Sáng sớm ngày thứ hai.
Bầu trời xám xịt, mây đen nặng nề, không khí ẩm ướt, sắc trời giống như sắp tối.
Bạch Chí Thiện đang trên đường đi học.
Được một lúc, mưa to tầm tã, cô còn chưa kịp lấy ô ra để che thì đã bị ướt.
Cho đến khi Bạch Chí Thiện mở dù xong, cô cúi người kéo ống quần lên, lộ ra cẳng chân. Sau đó đeo ba lô ra phía trước, bước chân trong cơn mưa cũng nhanh hơn.
Cơn mưa bất ngờ này khiến người đi trên đường thưa thớt, xe cũng càng ít hơn.
Mắt thấy cơn mưa ngày càng nặng hạt, khuôn mặt Bạch Chí Thiện nhăn nhó. Giọt mưa rơi lên chiếc dù, chảy dọc theo chiếc dù, trở thành một chuỗi ngọc chảy từ từ rơi xuống.
Bạch Chí Thiện như một con thuyền nhỏ, lênh đênh trên mặt biển vô tận, thỉnh thoảng bị một con sóng đánh tới.
Thân chiếc dù hơi nghiêng lên trên, trong nền sương mù xám nhạt, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ dần hiện ra. Đôi mắt đen láy như màu nước của một bức tranh đen trắng, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên tràn đầy sức sống.
Một chân dẫm lên vũng nước, nước bắn tung tóe, dây giày tuột ra, nhanh chóng bị ngấm nước.
Bạch Chí Thiện vội vàng thu chân lại, hơi nâng lên, nhìn giây dày bị ướt đẫm.
“Bạch Chí Thiện.”
Bạch Chí Thiện nghe thấy tiếng gọi mình thì ngẩng đầu, hai chiếc dù chạm vào nhau, nhìn xuyên qua rèm ngọc, một chiếc dù lớn hơn che đỉnh đầu của cô lại.
Tóc đuôi ngựa nhỏ xuống vài giọt nước mưa, theo cần cổ chui vào cổ áo của áo đồng phục, giọt nước lăn xuống, cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp làn da, khiến cho hàng lông mi của cô run nhẹ.
“Cất dù của cậu đi, đi cùng tôi này.”
Giọng nói của Thẩm Ngôn chìm trong tiếng mưa, Bạch Chí Thiện nghe ngắt quãng, vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu.
Thẩm Ngôn nhìn cô đang ngây ngốc, đưa tay cụp chiếc dù của cô lại, sau đó đưa cho cô cầm. Một tay của cậu đặt lên vai cô, đưa cô đi về phía xe ô tô.
“Cái kia… Thẩm Ngôn…”
Bạch Chí Thiện còn chưa nói xong đã bị cậu đẩy vào trong xe, sau đó là tiếng đóng cửa xe “rầm” một cái.
Thẩm Ngôn lên xe từ phía bên kia, cùng cô ngồi ở ghế sau.
Cần gạt nước bắt đầu hoạt động, xe khởi động.
Cho dù có muốn từ chối thì xe cũng đã đi và biến mất trong màn mưa rồi.
“… Cảm ơn cậu.”
Dường như Thẩm Ngôn vẫn còn buồn ngủ, trên mặt không có tinh thần, mí mắt rũ xuống, ánh mắt vẫn dừng trên người cô.
Nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó cậu lấy khăn lông đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cô.
“Lau đi,sau này cũng không cần nói cảm ơn với tôi, tôi không muốn nghe, nhớ chưa, Bạch Chí Thiện?”
“Tại sao chứ?”
Bạch Chí Thiện nhận lấy, cảm thấy khó hiểu.
“Không cần khách sáo với tôi, lau đi.”
Tuy rằng Bạch Chí Thiện vẫn không hiểu, nhưng cô miễn cưỡng gật đầu, cô đặt chiếc ba lô bị ướt sang bên cạnh, lại nhìn cậu.
Thẩm Ngôn dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại.
Có lẽ tôi hôm qua ngủ không ngon.
Tóc của Bạch Chí Thiện đã ướt hơn một nửa, cô tháo dây buộc tóc xuống đeo vào cổ tay, một vài lọn tóc rũ xuống vai, hương thơm nhàn nhạt trên tóc tỏa ra trong không khí.
Cô có chút không được tự nhiên, xoay người về phía cửa sổ xe bên kia. Tay chân nhẹ nhàng, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình.
Lau đuôi tóc vài lần, cô cúi đầu, hai mắt ngước lên, lau khô từng chút một.
Làm xong hết mọi thứ rồi, bên trong có bật máy sưởi, trên người cũng không còn cảm giác ướt át nữa, Bạch Chí Thiện cảm thấy cơ thể thoải mái không ít.
Cô xoay người, đang định hỏi để khăn lông ở chỗ nào thì bắt gặp đôi mắt không biết đã mở ra từ khi nào.
Đáy mắt có chứa ý cười, còn mang theo một loại ánh mắt khiến cô không thể nào quen thuộc hơn, khiến cho khuôn mặt của Bạch Chí Thiện nóng dần.
“Bạch Chí Thiện.”
“… Ừm?”
Thẩm Ngôn hơi ngẩng đầu, đường cong khuôn mặt của cậu vô cùng hoàn mỹ, xuống chút nữa là cổ áo đồng phục, còn có cả yết hầu hơi nhô lên, che giấu ý cười.
Sắc trời đã tối, trong xe càng tối hơn, cô không thấy rõ vẻ mặt của cậu.
“Không có gì.”
Bạch Chí Thiện vô thức nhìn cậu chăm chú hồi lâu, nhìn đến bàn tay cậu nâng lên, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên đôi mắt.
Môi mỏng khẽ mở, giọng nói khàn khàn.
“Ăn sáng chưa?”
Giọng điệu bình thường, giống như bạn bè hỏi thăm mà thôi.
Bạch Chí Thiện quay mặt sang một bên, một lát sau mới trả lời:
“Ăn rồi, còn cậu?”
“Cũng ăn rồi.”
“Không phải bình thường cậu đi xe đạp à? Sao hôm nay lại…”
“Dự báo thời tiết nói trời mưa.”
“À.”
“Cậu không biết à?”
Bạch Chí Thiện lắc đầu, nói:
“Không có để ý.”
Tóc dài rũ xuống, chiếc cằm trắng nõn của thiếu nữ như ẩn như hiện, cô hơi mất tự nhiên nhìn ra bên ngoài.
Mưa không có giảm, từng hạt mưa táp vào cửa sổ xe.
Bạch Chí Thiện nhìn những hạt mưa uốn lượn rồi biến mất không dấu vết.
Cô đưa tay chạm vào nó.
Lành lạnh.
...
Xe dừng ở cổng trường.
Tay của Bạch Chí Thiện vừa nắm lấy cửa xe thì giọng nói của Thẩm Ngôn truyền tới:
“Đợi một chút, để tôi xuống trước.”
Thẩm Ngôn cầm ô đi sang bên cô, giúp cô mở cửa xe.
Dường như cậu đang đứng ở một nơi khác, dáng người cao gầy, bình yên đứng trước mặt cô, tựa như một thế giới độc lập, bộ quần áo đồng phục đơn giản được cậu mặc lên người lại tựa như người mẫu, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
“Nhìn gì nữa? Mau ra đây đi.”
Giọng điệu nhàn nhạt, như có ý cười.
Bạch Chí Thiện cúi đầu đi ra ngoài, đang định mở chiếc dù của mình ra.
“Bạch Chí Thiện, có phải cậu muốn xối ướt tôi lần nữa không?”
Động tác của Bạch Chí Thiện dừng lại.
“Tôi che dù cho cậu, đi thôi.”
Trên đường đi vào trường học.
“Bạch Chí Thiện, cậu lại gần một chút.”
Bạch Chí Thiện nghe lời đứng gần lại.
Một phút sau.
“Gần thêm chút nữa.”
Cách cậu chỉ còn khoảng một cái nắm tay, Bạch Chí Thiện do dự, cuối cùng vẫn dịch vào một chút.
“Không đủ, gần thêm chút nữa đi.”
Bạch Chí Thiện ngẩng đầu, bước chân cũng dừng lại.
“Thẩm Ngôn! Cậu đừng có quá đáng.”
Lần thứ hai.
Bạch Chí Thiện ngốc.
Thẩm Ngôn nghiêng đầu, rũ mắt, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi:
“Bạch Chí Thiện, cậu đang nghĩ gì thế?”
“Sợ tôi ăn cậu à?”
Bạch Chí Thiện: “…”
“Không phải.”
“Sợ tôi động tay động chân với cậu? Hay là sợ tôi….”
“Không phải mà….”
“Nhưng mà cái kia…”
“Cái gì?”
Bạch Chí Thiện: “…”
Thôi được rồi.
“Chúng ta đi thôi…”
“Ừm.”
Gió thổi chéo, khiến cho một bên ống tay áo của cậu bị ướt.
Bạch Chí Thiện nhìn thấy, bàn tay nắm chặt lấy ba lô.
Sau đó cô đừng gần lại, cho đến khi ống tay áo chạm tới cánh tay của cậu mới dừng lại.
Thẩm Ngôn dừng lại, cúi đầu nhìn cô, một lát sau lại nhìn về phía trước, nói:
“Bạch Chí Thiện, tôi hỏi cậu một vấn đề.”
“Cậu hỏi đi.”
“Cậu có biết tôi đang theo đuổi cậu không?”
Bạch Chí Thiện ngạc nhiên, sau đó cúi đầu, hai vai hơi thu lại, trả lời:
“Biết.”
“Nếu mà biết thì sao không trốn?”
“Không trốn, như thế này cũng khá tốt.”
“Tớ không tốt.”
“Tôi không thỏa mãn, cậu tính làm gì bây giờ đây?”
Bạch Chí Thiện ngẩng đầu, đề phòng nói:
“Cậu muốn làm gì?”
“Cậu không trốn, tôi sẽ nghĩ là cậu cũng có cảm giác với tôi. Cứ như vậy thì tôi cũng sẽ không phải suy nghĩ khi muốn làm gì với cậu, ví dụ như…”
Thẩm Ngôn nói từng chữ, tốc độ nói rất chậm, từng chữ từng chữ nóng như lửa đốt.
Khu dạy học đã ở trước mắt, cậu còn chưa nói xong thì Bạch Chí Thiện đã chạy đi.
Bạch Chí Thiện đứng dưới tòa nhà dạy học, cô xoay người lại, bên cạnh có một vài học sinh đi qua cô. Qua màn mưa, tất cả mọi thứ xung quanh như không còn tồn tại, trong mắt cô chỉ còn thiếu niên như ánh mặt trời đang đứng trong mưa kia thôi.
“Tớ không có cảm giác với cậu.”
Thẩm Ngôn nhìn vào mắt cô, bàn tay đút trong túi buông ra. Ánh mắt như có thể xuyên qua quần áo, nhìn thấy hết tất cả tâm tư, như thể mọi thứ cậu đều có thể thấy vô cùng rõ ràng, khiến cho người ta mặt đỏ, tim đập nhanh, cảm giác xấu hổ vô cùng.
Đó là một ánh mắt như nào nhỉ?
Cậu chỉ liếc mắt một cái, Bạch Chí Thiện có cảm giác muốn tước vũ khí đầu hàng.
Cậu nói…
“Đừng để lộ chân.”
...
Sáng sớm bất ngờ có mưa lớn, nhưng nghi thức kéo cờ ngày thứ hai đầu tuần không thể tiến hành bình thường.
Bạch Chí Thiện buông bài thi toán học xuống, trên mặt giấy là con số màu đỏ chói mắt.
Gấp vào mấy nếp, sau đó bỏ vào ngăn bàn.
Nhìn bầu trời bên ngoài vẫn còn âm u, tựa như tâm trạng của cô vậy.
“A!”
Triệu Lị ngồi bên cạnh bỗng hét lên.
“Chí Thiện, chỗ này cậu bị làm sao thế? Sao lại nhiều vết bầm tím thế này…”
Triệu Lị đưa tay chạm vào cánh tay của cô, Bạch Chí Thiện như bị kích thích, vội vàng né tránh.
“Không sao đâu, không cẩn thận bị ngã thôi.”
Trong lòng lại chùng xuống, khó chịu tới nỗi không thở nổi.
Giữa trưa.
Bạch Chí Thiện ghé vào bàn, đôi mắt mở to, nhìn vào hai chân mình không có tiêu cự.
Sau đó chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, một đôi giày thể thao lọt vào mắt cô.
Thẩm Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạch Chí Thiện nhắm mắt lại.
“Bạch Chí Thiện.”
“Ừm?”
Lời nói dạo đầu cứ như vậy, yên tĩnh không biết bao lâu.
“Thẩm Ngôn, cậu nói thật sự cố gắng sẽ có tác dụng không?”
Âm thanh mềm mại mang theo chút buồn bã, phát ra từ khuỷu tay của cô, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Tớ tự nhận tớ đã cố gắng rất nhiều rồi, nhưng tại sao lại không có được kết quả tớ mong muốn?”
“Là do tớ quá ngu ngốc hay là do tớ không hợp với chuyện đọc sách?”
“Tớ mệt mỏi quá…”
“Tớ rất muốn bỏ hết tất cả mọi thứ xuống, tớ không muốn nghĩ tới việc có thể hay không. Tớ cảm thấy đau…”
Những lời nói đè nặng trong lòng, cuối cùng cũng nói hết với cậu.
Không gian yên lặng vài giây.
“Lần này thi không tốt môn nào?”
Cậu thấp giọng hỏi.
Bạch Chí Thiện cảm thấy mũi có hơi cay, có lẽ là do cậu đã đoán đúng tâm tư rồi.
Bạch Chí Thiện vẫn giấu mặt trong khuỷu tay như cũ, miễn cưỡng đáp:
“Toán học.”
“Đưa tôi xem nào.”
“Không cần đâu.”
Dường như Bạch Chí Thiện không cần nghĩ mà trả lời ngay.
Thẩm Ngôn mặc kệ lời cô nói, cậu nhìn thoáng qua mặt bàn của cô, sau đó nhìn xuống ngăn bàn, một phần của bài thi lộ ra ngoài, cậu đưa tay cầm lấy.
Cách bài thi còn một chút nữa, Bạch Chí Thiện bắt lấy tay cậu.
Cô ngẩng đầu.
“Không cần xem đâu.”
“Trốn tránh không giải quyết vấn đề gì được.”
“Nhưng tớ không muốn cho cậu xem.”
“Lý do?”
“Không có lý do gì cả.”
Thẩm Ngôn vươn tay khác, lấy bài thi đi.
Bạch Chí Thiện cuống quít muốn đưa tay lấy lại.
Thẩm Ngôn giơ tay lên cao.
Bạch Chí Thiện đưa tay ra, đồng thời, cơ thể cũng nghiêng về phía cậu. Vì để giữ thăng bằng, một tay khác của cô chống lên đùi cậu.
Bạch Chí Thiện mở to hai mắt, nói:
“Cậu trả cho tớ đi.”
Hoàn toàn không cảm nhận được lòng bàn tay đang nóng rực.
Dùng tay với không được thì đứng lên.
Thẩm Ngôn nghiêng hai chân theo cô. Lực chú ý của Bạch Chí Thiện đã đổ vào bài thi kia, cô chen vào giữa hai chân cậu.
Chỉ cần dùng một chân thôi cũng có thể để cô ngồi vào lòng cậu rồi.
Suýt chút nữa thì Bạch Chí Thiện đã chạm vào bài thi, bỗng nhiên Thẩm Ngôn đứng dậy.
Thân hình cao lớn đã bao phủ cô trong nháy mắt.
Một lát sau.
“Bạch Chí Thiện, cậu có biết ban nãy tôi nghĩ gì không?”
Động tác của Bạch Chí Thiện dừng lại, đối diện với tầm mắt của cậu.
Lực chú ý hoàn toàn bị Thẩm Ngôn thu hút.
Cô không trả lời cậu.
“Bây giờ tâm trạng tốt hơn chưa?”
Thẩm Ngôn lại hỏi, mặc kệ Bạch Chí Thiện có trả lời cậu hay không.
Bạch Chí Thiện tìm kiếm cảm giác nặng nề kia, nhưng lại không tìm thấy. Thật kỳ lạ, một chút cũng không có.
“Có tốt hơn một chút.”
Thẩm Ngôn đặt bài thi lên bàn học, đồng thời bước đến trước mặt cô một bước.
Cậu cúi người, nói:
“Tôi có thể hôn cậu không?”