Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 26: Chương 26: Cố lên




Chỗ uống nước xung quanh tụ tập không ít người, như ngửi được hương vị bát quái, đều sôi nổi hướng bên này nhìn.

Hứa Hành Niên nắm ly nước đứng ở trước mặt Đường Ôn, hơi cúi đầu, tầm mắt thẳng tắp tìm được đáy mắt nàng, nhẹ cong khóe môi.

Ánh mắt kia cười như không cười, như là nhéo cái đuôi nhỏ của nàng, chờ nàng xin tha.

Tiểu cô nương mặt đỏ lên, khẩn trương mà vuốt ve cái chai, giống như tạm thời mắc chứng nói không ra lời, trái tim nhỏ lại bắt đầu bùm bùm.

Người này như thế nào gian xảo như vậy a......

Nàng nói chính là ai, hắn trong lòng không biết rõ sao...... Kia cái gì còn hỏi nàng!?

Vẫn luôn đứng ở phía sau Tống Tử San cảm thấy bầu không khí không thích hợp, thực không thích hợp.

Quả thực là quá không thích hợp!

Tạm thời không nói Đường Ôn thẹn thùng mà sắp chui xuống đất đi, Hứa Hành Niên trên mặt kia cười chói lọi là chuyện như thế nào a? Còn có này trong không khí tràn ngập mùi gian tình a......

Tuyệt đối có bí mật!

Đường Ôn khẩn trương mà nắm chặt nắp nhỏ trong tay, lòng bàn tay đều đau, quyết định nói sang chuyện khác, mặt sáng lên mềm mềm khí mà ngửa đầu hỏi: “ Anh xuống lầu lấy nước sao?”

Nhìn đến nàng một bộ dạng căng thẳng quẫn bách, Hứa Hành Niên không quá nhẫn làm nàng khó xử, thu hồi ánh mắt hơi hơi gật đầu.

Nàng vươn ngón tay chỉ chỉ chính mình rồi chỉ ra chỗ uống nước: “ Em giúp anh lấy nước nha.”

Hứa Hành Niên ấn một bên ấn đường.

Đường Ôn vội vàng, từ trong túi lấy ra bình nước, nhận cái bình trong tay hắn, lại đem bình nước của chính mình đưa cho hắn.

Nhưng mà lúc nàng đang muốn rút tay về, rốt cuộc phát hiện điều không thích hợp......

Người nọ đột nhiên nhẹ nhàng cười nhẹ ra tiếng.

Nàng cả khuôn mặt ửng đỏ một mảnh, lại làm bộ mặt cái gì cũng chưa phát sinh, xoay người sang chỗ khác đem vòi nước cắm vào bình nước, da đầu ẩn ẩn một trận tê dại.

Tống Tử San lúc này mới đem ánh mắt phóng tới bình nước Hứa Hành Niên đang cầm, lẳng lặng mà nhìn chăm chú hai giây sau, kinh ngạc mà hít một hơi......

Hai người bọn họ này bình nước là cùng kiểu chỉ khác nhau về màu sắc a!?

Nàng cảm thấy chính mình giống như đã biết được bí mật kinh thiên động địa......

Nước thực mau liền tiếp đầy, nàng nhanh chóng quay mặt đi tới, đem ly nước hướng tới phía hắn trong tíc tắc, lại nhanh chóng rút tay lại. Liền ở lúc nàng tính toán cùng Hứa Hành Niên nói tạm biệt sau đó lập tức “Trốn chạy”, trước mặt đột nhiên lại đưa đến một cái ly.

Nàng ngơ ngác mà theo cánh tay nhìn, phát hiện người đến là Lục Hoài Sâm.

“Muội muội cũng giúp anh một chút nha, bốn tầng máy uống nước hỏng cả rồi.” Hắn một bộ dạng cà lơ phất phơ chỉ chỉ trên lầu.

Nếu là trong quá khứ, Hứa Hành Niên nhất định sẽ đem cái ly ném cho hắn, lạnh mặt nói “Chính mình tự lấy”, nhưng là hôm nay hắn lấy chính là một cái ly màu hồng phấn trong suốt, sạch sẽ, còn dán phim hoạt hình đáng yêu.

Đường Ôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, cực kỳ ngay thẳng hỏi một câu: “ Anh gần nhất thích màu hồng nhạt sao?”

Lục Hoài Sâm nghẹn nghẹn, Hứa Hành Niên lộ ra ý cười nhạo, trước giành trước nói: “Được người khác nhờ.”

Nàng nháy mắt hiểu được, “ Nha” một câu, ngữ điệu có chút ý vị không rõ.

“Em sẽ tham gia đại hội thể thao sao?” Lục Hoài Sâm nói, nhàm chán hỏi nàng.

“Không tham gia,“ nàng nắm ly nước xoay người sang chỗ khác, ánh mắt ở hai bên ấm lạnh lựa chọn trong chốc lát, lại xoay người lại, dùng biểu tình cực kỳ đơn thuần hỏi, “Lạc Nhan thích uống nước lạnh hay là nước ấm a?”

Lục Hoài Sâm: “......”

Hắn khẽ nhếch môi, chữ “Lạnh” muốn nói ra, lại lộ ra biểu tình đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, một lần nữa nói: “L... Nước ấm.”

Hứa Hành Niên vẫn là nghẹn lại, nắm tay tiến đến bên môi cười nhẹ một tiếng, cười hắn không có tiền đồ.

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad: QuynhHuaLemon)

Lục Hoài Sâm chuyển đề tài nói tin nóng: “Muội muội, Hứa Hành Niên muốn tham gia chạy 1000 mét.”

Đường Ôn nắm ly nước “Di” một tiếng, đang nghĩ ngợi tới xoay người sang chỗ khác tiếp nước, Hứa Hành Niên đột nhiên đem chính mình bình nước trong tay một phen đưa cho Lục Hoài Sâm, sau đó tiến lên một bước dựa đi, nhẹ nhàng nhận lấy cái ly trong tay nàng.

Nàng ngẩng đầu tới, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Cùng với âm thanh nước phát ra “ ào “ một tiếng, ào ào dòng nước trút xuống, Hứa Hành Niên nhìn chăm chú miệng ly, lời ít mà ý nhiều mà nói: “ Nóng.”

(Lemon : Niên ca cho e hỏi cốc nước thì có gì mà nóng chứ)

Đường Ôn vừa nghe, vui sướng cong miệng lên, nghịch ngợm mà thè lưỡi, duỗi tay chọc một chút eo hắn: “ Anh muốn tham gia 1000 mét a?”

Lấy đầy nước xong, hắn từ tay nàng trung lấy ra nắp bình, biên cái biên trả lời nàng vấn đề: “Ân.”

“Oa”, nàng lập tức thay một bộ sùng bái tiểu biểu tình, đối khởi hai tay tâm tới chà xát, run đặt chân cùng, “ Em đây sẽ đi cổ vũ cho anh cố lên được không?”

Nghe nói, Hứa Hành Niên dừng một chút, rút ra gác ở nắp bình thượng tay, chậm rãi cúi xuống thân.

Ánh nắng xuyên thấu qua bệ cửa sổ bò tiến vào, đem hắn một bên bả vai sấn ẩn ẩn tỏa sáng, cặp kia gợn sóng bất kinh đôi mắt lạc mãn nhỏ vụn quang, như mặt hồ giống nhau, thanh thấu mà chiếu rọi ra nàng giờ phút này biểu tình.

Hắn cùng nàng bình tề tầm mắt, tiếng nói nhu hòa: “Như thế nào?”

Ấm áp hô hấp phất ở nàng khuôn mặt, tiểu cô nương trong lòng một năng, toàn thân thần kinh dần dần căng chặt, không tự chủ được mà nói lắp lên: “Cái... Cái gì như thế nào?”

Hắn kiên nhẫn mà lặp lại: “ Em muốn như thế nào cổ vũ cho anh cố lên?”

Đường Ôn đại não có điểm không phản ứng được kịp thời, cảm thấy vấn đề này có chút không thể hiểu được, nắm chặt tay âm thầm mà nghĩ...... Chẳng lẽ còn không phải là kêu vài câu “Cố lên” sao? Còn có thể như thế nào muốn thêm?

Thấy nàng nghĩ đến mày đều nhíu lại, Hứa Hành Niên cười, bỗng nhiên duỗi tay tới, ngón tay mềm như bông mà chọc một chút một bên gương mặt nàng, chuồn chuồn lướt nước.

Nàng đồng tử lập tức liền phóng đại.

Hắn ý có điều chỉ mà cười rộ lên: “ Anh nghĩ dùng phần để giành.”

Đường Ôn chớp chớp mắt, ký ức lập tức trở lại tối hôm qua, hắn nói câu kia thật khó hiểu “Để giành lại”, phối hợp với hành động của hắn vừa rồi, mặt nàng nhanh chóng mà bị nhuộm ửng đỏ.

A a a a...... Hắn như thế nào, như vậy “Mang thù” nha!

“Ân?”

Đường Ôn thẹn thùng mà rũ xuống tầm mắt, khẩn trương nắm chặt tay lòng bàn tay một trận hoảng loạn, trầm tư một lát, cuối cùng giống gà con mổ thóc gật gật đầu.

Hắn vừa lòng mà ngồi dậy.

Nhìn đến bên kia tình chàng ý thiếp, Lục Hoài Sâm tức giận đến ngứa răng, thấy Hứa Hành Niên xoay người lại, hướng về phía cửa cầu thang xốc xốc mí mắt: “ Cậu có đi hay không?”

Hắn đem ly nước đưa cho hắn, nhẹ “Ân” một tiếng.

Hai người tản bộ đi lên thang lầu, mới vừa đi đến chỗ ngoặt, Hứa Hành Niên trộm ngắm liếc mắt một cái xuống dưới lầu tiểu cô nương bị đồng bọn chất vấn, khóe môi hơi cong lên, liền bước đều vui sướng đi lên.

Nhìn đến đáy mắt Hứa Hành Niên đựng đầy vui sướng, Lục Hoài Sâm nhịn không được trợn trắng mắt, ở trong lòng yên lặng đối với hắn dựng ngón giữa ——

Yêu đương thì ghê gớm lắm sao!

(Lemon: những người yêu đương ghê gớm lắm Sâm ca à, chuyên đi ngược bọn FA như chúng ta )

Tui đang trong kì thi nên ra chương sẽ tầm 2c/ tuần thôi, mọi người ráng chờ nhá, love u ️️️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.