Tiếng chuông tan học vang lên, màn đêm yên tĩnh đã bị đánh vỡ.
Hành lang, đèn bỗng chốc sáng lên, học sinh theo từng nhóm ùa ra như ong vỡ tổ, phía sau tiếp trước mà bước vào bóng đêm.
Đường Ôn bắt lấy quai đeo cặp sách kích động theo dòng người hướng ra phía ngoài, đột nhiên từ phía sau một bàn tay vươn tới, chậm rãi che khuất tầm mắt của nàng.
Nàng lẳng lặng mà dừng lại bước chân, cảm nhận được bên cạnh có người bao phủ mắt nàng, gió đêm đánh úp lại, quanh hơi thở tràn đầy hương vị nàng quen thuộc.
Đường Ôn cười rộ lên, bắt được cái tay kia giơ lên, ngữ khí như là nghịch ngợm: “Hành Niên!”
Nàng tiếng nói mềm mại ngọt ngào, như là vẩy đầy đường lên cục bột nếp, tay nhỏ nhẹ nhàng nhéo Hứa Hành Niên, lòng bàn tay dán lên, ướt nóng có một ít mồ hôi.
Hứa Hành Niên ánh mắt dừng ở má lúm đồng tiền nghịch ngợm của nàng, ánh mắt trìu mếm, nâng lên một cái tay khác nhẹ xoa đầu nàng, khóe môi nhẹ cong.
Đường Ôn vẫn duy trì tư thế nâng lên cằm như vậy, loạng choạng nắm tay hắn, hỏi: “Ta cho ngươi trà xanh hoa nhài ngươi có hay không uống?”
Hắn nghiêng người một chút, thanh âm thực nhẹ: “Ân.”
“Uống ngon sao?” Tưởng tượng đến hương vị, nàng liền chưa đã thèm mà liếm liếm môi, “Ta cảm thấy uống thật ngon.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng xe đạp đong đưa kêu leng keng, Hứa Hành Niên đem nàng kéo đến bên cạnh chính mình, hai người từ từ dọc theo thềm đá hướng cổng trường đi đến.
Gió đêm thổi đến nhè nhẹ thấm vào tâm can lạnh lẽo, thổi bay tóc mái, Đường Ôn thu hồi tay, nhẹ hít một chút cái mũi.
“Tiết tự học buổi tối gặp được một nữ sinh lớn lên thật xinh đẹp a,“ nàng một chút mà đá viên đá nhỏ bên chân, “Chính là người giúp ta đưa cho ngươi chai nước kia.”
Hứa Hành Niên nghiêm túc nghe, không có đáp lời.
“Lúc trước còn ở lễ khai giảng thấy nàng chủ trì,“ dừng một chút, “Xem thành tích nàng cũng rất cao a.”
Sau khi nói xong lại bươc nhanh mà quay mặt đi tới hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy vậy không?”
Hắn không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp một câu: “Ân.”
Ngữ khí không quá để tâm.
Đường Ôn mím môi, đem đầu rụt trở về, nhìn qua có chút buồn rầu.
Hứa Hành Niên cảm thấy nàng có chút kỳ quái: “Như thế nào lại hỏi cái này?”
Nàng gục đầu xuống thở dài, giọng buồn buồn mà nói: “Ta giống như...... Có điểm chán ghét nàng.”
Hắn nghi hoặc, gục đầu xuống xem nàng: “Vì cái gì?”
“Bởi vì......”
Tiểu cô nương cúi đầu, nắm chặt ở hai quai đeo cặp sách ngón tay khẩn trương, yên lặng nửa ngày, ửng đỏ mặt mũi hàm hàm hồ hồ mà nói: “Bọn họ đều nói...... Các ngươi tương đối xứng đôi nha.”
Thanh âm như con muỗi kêu không thể nghe thấy, vậy mà lại lọt vào tai Hứa Hành Niên.
Hắn dừng lại bước chân tới.
Nhận thấy được người bên cạnh không bước tiếp, tiểu cô nương nâng đầu lên, nghi hoặc mà quay đầu lại——
Hứa Hành Niên vào lúc này, đột nhiên cúi xuống.
Đột nhiên không kịp phòng bị, nàng đối mặt với đôi mắt đen sáng ngời của hắn——
Đèn đường mờ nhạt, hình dáng hắn có chút mơ hồ, bả vai hắt lên màu cam ấm, vô cùng hoảng hốt.
Ôn hòa trầm thấp, tiếng nói như là que diêm cọ qua liền bùng cháy, lập tức Đường Ôn hai tai đỏ bừng:
“Nhưng ta cảm thấy ngươi đẹp nhất.”
(Lemon : tôi ngất đây đừng ai đỡ)
——
Đường Ôn tắm rửa xong trở lại phòng, vừa lau tóc vừa đi, trong lòng nghĩ tới lời nói vừa rồi tan học khi Hứa Hành Niên nói, không tự giác đỏ hơn phân nửa khuôn mặt, lập tức thẹn thùng mà dùng khăn lông che lại, lại khẽ chậm rãi lộ ra đôi mắt ——
Cảm thấy hôm nay Hứa Hành Năm cùng quá khứ không quá giống nhau......
Nàng phồng mặt suy nghĩ trong chốc lát, không nghĩ ra nguyên nhân, ngược lại nhịn không được thấp giọng “Khanh khách” mà cười rộ lên, giống tiểu ngốc tử.
Vui vẻ một lát, nghĩ đến còn có việc chưa hoàn thành, lập tức bình tĩnh lại, từ cặp sách lấy ra di động.
Mới vừa nối mạng, liền phát hiện diễn đàn trong lớp nổ tung nồi, “Ting ting” 99 tin nhắn tới. Nàng một bên dùng khăn lông lau tóc ướt một bên nắm di động mở ra khung thoại.
[Bạn học A: Trời ơi thiệt hay giả!? ]
[Bạn học B: Đúng vậy ta tận mắt nhìn thấy, liền ở hành lang. ]
[Bạn học C:Chẳng lẽ ban chúng ta nhanh như vậy liền có cặp đôi rồi?]
Nàng còn không có xem sao lại thế này, nhìn nhìn, phát hiện Tô Úy Nhiên thế nhưng cũng lên tiếng.
[Tô Úy Nhiên: Sao có thể, các ngươi đừng khoe khoang tám chuyện.]
...... Nói cái gì đây là?
Nàng đem điện thoại đặt ở trên bàn làm việc, đem tóc toàn bộ rũ đến phía trước, cong eo, dùng khăn tắm cẩn thận lau sạch sẽ.
Lúc này Hứa Hành Niên ở ngoài gõ cửa đi tới, vừa nghe là hắn, mặt nàng lại đỏ, ngẩng đầu tới nhỏ giọng hỏi ——
“Làm sao vậy?”
“Ăn bữa ăn khuya không? Mì trộn tương.”
Vừa nghe là ăn, nàng nháy mắt đem thẹn thùng vứt đến tận trời, đầu nhỏ giống gà con mổ thóc: “Ăn ăn ăn!”
Hứa Hành Niên đẩy cửa ra đi tới, đem chén đặt ở trên bàn làm việc nàng, thuận tiện nhìn hai notebook đang mở trên mặt bàn, liễm trầm giọng nói: “Nhân lúc còn nóng ăn đi.”
“Tốt, tới ngay đây.” Nàng đem tóc vắt khô ở trong khăn tắm, mềm mềm khí mà phụ hoạ theo.
Di động diễn đàn tin tức còn ở không ngừng đổi mới, Hứa Hành Niên ở góc bàn, vốn định ở chỗ này tìm từ điển, không nghĩ tới lại bị tin tức trên diễn đàn hấp dẫn tầm mắt.
Hắn nháy mi mắt, hoàn toàn không chút để ý mà dựa vào góc bàn, đem tin tức nhìn qua không sót một chữ.
Đường Ôn đang đứng ở trên giường duỗi cánh tay cầm máy sấy, thật vất vả đem đầu cắm nỡ lực cầm ra, hộp lại “Bang” mà rơi trên mặt đất, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cong lưng xuống lấy.
Hứa Hành Niên nghe tiếng quay ra, hỏi: “ Cần ta hỗ trợ không?”
“Không cần.” Nàng tùy tay đem hộp để ở trên bàn, chân đạp lên trên sàn nhà.
Hắn nhăn lại mi, đem ở dép lê bên chân mình nhẹ nhàng đá qua đi, thần sắc hơi giận, Đường Ôn lè lưỡi, lập tức ngoan ngoãn mà đi vào, kiễng mũi chân, giống chim cánh cụt đi đến bên này.
Hứa Hành Niên nghiêng người đem bát trên bàn đưa cho nàng: “Ăn điểm tâm.”
Bên cạnh màn hình di động rốt cuộc ánh sang tối đi, hắn từ kệ sách tìm được từ điển anh hán, ngồi dậy, nhìn chằm chằm đầu tóc rối bời của Đường Ôn trong chốc lát.
Sau một lúc lâu, nàng nhận thấy được hắn ánh mắt, nhanh chóng mà đem một sợi mì hút vào trong miệng, ngẩng đầu lên mắt tròn xoe mở to nhìn hắn.
Hắn khụ một tiếng, trong giọng nói nghe không ra một tia cảm xúc: “ Bạn học của ngươi rất có ý tứ.”
“Ân?” Nàng khó hiểu mà chớp chớp mắt, nuốt xuống trong miệng canh, “Cái gì?”
Hắn than nhẹ một tiếng: “Không có việc gì.”
Chờ ăn xong mì sợi, chờ Hứa Hành Niên ra khỏi phòng, lúc sau, Đường Ôn mới nhớ tới còn có tin tức trên diễn đàn. Nàng bản thân cũng không phải người thích bát quái, nghĩ vội vàng nhìn một hai tin tức liền chạy nhanh đọc sách, kết quả không nghĩ tới, mở ra di động lúc sau khiến nàng chấn động ——
[ Tống Tử San: Đường Ôn! Ngươi mau xem trong diễn đàn! ]
[ Tống Tử San: Bọn họ đều nói ngươi cùng Tần Phong yêu đương! ]
[ Tống Tử San: Việc này thiệt hay giả a!? Tất cả mọi người đều tag ngươi! ]
[ Tống Tử San: Ngươi đi đâu vậy! ]
Nằm xuống suy nghĩ......
Nguyên lai đề tài bọn họ bàn tán, đương sự là nàng......
Nháy mắt dường như là bị sét đánh, cả kinh Đường Ôn trợn mắt há hốc mồm.
Nàng thế nhưng trúng đạn rồi!
Chỉ thấy nàng nâng tay tới, “Bang” một chút đánh vào đầu mình, buồn rầu mà thở dài một tiếng, có chút bực bội mà xoa tóc, khuôn mặt nhỏ nhăn lại......
Cái này như thế nào giải thích a......
Nàng thật sự chỉ là đơn thuần cho một lon nước mà thôi, vì cái gì các vị đại gia tưởng tượng đều phong phú như vậy......
Nàng cùng Tần Phong tổng cộng cũng chưa nói với nhau mấy câu.
Nàng nhíu chặt mi, cắn môi khổ sở suy nghĩ, nhìn chằm chằm bàn học phát ngốc, đột nhiên...... Nàng giống như nghĩ đến cái gì trừng lớn đôi mắt, xoa tóc, tay chợt ngừng ở giữa không trung ——
Vừa rồi Hứa Hành Niên vẫn luôn ở chỗ này xem tin tức trên di động của nàng......
Hắn không phải là tất cả đều thấy đi!!!???
(Lemon : có chỗ nào ko hiểu hay là chưa được mọi người cứ cmt nhá, để mình sửa)