Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 12: Chương 12: Nước có ga và trà xanh hoa nhài




Đường Ôn trở lại phòng học, Tần Phong vừa vặn ở hành lang bên ngoài hóng gió, nàng hiển nhiên không để ý sự tình buổi chiều, không hoảng không loạn mà mang ghế đến ngăn tủ nơi này lấy sách.

Tần Phong vừa thấy là nàng,cong môi cười cười, tay đút túi quần lười nhác mà dựa vào tủ sách bên.

Đường Ôn gỡ khóa xuống, “Xôn xao” một chút mà xốc tủ lên, vừa nghĩ muốn tìm sách.

“Bang ——”

Tủ bên cạnh phát ra một trận tiếng vang thanh thúy, sau đó run rẩy mà bắn ngược trở về.

......

Nàng sửng sốt, chậm rì rì mà đem tủ đóng lại, nhìn đến giá sách bên cạnh nhìn Tần Phong, xanh cả mặt nhìn nàng.

“A thực xin lỗi thực xin lỗi!” Nàng vội vàng bước xuống ghế, đối với Tần Phong xin lỗi, ngẩng đầu lên lại cảm thấy hai người chiều cao quá bất lợi để giao lưu, nghĩ nghĩ, lại lần nữa đứng trên ghế.

Tần Phong: “......”

Hắn hừ cười một tiếng, chỉ vào cái trán chính mình nói: “Bị ngươi đánh thành như vậy.”

Hành lang ánh đèn có chút tối, nàng hơi chút sát vào nhìn, cũng không cảm thấy có cái gì khác thường.

Bất quá cái đầu phi cơ kia không đứng dậy được.

Tiểu cô nương nhăn lại cái mũi, có chút không biết làm sao, nàng liếc liếc mắt một cái lảo đảo lắc lư “Đầu sỏ gây tội”, linh động, thử mà nói: “Nếu không, ngươi cũng dùng ngăn tủ đánh ta một chút?”

Tần Phong: “......”

Đường Ôn xem dáng vẻ kia của hắn, tám phần là không đồng ý, thở dài khóa tủ lại, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Nếu không ta mời ngươi uống nước có ga, cùng ngươi nhận lỗi.”

Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy thực có lời, cùng đi siêu thị mua nước trái cây, trên đường có thể giao lưu nhiều hơn, có lẽ còn có thể phát triển một chút......

Liền nhận lời đồng ý gật gật đầu, đang muốn mở miệng mời nàng đi siêu thị —— tiểu cô nương trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng vạn phần, lập tức nhảy xuống ghế vọt vào phòng học, không một lát liền cầm một lọ Mirinda đi ra.

Đường Ôn: “Cho ngươi!”

Tần Phong: “......

Không dự đoán được nàng thế nhưng đã sớm “Có điều chuẩn bị“......!!!

Hắn khóe miệng run rẩy nhìn nhìn lon Mirinda, tay để ở giữa không trung, lấy cũng không phải, không lấy cũng không phải, liền như vậy xấu hổ, chẳng được bao lâu, Đường Ôn chủ động đem Mirinda qua ——

“Thật sự thật ngượng ngùng bạn học!”

Nàng chắp tay trước ngực, ngữ khí thành khẩn nói.

Tần Phong ngây ngốc mà nhìn nàng trong chốc lát, tâm sinh nghi hoặc ——

Này phong cách không đúng a...... Nàng không thấy hắn là cố ý khó xử nàng a.

Bình thường nữ sinh đều là cùng hắn cãi nhau ầm ĩ, sau đó làm nũng nói ngươi thật là xấu sao!??

Chẳng lẽ mị lực của hắn không được như xưa?

Hắn đang xuất thần nghĩ, ai ngờ chuông báo đột nhiên không kịp phòng ngừa vang lên, lão sư giám sát tiết tự học buổi tối đúng giờ xuất hiện ở hành lang chỗ ngoặt.

Hắn đành phải thôi, tùy ý vẫy vẫy tay, phiền lòng mà mắng câu “Không có việc gì“.

Vừa dứt lời, trên hành lang truyền đến thanh âm: “Uy kia hai người làm gì đây! Đi học nghe không thấy sao!”

Đường Ôn vừa nghe là biết Chủ Nhiệm Giáo Dục, trong lòng run lên, vội vàng túm Tần Phong chạy tiến vào phòng học, sợ bị hắn bắt được sau đó răn dạy một đốn.

“Làm gì?” Hắn bất mãn mà nhìn nàng.

“Ai nha bị Chủ Nhiệm Giáo Dục bắt lấy sẽ đánh ngươi!” Nàng lao lực mà kéo hắn hướng trong phòng học đi.

Tần Phong ánh mắt buông xuống xuống dưới, nhìn ngón tay non mịn gắt gao túm tay áo vải dệt của hăn, đầu ngón tay dùng sức mà hơi hơi trở nên trắng, tức khắc gợi lên tươi cười, trong lòng nhịn không được nghĩ ——

Hừ, như vậy quan tâm ta, xem ra bất quá cũng như thế sao......

——

Bởi vì đem Mirinda cho Tần Phong, cơm chiều thịt cá lại có chút mặn, cho nên đến nửa thời điểm tiết một, Đường Ôn liền cảm thấy khát.

Bởi vì bọn họ còn chưa có chính thức nhập học, cho nên trong trường học cũng không có chỗ bán nước, sở dĩ nước uống tất cả đều là chính bọn họ mang đến.

Nàng vùi đầu nhìn một lát sách giáo khoa toán, lại mặt mày ủ rũ mà ngáp một cái, cảm giác khát nước đã ngăn chặn nàng suy nghĩ.

Tan học đi mua nước trái cây uống đi.Nàng liếm liếm môi nghĩ.

Chuông tan học mới vừa vang, nàng liền xôn xao đứng lên lôi kéo Tống Tử San cùng nhau chạy đi siêu thị, tháng chín gió đêm thổi phá lệ thoải mái, trừ bỏ ngoài khu dạy học, vườn trường các nơi đều im ắng.

Một đường thở gấp chạy tới siêu thị, Đường Ôn dọc theo đánh dấu trên tường tìm được khu đồ uống, quyết đoán trên kệ lấy một lọ trà hoa nhài mật ong.

Nghĩ nghĩ, lại cầm một lọ trà xanh hoa nhài bên cạnh.

Thanh toán tiền xong nàng ôm hai bình đồ uống rối loạn mà chạy về khu dạy học, cùng Tống Tử San chào hỏi qua, gấp rút mà dọc theo cầu thang chạy đến lầu bốn.

Nàng nhớ rõ Hứa Hành Niên nói, phòng học của hắn liền ở trên lầu bọn họ.

Nàng nghĩ, nếu nàng cảm thấy khát nước, Hứa Hành Niên hẳn là cũng sẽ cảm thấy khát nước đi, cho nên liền mua trà xanh hoa nhài cho hắn.

Đường Ôn trên người còn mặc trang phục quân sự, từ siêu thị một đường chạy về khu dạy học, gương mặt trắng nõn nhiễm vài phần hồng, đuôi ngựa cao gầy theo động tác nàng qua lại đong đưa, trên quần áo nút tay áo “Rầm” vang lên một đường.

Trên hành lang có không ít ánh mắt đánh giá nàng, có tò mò có kinh ngạc, thẳng đến khi ngừng ở cửa cao nhị nhất ban, nàng mới phát giác chính mình rất là khẩn trương, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Không biết Hứa Hành Niên đang làm gì, thấy nàng có thể hay không kinh ngạc?

Đường Ôn đứng ở cửa sau khẩu không biết làm sao mà túm túm góc áo, trong lòng ngực ôm hai trà bình hoa nhài, kiễng mũi chân lao lực mà hướng bên trong nhìn.

Người quá nhiều, nhìn không tới.

Liền mặt mày ủ rũ mà nắm đuôi ngựa phát sầu, một giọng nữ trong trẻo bên tai nàng vang lên, tựa như liếc mắt một cái ngọt ngào trong trẻo thấm vào ngực ——

“ Bạn học ngươi tìm ai?”

Đường Ôn nghiêng đầu đi, mới vừa đối mặt với ánh mắt, lời nói liền ngừng ở bên môi.

——

Nàng chính là nữ sinh ngày đó chủ trì tân sinh viên, từng mặc lễ phục ở cây ngô đồng cùng Hứa Hành Niên nói chuyện!

Nàng không có mang giày cao gót, thân hình nhìn qua cùng Đường Ôn không kém bao nhiêu, mặc dù là đơn giản mặc đồng phục cũng không giống hương vị người thường, cười rất xinh đẹp, lóa mắt khiến mọi người dời không được ánh mắt.

Này nữ sinh... Cùng Hứa Hành Niên là cùng một lớp sao?

Đường Ôn cọ cọ chóp mũi, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta tìm Hứa Hành Niên.”

Đứng bên người một nữ sinh khác nhỏ giọng nói thầm: “Như thế nào nhiều tân sinh tìm Hứa Hành Niên như vậy nha.”

Đường Ôn hơi giật mình, nữ sinh vừa thấy, vội vàng xuống tay lặng lẽ đánh nữ sinh kia một chút, sau đó cười đối Đường Ôn nói: “Hứa Hành Niên bộ môn mở cuộc họp, có chuyện gì ngươi có thể tiết sau lại đến tìm hắn.”

Tiết sau...... tiết sau nàng muốn giúp lão sư phê chữa ngữ văn tác nghiệp, chỉ sợ không có cách nào lại đây.

“Ân......” Nàng có chút buồn rầu mà nhíu cái mũi, do dự mà đem trà xanh hoa nhài trong tay đưa cho nữ sinh này, nhỏ giọng dò hỏi, “Ngươi có thể giúp ta đem cái này cho hắn sao?”

Nữ sinh ngẩn người, nhìn biểu tình của nàng làm như có chút kinh ngạc.

Đường Ôn có chút không xác định hỏi một lần: “...... Có thể chứ?”

Lạc Nhan phục hồi tinh thần lại, tiếp nhận chai nước, cười cười: “Đương nhiên có thể, ngươi tên là gì, ta sẽ chuyển đạt cho hắn.”

“Cảm ơn,“ lông mi nàng run rẩy, bên má cười hiện ra hai cái má lúm đồng tiền, “Ta kêu Đường Ôn.”

Lạc Nhan nhẩm lại một lần nàng tên, ánh mắt trong trẻo tràn đầy ôn nhu: “Ta nhớ kỹ.”

“Vậy phiền toái ngươi.”

Thẳng đến bóng dáng nàng biến mất ở chỗ rẽ hành lang, Lạc Nhan mới thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn trong tay chai nước Đường Ôn đưa, như suy nghĩ gì đó mà thu thu khóe môi.

Vừa rồi nữ sinh nói thầm mặt tiếc nuối mà thở dài: “Ai, đưa Hứa Hành Niên hắn cũng sẽ không muốn a, hai ngày này đều có bao nhiêu nữ sinh tới tìm hắn.”

Lạc Nhan ngước mắt, trong mắt vài phần ý cười ——

“Ta ngược lại cảm thấy...... Nàng có chút bất đồng.”

(Lemon : Dạo này đang bận thi thực hành nên chương up hơi muộn tý nhá ^o^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.