Hai người vừa đi, Tống Tử San vội vàng bắt lấy cánh tay Đường Ôn, như là giống nhau sợ cô chạy mất: “ Cậu mau nói, sao lại thế này.”
Cô vừa rồi tim đập thật nhanh, giờ từ từ chậm lại, lần nữa đè thấp thanh âm, nghiêm túc mà nói: “ Tớ không lừa cậu, tớ thật sự thích anh ấy.”
“Các cậu khi nào nhận thức?” Tống Tử San nghĩ nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vươn ngón tay ra nói, “Không phải là từ lần trước chảy máu mũi chứ!?”
“Không phải là như vậy,“ Đường Ôn lắc đầu cắt ngang lời nói của cô, suy nghĩ nói, “Chúng tớ vốn dĩ đã bên nhau... Ân... Bởi vì các trưởng bối đã định ước từ lâu.”
“Vậy các cậu là thanh mai trúc mã?”
Cô suy nghĩ nói: “Ân... Xem như là vậy.”
Tống Tử San “Oa” một chút: “Vậy các cậu chính là hai đứa nhỏ vô tư?”
“Cũng không có a,“ Đường Ôn có điểm ngượng ngùng mà nở nụ cười, lại chọc chọc cánh tay của cô, “ Cậu phải thay tớ bảo mật nha.”
Thời điểm cô nói những lời này, hai người đã đi tới trước cửa lớp, Tô Uý Nhiên đột nhiên từ bên trong chạy ra, vỗ nhẹ một chút vai nàng ——
“Bảo mật cái gì?” Hắn rất có hứng thú mà nghiêng đầu hỏi.
Tống Tử San giành lời trước như việc đương nhiên mà nói: “Đương nhiên là bí mật của nữ sinh chúng tớ nha.”
Đường Ôn nhìn một cái, hai người nhìn nhau cười.
Tô Uý Nhiên giả vờ không quan tâm mà “Hừ” một tiếng, lại rũ mắt vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Đường Ôn: “ Cậu báo danh tham gia đại hội thể thao sao?”
Cô lắc đầu.
Tô Uý Nhiên đôi mắt sáng lên, giơ lên đuôi lông mày nói: “ Tớ báo danh chạy 1000 mét, hôm ấy cậu tới cổ vũ cho tớ nha!”
*
Giờ ngọ, nhà ăn tiếng nói cười ồn ào, hương thơm khiến người khác thèm nhỏ dãi, Đường Ôn cùng Tống Tử San chen chúc ở trong đám người, xếp hàng chờ.
Cô thất thần mà dùng mũi chân cọ xát chấm đất, đầu ngón tay trắng nõn một chút một chút mà nhẹ gõ.
“ Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Tống Tử San quay đầu hỏi.
Cô liếm môi nhoẻn miệng cười: “Suy nghĩ ăn cái gì nha.”
“ Tớ còn tưởng rằng cậu đang phiền não rốt cuộc cổ vũ cho ai cố lên nha,“ Tống Tử San dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay của cô, tươi cười ái muội, “ Có ý tưởng gì không?”
“Ai?” Cô nghiêng đầu, phản ứng lại đây là đang nói đến sự tình đại hội thể thao, đương nhiên nói, “Đến lúc đó cùng nhau cố lên không phải tốt hơn sao.”
“Tô Uý Nhiên khẳng định muốn cậu cổ vũ cho hắn, còn Hứa Hành Niên......” cô hơi nhăn lại mi.
“ Anh ấy như thế nào?”
“Cổ vũ cho hắn nhất định rất nhiều người đi.”
“Bạn học ăn cái gì?”
Lúc này vừa vặn người đứng ở phía trước Đường Ôn đã gọi cơm xong, Tống Tử San cùng đầu bếp của nhà ăn nói chuyện, cô cũng không có nghe được Tống Tử San nói gì, mà là ngoan ngoãn mà trả lời một câu “Cơm“.
Chờ đến sư phó cầm khay đựng thức ăn lại đây, cô chỉ vào quầy đồ ăn bên trong nói: “Em muốn một phần cà tím cùng một phần gà kho khoai tây, cảm ơn.”
Gọi món xong nhận cơm, cô đưa cho Tống Tử San một ánh mắt “ nhanh chóng tớ chờ cậu”, chậm rì rì mà lùi ra khỏi đám người.
Trùng hợp thấy Hứa Hành Niên cũng bưng khay đựng thức ăn, đang tìm kiếm vị trí, không bao lâu, tầm mắt hắn liền dừng ở trên người nàng. Cô giơ lên khóe môi hướng anh cười cười.
Anh đem khay thức ăn đặt ở vị trí góc bàn, không để ý tới một bên Khâu Nhạc ríu rít, đối với cô làm động tác vẫy tay.
Lúc này Tống Tử San cũng vừa vặn đi tới, nhìn chung quanh một vòng nhà ăn cũng chưa tìm được một vị trí thích hợp, nhưng cô thấy được Hứa Hành Niên đang theo hướng các cô vẫy tay.
Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn Đường Ôn, lại nhìn nhìn Hứa Hành Niên, xác định anh chỉ chính là các cô, hưng phấn mà túm túm tay áo giáo phục Đường Ôn: “Chúng ta qua kia đi?”
Cô có chút do dự mà liếm liếm khóe môi: “Không tốt lắm đâu, nhiều người như vậy.”
“Bằng không cũng không có chỗ ngồi nha,“ xem nàng còn rối rắm, Tống Tử San dùng đòn sát thủ, “ Cậu nếu là không đi tớ chính mình đi?”
Cô không có cách nào khác: “Kia... Đi thôi.”
Khâu Nhạc vốn đang nói đến trận bóng ngày hôm qua, thấy Hứa Hành Niên đang ở xuất thần, nhịn không được theo ánh mắt anh xem qua, giây tiếp theo, liền thấy một nữ sinh.
Hắn nháy mắt ngừng lại câu chuyện, không thể bình tĩnh.
Đừng nói, kia nữ sinh cởi quân huấn bên ngoài ra, lớn lên xác thực lại thật xinh đẹp, làn da như trắng như sứ mềm mại, lúm đồng tiền như hoa, giống như là thấm hương kẹo mềm.
Còn không có phục hồi tinh thần lại, kia nữ sinh tính cả bằng hữu của nàng an vị tới ngồi ở đối diện. Cô có điểm thẹn thùng, nâng mi xem xét Hứa Hành Niên, lại đem tầm mắt phóng tới trên người anh, ngoan ngoãn mà chào hỏi: “Học trưởng hảo.”
Khâu Nhạc có chút thụ sủng nhược kinh mà ngẩn người, lớn như vậy trước nay không ai kêu hắn là học trưởng, không khỏi cợt nhả nói lên: “Không cần khách khí như vậy, em kêu anh Khâu Nhạc là được rồi, chính là cái kia Nhạc Phi nhạc, thực dễ nhớ đúng không? Hai ta cũng coi như là từng có duyên, không biết muội muội tên là......”
Hắn lời nói còn chưa nói xong, liền cảm giác có một luồng khí lạnh từ bên cạnh đánh úp lại, hắn cắn chặt hàm răng, run run rẩy rẩy mà nhìn thoáng qua Hứa Hành Niên, quả nhiên, người sau chính là liếc hắn, đôi mắt lộ ra một loại khí lạnh, làm hắn không đâu rét mà run.
Hắn không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, lập tức lúng túng cúi đầu nhặt lên chiếc đũa vừa rơi ăn cơm.
Đường Ôn thấy hắn không phản ứng gì, đưa đầu nhỏ đến thiện lương mà nói: “Học trưởng anh tiếp tục nói a.”
Khâu Nhạc hai mắt một nhắm một mở, hắn trong lòng khổ sở, không dám tiếp tục nói.
Hứa Hành Niên dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn trước mặt nàng, đem ánh mắt chuyển tới, hỏi: “ Anh đâu?”
Tiểu cô nương không kịp phản ứng, ngơ ngác mà “A” một câu.
Anh nhắc nhở nói: “Em kêu anh là cái gì?”
Hứa Hành Niên vốn dĩ chỉ là muốn nghe cô kêu một câu học trưởng, rốt cuộc không thể để Khâu Nhạc tên kia chiếm tiện nghi được, ai biết Đường Ôn chậm rì rì mà cắn một ngụm khoai tây, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm anh, nhìn nhìn đột nhiên liền đỏ mặt——
Tiểu cô nương mặt mày trong trẻo, thẹn thùng mà vuốt ve vành tai, tiếng nói mềm mại giống như kẹo bông gòn, ngữ điệu thản nhiên mà kêu một câu:
“Ca ca.”
Hứa Hành Niên nheo mắt, ngơ ngẩn phát ngốc.
Xem xét phản ứng của anh trong chốc lát, tiểu cô nương buồn bực mà hơi nhíu mi, có chút chán nản nghĩ thầm: cô ngày hôm qua xem tiểu thuyết, nam chính liền thích nữ chính kêu là “Ca ca” nha, nữ sinh không gọi, nam sinh còn lừa nàng gọi! Chẳng lẽ đều do nàng quá chủ động sao......
Đường Ôn đạp đạp chân phía dưới, dùng chiếc đũa chọc chọc chén cơm, âm thanh mềm mại hỏi: “Không đúng sao?”
Hứa Hành Niên trong đầu oanh nổ tung, vành tai dần dần nóng lên.
Một lát, anh che dấu biểu cảm, mặt không đổi sắc mà nói câu: “ Anh không nghe thấy.”
Ngụ ý, em hãy kêu một lần nữa đi.
Đường Ôn: “......”
Khâu Nhạc ở một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được dưới đáy lòng than một tiếng ——
Còn có người không biết xấu hổ như vậy sao?
( Lemon : cẩu lương ăn ngập mặt)