Đuổi Đến Cùng Để Bắt Vợ Yêu Về!

Chương 3: Chương 3




Cô dẫn Tiểu Vy đến gặp Châu Nhi ngay quán cà phê lúc trước bọn họ hay gặp nhau đi chơi.

Châu Nhi bất ngờ khi thấy cô và Tiểu Vy... con gái? Thư Thư đã kết hôn rồi sao?

Cả ba ngồi xuống, cô nhìn Châu Nhi đang ngơ ngác kia.

“Cậu tò mò đúng không? Con bé là con gái của tớ và anh ta”Cô nói.

Tiểu Vy thì cứ chơi với con búp bê trong tay, không để ý cô nói.

Châu Nhi bất ngờ... con? Cái quái gì vậy?

Cô nhìn Châu Nhi, thở dài nói hết mọi chuyện.

Năm đó cô qua Mỹ cùng mẹ. Vì mới qua Mỹ nên cô rất khó khăn về tiền bạc. Cũng may cô còn một ít tiền để dành nên thuê được một căn nhà. Cô dần đi làm thêm ở nhà hàng để kiếm tiền lo trước cho cuộc sống rồi tính sau.

Một lần Tiểu Vy đi lạc, cô gặp được con bé thì đã rất mến con bé, từ lúc đó cô và con bé dần thân hơn.

Cô được biết Tiểu Vy được một gia đình giàu có nhận nuôi, khi mới sinh con bé đã bị bỏ trước cửa nhà họ, nên họ đã nhận nuôi con bé. Vì ông bà ngoại nuôi của Tiểu Vy nói muốn cho Tiểu Vy ở cùng mình, nên đã đưa Tiểu Vy sang Mỹ sinh sống.

Một lần cô tắm cùng con bé, cô phát hiện Tiểu Vy có cái vết bớt sau cổ. Nó.. giống cô.

Cô dần nhớ lại, cô dị ứng dâu tây, con bé cũng vậy, thêm nữa Tiểu Vy lại rât giống cô, lại là con nuôi nên... cô quyết định đi xét nghiệm... liều thử vậy, cô còn hi vọng con mình còn sống.

Ai ngờ, như cô nghĩ, Tiểu Vy là con gái của cô, cô không tin nỗi, về nhà hỏi mẹ cô rốt cuộc là sao?

Mẹ cô biết, đành nói hết. Năm đó là bà bế đứa nhỏ đi, vì không muốn cô nuôi con một mình không muốn cô cực khổ nên...

Cô không tin mẹ mình lại làm vậy, nhưng cô cũng không trách bà được, vì bà chỉ muốn tốt cho cô thôi mà.

Cô nhận lại Tiểu Vy, tuy lúc đầu con bé bỡ ngỡ, nhưng sau này Tiểu Vy đã chấp nhận cô, và đến bây giờ đây.

Châu Nhi nghe mà thấy thương cho cô bạn của mình, xa con cuối cùng cô cũng được đoàn tụ rồi, còn Châu Nhi cô thì...

“Cậu định sao? Không để con bé nhận Mạc Tư sao? “Châu Nhi vội hỏi, nếu có con rồi thì đến với nhau kết hôn là vừa rồi.

“Nhận? Anh ta đã có người khác, cần gì Tiểu Vy? Nói con của anh ta và tớ còn sống thì anh ta chắc cũng không tin”Cô nói.

“Nhưng... “

“Anh tin”Mạc Tư đâu ra bước lại, dáng vẻ vẫn phong độ và lạnh lùng.

Cô bất ngờ.

“Cậu báo cho anh ta? “Cô nhìn Châu Nhi.

Châu Nhi lắc đầu... làm gì có? Đằng, anh ấy rồi.

“Anh tin.. tin hết mọi chuyện”Mạc Tư nói, đi lại gần cô.

Cô không nhìn anh, ôm Tiểu Vy.

“Mama”Tiểu Vy lên tiếng, mama sao vậy?

“Mình đi thôi con”Cô ôn Tiểu Vy đứng dậy.

“Thư à.. nghe anh nói được không? “Mạc Tư cố giải thích.

Cô không nói gì, đẩy anh ra rồi ôm Tiểu Vy bước đi.. nhưng lại bị anh giữ lại.

“Tôi nói buông”Cô tức giận. Tên khốn này.. CMN chứ.

“Nghe anh nói, được không? “Mạc Tư cố giải thích.

“Chú ơi, chú làm gì mẹ con mà mẹ con giận vậy? “Tiểu Vy ngây ngô hỏi.

“Em xin lỗi”Mạc Vi bước vào.

Cô ngẩn người, là cô gái anh năm đó ôm hôn trong phòng làm việc mà.

“Mấy người đủ chưa? Xem tôi là con rối à? “Cô quát lên.

“Em là em gái anh ấy”Mạc Vi vội nói.

Em gái? Lừa người.

“Các người cũng biết nói dối tài nhỉ? “Cô mỉa mai.

“Anh... “Mạc Tư khó xử.

“Mạc Vi là em gái cậu ấy”Châu Nhi đứng lên nói.. nãy giờ cô mới để ý, trong tiệm cà phê ngoài bọn họ ra thì chỉ có phục vụ, còn khách thì không có... Mạc Tư tên này chắc đã bao cả quán này rồi.

“Châu Nhi”Cô bất ngờ, em gái sao?

Cô bỏ Tiểu Vy xuống, Tiểu Vy không hiểu gì, níu váy đứng sau cô, ngây ngô nhìn anh.

Cô hít thật sâu, quay lại nhìn anh.

Anh nhìn cô, cô gái đáng ghét bỏ anh đi đã một năm rồi.

Mạc Vi đi lại, cúi đầu nói xin lỗi, nói rằng năm đoa hiểu lầm cô đến với anh hai là tiền nên mới cố ý làm vậy.

Cô nghe Mạc Vi nói... tiền? Nhìn cô giống kẻ ham tiền lắm sao?

Anh ôm cô vào lòng, khẽ nói:“Anh xin lỗi... tha thứ cho anh được không? “

Cô dùng lực đẩy anh ra.

“Muốn tôi tha thứ, không dễ vậy”Nói rồi cô cúi xuống ôm Tiểu Vy rời đi, nhìn mặt anh, cô sợ cô sẽ đánh anh chết mất.

Châu Nhi muốn giữ cô lại, nhưng bị anh ngăn cản.

“Để cô ấy đi đi, cô ấy cần thời gian chấp nhận”Anh thở dài.

Châu Nhi im lặng, Thư Thư à, cậu cứng đầu quá rồi, thời gian qua Mạc Tư anh ta cũng vì cậu, tìm, đau, nhớ, yêu cậu mà... sao cậu không hiểu cho anh ta chứ?

Anh mệt mỏi ngồi xuống, anh thất bại rồi... con gái anh, cô... làm sao để họ về bên anh đây?

...

“Mama, sao mama khóc? “Tiểu Vy ôm gấu bông vào phòng, nhìn cô hỏi.

Cô vội lau nước mắt đi.

“Không có gì đâu, con chưa ngủ sao? “Cô hỏi.

Tiểu Vy lắc đầu, chui vào lòng cô nũng nịu.

“Mama, chú hồi sáng là baba phải không? “Tiểu Vy ngây ngô hỏi.

Cô khựng lại, cô nên nói sao đây?

“Mama... “

“Mama không muốn nói cũng không sao đâu mà, mama ôm Tiểu Vy ngủ được không? “Tiểu Vy lại nói.

Cô gật đầu, ôm Tiểu Vy nằm xuống, vỗ về con bé.

Bên ngoài cửa căn hộ là Mạc Tư, anh đã ngồi đó lâu rồi... anh muốn bên cô, tuy chỉ là cách nhau bằng cánh cửa này.

...

“Ưm... “Mạc Tư mở mắt ra, đây là...

“Anh tỉnh rồi”Giọng cô bên cạnh vang lên, cô lấy khăn ướt lau mồ hôi cho anh.

“Thư... anh”Anh bất ngờ, không phải anh ở ngoài cửa nhà của cô sao? Sao lại...

“Anh bị sốt ở ngoài cửa nên tôi đưa anh vào, trời lạnh anh không về nhà ngồi ngoài cửa nhà tôi làm gì vậy? “Cô mắng, giận nhưng lòng đau xót. Cô ngủ không được muốn đi dạo thì vừa mở cửa ra, thấy anh gục bên cửa, cúi xuống lay anh thì anh bất động, đưa tay lên trán anh mới biết anh sốt, nên liền đỡ anh vào nhà, đỡ cái thân hình to lớn này của anh vào nhà làm cô mệt muốn chết, cô đâu có to lớn hay khoẻ gì đâu.

Cả đêm cô chăm sóc cho anh, anh bị sốt cao. Giờ cô mới nhận ra... anh tiều tuỵ rất nhiều, khong là Tổng Giám Đốc Mạc Tư cô quen lúc trước, một năm qua anh sống sao vậy? Nhìn anh rất gầy đi, gương mặt cũng không có chút sắc gì.

“Anh xin lỗi đã làm phiền anh”Chắc mấy ngày qua do anh không ăn uống nhiều nên mới vậy, anh chỉ muốn xem cô và con gái mình thế nào thôi, ai ngờ.

“Đừng nói nữa, ăn chút cháo đi”Cô nhẹ nhàng nói, bưng tô cháo bên cạnh rồi đút cho anh ăn.

Ăn được nửa tô anh không muốn ăn nữa. Cô đành cho anh uống thuốc.

“Nghỉ ngơi đi, bây giờ mới năm giờ sáng thôi, tôi ra sofa ngủ”Cô nói rồi đứng dậy, định bước đi thì anh bị anh giữ lại, kéo lên giường ôm vào lòng.

“Cho anh ôm em một chút được không? “Anh khẽ nói.

Cô im lặng để anh ôm, cô mệt cả đêm không còn chút sức nào để cãi với anh rồi.

Anh ôm chặt cô, anh sợ cô đi, sợ cô bỏ anh nữa, anh sợ lắm.. vì anh yêu cô rất nhiều.

Lát sau, anh buông cô ra, nhận ra cô đã ngủ, anh mỉm cười rồi để cô nằm xuống, đắp mền ngay ngắn lại, cúi xuống hôn lên trán cô một nụ hôn.

“Anh yêu em”Anh khẽ nói, rồi quay người lấy áo vest rời đi anh không muốn làm cô ghét mình thêm, anh nên đợi cô tha tha thứ và chấp nhận mình.

...

“Mama, mama ơi”Tiểu Vy lay cô.

“Ơ... “Cô giật mình dậy, cô ngủ bao lâu rồi?

Ơ mà... hình như cô ngủ trên giường? Anh rời đi rồi sao? Hừm.. cũng tốt khỏi tốn công cô đuổi, nhưng sao lòng cô nó khó chịu như vậy?

“Mama, mama không khoẻ sao? “ Tiểu Vy lo lắng..

“Mama không sao”Cô trả lời rồi quay sang nhìn đồng hồ, chín giờ rồi, ôi trời đất.

“Mama xin lỗi mama đi nấu bữa sáng cho con liền”Cô hấp tấp, ôi cô ngủ quên mất đi.

“Không sao đâu mama, chú hồi hôm qua có đem bữa sáng đến, con và chú ấy ăn sáng cùng nhau rồi”Tiểu Vy nói.

Anh biết cô sẽ dậy trễ nên mang bữa sáng sao?

....

“Kỳ Thư... con bé... “Mẹ cô nhìn Mạc Tư khó nói,bà đáng ra đang ở Mỹ,nhưng vì cô nên bay về đây.

“ Bác gái, Kỳ Thư sao bác? “Anh lo lắng, anh vừa đến công ty thì nghe thư ký nói mẹ cô đến tìm anh.

“Đứa con của nó và con còn sống... bác xin lỗi vì làm như vậy, nhưng... bác xin con, hãy chấp nhận và kết hôn với con bé, con bé không thể một mình như vậy được, tương lai của nó sẽ... “Mẹ cô cầu xin, bà lo lắng cho cô, có con như vậy... thì anh cưới cô đây. Bà không thể nhìn con gái mình một mình nuôi con như vậy được.

“Bác yên tâm, con yêu cô ấy, con sẽ cưới cô ấy về làm vợ”Anh chắc nịch, ngoài cô anh sẽ không kết hôn với ai cả.

Bà vui mừng.

“Cảm ơn con”

...

Pính poong pính poong.

“Ra liền”Cô nghe tiếng chuông cửa, vội rửa tay đi ra mở cửa.

Mở cửa ra, đập vào mắt cô là anh.

“Anh... đến đâu làm gì? “Cô nhìn thấy anh là bực rồi.

“Đến thăm em và con”Anh trả lời, con heo con này đang giận anh kìa.

“Không thăm gì cả về đi”Cô tức giận.

“Chú.... a không baba”Tiểu Vy bên trong chạy ra, thấy anh liền ôm chầm anh.

Anh cúi xuống bế Tiểu Vy lên, nhìn cô nói:“Nhưng con bé muốn anh kìa”

Cô tức giận bỏ đi vào bếp, CMN tên đáng ghét, tôi ghét anh Mạc Tư aaaaaaaaa~.

Cô hầm hực trong bếp, đợi khi Tiểu Vy vài phòng ngủ thì cô đi ra, nói:

“Nếu anh còn đến đây, tôi lập tức về Mỹ”Cô nói, cái đồ hắc ám aaa.

“Được, em đi đi, nhưng sẽ đuổi đến cùng để bắt em về, em cứ đi”Anh tà mị nói, cái này là Đuổi Đến Cùng Để Bắt Vợ Yêu Về.

“Anh... “Cô tức giận.

Anh đứng dậy, đè cô xuống sofa, cúi xuống hôn cô, cách là heo con không giận là ăn cô.

Cô bị anh hôn, mềm nhũn cả người.

“Anh... anh muốn gì... “

“Muốn em”Anh nói.

“Không được, đây là phòng khách đó”Cô cựa quẩy.

Anh cười tà:“Vậy vào phòng vậy”

Anh ôm cô vào phòng, để cô nằm lên giường, cúi xuống hôn cô tới tấp, mặc cô cự tuyệt.

Làm con heo con mềm nhũn này rồi, anh cởi hết đồ của cả hai ra.

Cô ngượng ngạo, đưa hai tay che những gì cần che. A tên khốn, rõ ràng cô đang giận mà sao lại ra như vậy?

Sau đó.... (Không có sau đó nữa, AD đi ra ngoài, coi anime, vì AD chưa 18, AD mới 13 không nên.... bậy bạ hai anh chị a~)

Sau khi bị anh ăn trọn, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, ôm cô bên cạnh, anh mỉm cười, tốt nhất là làm cô mang thai, lúc đó cô sẽ đồng ý cưới anh thôi.

Cô ngủ đến tối, hạ thân đau ê ẩm, tên đáng ghét đáng ghét aaaaaa.

Cô mệt mỏi ôm đồ vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm. Như vậy đỡ đau hơn... tên khốn Mạc Tư, đau chết đi được mà.

Cô tắm xong bước ra, thấy Phong Kha đang ngồi chơi với Tiểu Vy..

“Tiểu Kha”Cô bất ngờ, anh đưa thằng bé đến sao?

“Dì xinh đẹp”Phong Kha nhìn cô cười.

“Anh đưa thằng bé đến, không phiền chứ”Anh đâu ra đi vào nói.

“Anh thì phiền nhưng Tiểu Kha thì không”Xong cô đi lại chỗ Phong Kha, thằng bé này cô nhớ chết được.

Anh bị cô nói, tủi thân đi vào bếp hic lại bị cô mắng, lúc 419 bị cô mắng quá trời rồi, bây gườ lại bị mắng nữa.

Pính poong.

Chuông cửa vang lên.

Anh vội ra mở cửa.

“Châu Nhi, Đằng”Anh bất ngờ.

Châu Nhi và Phong Đằng bước vào, Châu Nhi lại chỗ cô, còn Phong Đằng thì vỗ vai anh nói:“Cậu bỏ luôn cái biệt thự kia đến đây ở à? “

“Chắc vậy”Anh thản nhiên trả lời. Phong Đằng muốn té ngã ngửa với anh mà.

Cô lại bất ngờ thấy Châu Nhi và Phong Đằng, cảm giác hôm nay nhà cô nhiều khách, và anh là người đưa đến... tên đáng ghét Mạc Tư, tôi muốn giết anh mà!!!!!!!!!

~• Mập Mập •~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.