
Phong Đằng bỗng kéo cô vào lòng, hỏi:“Cô gái cô nói, là cô phải không? “
Châu Nhi sững người... cô không muốn ai biết, kể cả Thư Thư, vậy tại sao tên này...
“Tôi là bác sĩ, nhìn là tôi biết, cô không giấu được đâu”Phong Đằng lại nói.
“Anh... “
“Quên nó đi, và nghĩ đến tương lai sau này đi”Phong Đằng lại nói.
Châu Nhi im lặng, tay níu chặt áo Phong Đằng khóc như một đứa trẻ, lần đầu, lần đầu có người quan tâm cô như thế này.
...
“Kỳ Thư... ngủ rồi sao? “ Anh nhìn cô đang ngủ như mèo con trong lòng kia, hai mắt sưng lên vì khóc lâu, anh đau lòng đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Hôn lên trán cô nụ hôn.
“Sau này bắt đầu lại, mình sẽ có con thôi mà”Anh khẽ nói, rồi ôm cô đi, đưa cô về nhà, cũng gần chiều rồi, hôm nay cho cô nhân viên bé bỏng này tan ca sớm vậy.
...
Phong Đằng sau khi nhờ thợ, phá ổ khoá nhà Châu Nhi ra, thì đưa Châu Nhi về nhà.
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi về đây”Phong Đằng nói, rồi đứng dậy ra về.
“Cảm.. ơn.. anh”Châu Nhi ấp úng.
Phong Đằng mỉm cười nhìn Châu Nhi, xong nói:“Tạm biệt, mai gặp lại” rồi ra về.
Mai gặp lại? Sao mai gặp lại?
...
“Đằng à, đi uống rượu không? “ Mạc Tư gọi điện thở dài, cô vì mệt đã ngủ say, nên anh đang buồn chán đây.
[ Được, bar Hắc Dạ, lát gặp] Phong Đằng trả lời.
...
Trong quán bar, tiếng nhạc ồn ào. Mạc Tư và Phong Đằng ủ rủ uống rượu.
“Cô gái đêm đó là cô Kỳ Thư kia? “ Phong Đằng lắc lắc li rượu hỏi.
“Ừm”Mạc Tư trả lời.
“Cậu tìm ra chưa? “ Mạc Tư bỗng hỏi.
“Đã lục trong và ngoài nước, vẫn không biết là ai”Phong Đằng thở dài.
Bỗng điện thoại Phong Đằng run lên, Phong Đằng nhàm chán nghe máy.
“Alo”
[....]
“Cái gì? “ Phong Đằng hét lên.
“Chuyện gì vậy? “ Mạc Tư vội hỏi, sao Phong Đằng lại kích động như vậy?
Phong Đằng vội trả lời, cúp máy, rồi đứng dậy nhìn Mạc Tư nói:“Châu Nhi, bạn của Kỳ Thư bị ngã cầu thang, đang cấp cứu trong bệnh viện của ba tớ”
Mạc Tư hoảng hốt, ngã cầu thang?
Cả hai vội rời khỏi bar, đến bệnh viện Phong Giang. Bệnh viện của nhà họ Phong, Phong gia.
...
Kỳ Thư ngủ dậy, biết mình đang ở nhà anh, gọi điện thoại hỏi:“Giám đốc.. anh đâu rồi? “
[ Em dậy rồi sao? Kỳ Thư, Châu Nhi đồng nghiệp của em bị ngã cầu thang, cô ấy đang cấp cứu ở bệnh viện Phong Giang đấy ] Tiếng Mạc Tư bên kia vội nói.
Kỳ Thư nghe xong vội cúp máy, không quan tâm mình ra sao vội chạy đến bệnh viện theo lời anh nói.
...
“Châu Nhi sao rồi anh? “Kỳ Thư vừa thở vừa nói, cô chạy nhanh nhất để đến đây, sao Châu Nhi lại bị ngã cầu thang chứ?
“Cô ấy còn đang cấp cứu”Mạc Tư nói, rồi đỡ cô ngồi xuống, có vẻ cô rất lo lắng, nên chạy đến đây.
Phong Đằng bên ngoài lo lắng, không hiểu sao anh lại lo lắng cho Châu Nhi kia. Nghe hàng xóm của Châu Nhi nói là nghe mùi khét bên nhà Châu Nhi, rồi có khói nên họ vội chạy qua. Thì thấy trong bếp đã cháy, còn Châu Nhi bị ngã cầu thang tay vẫn cầm điện thoại... và hiện số Phong Đằng, có vẻ như Châu Nhi muốn gọi anh. Hàng xóm nghĩ Châu Nhi và Phong Đằng anh quen nhau, nên dùng điện thoại gọi anh báo tin nói Châu Nhi bị ngã cầu thang. Còn trong bếp cũng may, Châu Nhi đang hâm nóng đồ ăn lúc sáng anh mua đưa cho trước khi về, hình như không tắt bếp nên cháy, cũng may là cháy nhỏ và dùng bình cứu hoả dập lửa kịp thời, không thì...
Kỳ Thư ngồi lo lắng cho Châu Nhi, sao lại ngã cầu thang? Châu Nhi của cô trước giờ rất cẩn thận mà.
Y tá cứ ra rồi vào. Nhìn thấy Phong Đằng thì hết hồn, là con trai của viện trưởng mà. Y tá cô nghe nói là Phong Đằng thiếu gia là con trai của viện trưởng bệnh viện này, vì không muốn mình đi lên vì cha và gia đình nên thiếu gia đã tự ra ngoài tự lập, tự mở phòng khám, và dĩ nhiên với khả năng của thiếu gia Phong Đằng thì phòng khám đã có rất nhiều bệnh nhân, vì thiếu gia là bác sĩ nỗi tiếng thêm rất tốt bụng.
...
Hai giờ sau.
Bác sĩ đầy mệt mỏi và bước ra, Phong Đằng vội trao đổi với bác sĩ cấp cứu cho Châu Nhi. Kỳ Thư bên cạnh lo lắng không ngừng, Mạc Tư nắm tay cô, nói không sao đâu.
Sau khi trao đổi với bác sĩ. Phong Đằng không tin là... Châu Nhi có vấn đè về tâm lí, và Châu Nhi đã đến đây tìm bác sĩ tư vấn vài lần. Đôi khi còn nhập viện do làm những điều dại dột, và đã nhập viện tâm thần do.... thần kinh không ổn định.
Phong Đằng hít một hơi thật sâu, nhìn Kỳ Thư và Mạc Tư kia nói.
Kỳ Thư nghe xong không tin nỗi, sao... sao Châu Nhi lại vậy chứ? Sao lại vậy?
Mạc Tư cũng không tin, bình thường thấy Châu Nhi rất năng động và vui vẻ mà... sao lại...?
...
Ngồi bên giường, Phong Đằng nhìn Châu Nhi đang hôn mê kia, bác sĩ nói Châu Nhi mất máu nhiều nên hôn mê, Phong Đằng không hiểu sao lo lắng cho gái này, thật kì lạ mà.
Anh kéo mền lên, đắp cho Châu Nhi, để tay cô vào trong mền, đưa tay vén mái tóc cô.
Bỗng điện thoại anh rung, tin nhắn của tên điều tra kia, lần này đừng nói tìm không ra nha?
[ Ông chủ, đã có thông tin rồi ạ, tôi đã gửi tài liệu đến nhà ông, mời ông xem] Tin nhắn của tên điều tra gửi Phong Đằng.
Phong Đằng trả lời rồi bỏ điện thoại vào túi, tài liệu chuyển đến nhà, anh nên đi lấy và đưa quay về bệnh viện vậy.
Anh cặn dặn y tá vài điều rồi về, còn Kỳ Thư và Mạc Tư đã về trước, do Kỳ Thư không tin nỗi, ngồi bên giường nắm tay Châu Nhi khóc đến thiếp đi, Mạc Tư đành đưa về nhà.
...
“Châu Nhi từng nhập viện tâm thần sao?” Kỳ Thư ngồi như mất hồn cứ hỏi Mạc Tư, Châu Nhi của cô sao lại... cô luôn thấy một Châu Nhi vui vẻ hoạt bát mà.
“Lí do cô ấy nhập viện tâm thần anh sẽ cho người điều tra, ngoan em nghỉ ngơi đi, bây giờ chỉ mới bốn giờ sáng thôi, ngủ đi”Mạc Tư ôm cô vào lòng vỗ về, cô ngủ dậy lại cứ hỏi về Châu Nhi, làm anh sợ chết được, có phải... khi đứa con của cô và anh chết, cô cũng như vậy không? Nhưng thám tử không có gửi tư liệu về bệnh, cũng không điều tra ra cô có bị gì không.
Nỗi đau cô mất con, giống như một con dao đâu sâu vào tim cô vậy, cô đã từng sống một mình thời gian, đã từng ôm chiếc gối lẩm bẩm một mình, còn bây giờ... cô nghe Châu Nhi bị vậy, cô sợ, sọ mất đi những người mình yêu thương, sợ họ biến mất.
Cô trong lòng anh, sợ... cô rất sợ.
Anh cảm thấy cô run rẩy, ôm cô chặt hơn. Tại sao cô lại có biểu hiện như vậy chứ?
Một hồi, cô cũng ngủ lại, anh thật sự đau lòng khi nhìn thấy cô đầy sợ hãi như vậy, nếu cô không biết, anh cũng không nói sẽ tốt hơn, vì đêm đó có thể là ác mộng với đời cô, anh lại.. làm cô nhớ đến nó, nhớ đến đêm đó rồi nhớ lại nỗi đau mất con.
...
Sáng.
Sáu giờ sáng.
Biệt thự Phong Đằng.
Trong căn phòng của Phong đằng, đồ vật bị đập vỡ, căn phòng đầy bừa bộn kia. Còn Phong Đằng, anh không khác gì người điên, cầm tài liệu và bệnh án của Châu Nhi... ông trời nó trớ trêu thật mà. Trớ trêu thật mà, tại sao, tại sao chứ? Mẹ anh đã bỏ anh đi, tại sao cả... cũng bỏ anh đi chứ? Tại sao? Cuộc đời Phong Đằng anh làm gì sai sao?
Mạc Tư đến tìm Phong Đằng để hỏi về Châu Nhi giúp cô, khi vừa đến thì giúp việc vội chạy lại, nói anh lên xem Phong Đằng ra sao, vì cả đêm Phong Đằng cứ điên cuồng đập phá đồ đạc rồi cưới lớn như người điên.
Mạc Tư biết được, vội đi đến phòng Phong Đằng. Mở cửa ra, căn phòng không khác gì chiến trường, gì đây? Phong Đằng có bao giờ như vậy đâu? Sao lại?
Mạc Tư vội đi lại chỗ Phong Đằng đang ngồi bệch kia, trên tay còn cầm cái gì đó. Anh vội lay Phong Đằng:“Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao? “
Phong Đằng đưa xấp giấy mình cầm cho Mạc Tư, Mạc Tư cầm lên xem... không thể nào? Sao có thể? Tại sao? Ông trời laj trêu bọn họ như vậy?
“Đây... “Mạc Tư nhìn Phong Đằng.
“Bây giờ, tớ nên làm gì đây? “Phong Đằng ngẩn đầu nhìn trần nhà hỏi, anh nên làm gì? Làm gì đây?
“Bình tĩnh đi Đằng à”Mạc Tư khuyên nhủ.
Phong Đằng im lặng. Anh.. nên làm sao đối mặt đây?
Giúp việc lúc này sợ sợ bước vào, nói bệnh viện báo tin cô gái tên Châu Nhi đã tỉnh.
Phong Đằng nghe xong, vội đứng dậy chạy đi, không quan tâm bộ dạng mình thế nào. Mạc Tư đứng đó lắc đầu rồi đi theo Phong Đằng đến bệnh viện.
Phong Đằng đến bệnh viện, thấy Châu Nhi đã tỉnh, không kìm được đi lại ôm Châu Nhi. Kỳ Thư bên cạnh không hiểu gì. Mạc Tư lúc này cũng đi đến. Nói Kỳ Thư ra ngoài để lại không gian cho họ đi.
Châu Nhi bất ngờ với Phong Đằng, sao lại ôm cô vậy?
“Anh.. sao vậy? “Châu Nhi yếu ớt hỏi.
“Để anh ôm em đi”Phong Đằng nói nhỏ.
Châu Nhi không hiểu gì, nhưng vẫn để anh ôm, anh có lẽ bị gì đó.
Châu Nhi... sau này anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện nhưng không phải là... bây giờ.
...
Hai tháng sau.
Từ lúc đó, Kỳ Thư và Mạc Tư một cặp, còn hai người kia cũng vậy. Còn chuyện của Phong Đằng về Châu Nhi, anh định sẽ đợi khi Châu Nhi và mình tiến xa hơn, anh sẽ nói hết mọi chuyện.
Dạo này Mạc Tư cứ tránh mặt Kỳ Thư cô, hôm nay còn có những tin nhắn nói chia tay, hai ta không hợp nhau gì đó. Cô tưởng anh đùa nên xem như tin nhắn rác.
Hai ngày cô ốm, nên không đến công ty. Sau khi khoẻ lại, thì cô đi làm, muốn đến tìm anh hỏi mấy cái tin nhắn... ai dè vừa mở cửa ra, thấy anh đang ôm hôn một cô gái.
Cô không tin vào mắt mình, thấy anh đang ôm hôn người con gái kia. Bật khóc co chạy ra khỏi công ty.
Anh nghe tiếng động, bỏ Mạc Vi ra.
“Em làm gì vậy Mạc Vi? “Anh tức giận, con bé này tự dưng...
“Thành công”Mạc Vi vui vẻ.
“Cái gì? “Anh cau mày.
“Đuổi cô gái kia thành công”Mạc Vi tự hào.
Cô gái? Cô sao?
“Em... “Mạc Tư tức giận.
Mạc Vi thản nhiên đến với anh hai cô vì tiền, Mạc Vi này đuổi hết.
“Em hại chết anh rồi”Mạc Tư rối bời rồi chạy đi, chắc chắn lúc nãy là cô rồi.
Thấy anh trai hốt hoảng, Mạc Vi thắc mắc, cô đã gây chuyện lớn sao?
Mạc Vi là em gái của Mạc Tư, vừa đi Pháp về. Nghe anh hai mình có quen một cô gái, cô nghĩ đến với anh hai vì tiền, nên mấy hôm nay đã bày trò, và dĩ nhiên hôm nay cũng vậy... mà hình như, Mạc Vi cô vừa gây chuyện lớn thì phải? Cô gái kia là ai? Tại sao làm anh hai lo lắng như vậy?
...
Anh đuổi theo. Nhưng không biết cô đi đâu, chết tiệt! Mạc Vi em hại chết anh hai em rồi. Kỳ Thư em ở đâu? Nghe anh giải thích đi.
...
Phong Đằng và Châu Nhi đang đi dạo. Châu Nhi đang định hỏi Phong Đằng cái ôm lúc ở bệnh viện đó. Chưa kịp hỏi thì điện thoại Phong Đằng reo lên.
“Gì vậy Tư? “Phong Đằng bắt máy.
[ Cậu và Châu Nhi có thấy Kỳ Thư không? ] Tiếng hấp tấp của Mạc Tư bên đầu dây.
“Không, không thấy”Phong Đằng trả lời.
[ Chết tiệt] Mạc Tư tức giận cúp máy.
Châu Nhi nghe tiếng Mạc Tư, hỏi:“Có gì sao anh? “
“Anh không biết.. hình như có chuyện gì xảy ra với Tư và Kỳ Thư”Phong Đằng trả lời, không lẽ Mạc Tư lăng nhăn hay sao?
Châu Nhi cảm thấy bất an, vội kéo Phong Đằng đi tìm Kỳ Thư.
...
Kỳ Thư lang thang trên phố, nhớ lại anh ôm người con gái khác ôm hôn nhau, cuối cùng... cô cũng chỉ là con điếm thôi, ha ha, mày ngốc quá, anh ta xem mày là con điếm thôi, có yêu mày đâu. Mày ngốc quá rồi Thư ạ.
...
Anh chạy đến nhà cô, mẹ cô nói cô chưa về. Anh bất lực lái xe đi khắp nơi tìm cô.
...
Châu Nhi và Phong Đằng cũng đi tìm cô, trời đã đổ mưa lúc nào không hay.
...
Hai giờ sáng.
Cô về nhà với bộ dạng ướt sũng, mẹ cô thấy mà giật mình.
“Thư, con sao vậy? “Bà đỡ cô lo lắng hỏi.
“Mẹ, con muốn rời khỏi đây, mình đi nhanh đi mẹ”
...
“Vẫn chưa tìm được? “Anh nhìn đám người hỏi.
“Dạ.. vẫn chưa” Đám người run rẩy.
“Đi tìm cô ấy cho tôi”Anh đập bàn quát.
Phong Kha lúc này đi vào.
“Baba, baba sao vậy? “Phong Kha ngây ngô hỏi.
Anh ôm thằng bé:“Không có gì đâu, con đi ngủ đi”
“Ba, ba ru con ngủ đi”Phong Kha nói, nãy cậu nghe tiếng baba quát nên mới giật mình dậy.
Anh ôm thằng bé về phòng, ru ngủ.
Ru ngủ thằng bé xong, anh qua phòng Mạc Vi đang ăn năng hối lỗi kia.
“Anh hai... em xin lỗi”Mạc Vi, mày ngốc quá, mày gây chuyện lớn rồi.
“Em tốt nhất ở yên trong phòng đi”Anh lạnh lùng.
...
Sáng.
Tám giờ.
Cô kéo vali, nhìn xung quanh và nói:“Tạm biệt”
...
Một năm sau.
“Tiểu Vy, đừng chạy mà” Cô vừa chạy theo một cô bé vừa nói.
Tiểu Vy nghe tiếng mẹ, quay đầu lại, chạy đến ôm chầm cô.
“Mama, Tiểu Vy thích ôm mama như vậy lắm”Tiểu Vy nũng nịu.
“Con bé này, chỉ giỏi mấy chiêu trò này”Cô nói, đây là con gái của cô... và là con gái của anh, Mạc Tư. Nếu anh biết cũng không ngờ nhỉ nhưng có lẽ bây giờ anh không nhớ cô đâu, anh có gia đình rồi nhỉ?
...
“Baba, dì xinh đẹp vẫn chưa tìm được sao? “Phong Kha nhìn anh hỏi.
“Baba xin lỗi, baba vẫn chưa tìm được dì ấy”Anh gục đầu xuống vai Phong Kha.
“Baba, baba yêu dì ấy như vậy, nhất định baba tìm được dì ấy thôi”Phong Kha vỗ vỗ.
Anh ôm Phong Kha. Một năm rồi, Kỳ Thư em đang ở đâu? Tại sao em không nghe anh giải thích chứ?
...
“Mama, mình sẽ về nước, nơi mà mama từ sống sao? “Tiểu Vy trên máy bay nhìn cô hỏi.
“Đúng vậy”Cô mỉm cười, cô đưa Tiểu Vy về đây là để gặp một người.
...
“Vũ Thiên”Cô dắt tay Tiểu Vy đi lại người đàn ông đang đợi kia.
“Kỳ Thư”Vũ Thiên vui mừng.
“Lâu rồi không gặp”Cô mỉm cười.
“Em sao rồi? Còn Tiểu Vy, bé con có ngoan không? “Vũ Thiên hỏi.
“Chú Thiên”Tiểu Vy đưa hai tay lên, ý muốn nói bế con bé.
Vũ Thiên hiểu ý, cuối xuống bế con bé lên.
“Đi thôi em”Vũ Thiên nói.
Cô vui vẻ bước theo.
...
“Châu Nhi, người của anh nói, Kỳ Thư... ở sân bay”Phong Đằng nói.
“Cái gì? “Châu Nhi hét lên.
“Và cô ấy đi cùng một người đàn ông, có thêm... một cô bé”Phong Đằng ấp úng. Châu Nhi, em đáng sợ quá.
Châu Nhi đang định nói thì điện thoại reo lên, số lạ.
“Alo”Châu Nhi bắt máy.
[ Châu Nhi ] Tiếng Kỳ Thư bên đầu dây.
“Thư Thư? “Châu Nhi bất ngờ.
[ Tớ đây, cậu có bận gì không? Ta gặp nhau chứ? Tớ nhớ cậu quá]
“Không, không bận, hẹn ở quán cafe lúc trước, lát gặp lại”
[ Được ] Trả lời xong, cô cúp máy.
“Kỳ Thư gọi? “Phong Đằng cau mày.
“Phải”Châu Nhi gật đầu.
“Tư... cậu ấy... “
“Để em gặp cậu ấy đã, còn về Mạc Tư, từ từ nói... không anh ta sẽ làm cậu ấy sợ mất”
Diệp Kỳ Thư, cậu giỏi lắm, bỏ tớ đi một năm trời, xem tớ xử cậu thế nào.