Ngay khi lời nói trần trụi của Thẩm Ngôn kết thúc, Bạch Chí Thiện cảm thấy trong đầu như có một tia sét xẹt ngang qua, khiến cho mọi thứ trở nên trống trải.
Thẩm Ngôn nhìn thấy ánh mắt của cô đã lộ ra hoàn toàn.
Sạch sẽ như vậy, đơn thuần như vậy, không hề trộn lẫn bất cứ thứ gì bẩn thỉu, khiến người ta muốn vuốt ve, cả trái tim cũng muốn cho cậu.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, bên trong như binh hoang mã loạn*, tựa như hai thế giới riêng biệt.
[* nhốn nháo, hoảng loạn.]
Thẩm Ngôn nhìn cô không biết bao lâu, không thấy cô trả lời, cậu hơi nghiêng đầu, hỏi:
“Lúc tôi hôn cậu, cậu có cảm giác không?”
“Không có!”
Lần thứ ba.
Bạch Chí Thiện nhanh chóng trả lời câu hỏi này.
Thẩm Ngôn hờ hững gật đầu, sau đó cầm lấy bài thi của cô, mở ra.
Dường như không khí mập mờ ban nãy đã biến mất trong chớp mắt.
Khi Bạch Chí Thiện muốn đưa tay lấy lại, giọng nói của Thẩm Ngôn đã trấn an cô:
“Tôi xem một chút, có lẽ sẽ giúp được cậu.”
Lần này, Bạch Chí Thiện đầu hàng.
Đối với chuyện vừa xảy ra, hai người cũng quên mất, ánh mắt đều đặt vào bài thi toán học.
Sau khi Thẩm Ngôn chỉ ra những chỗ sai của cô, thì cậu dạy cô một số phương pháp giải nhanh. Khi khoảng cách hai người vô cùng gần, Bạch Chí Thiện giật mình tỉnh lại.
Một lát sau.
“Cậu thật lợi hại!”
Thẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt chứa đầy ý cười.
“Sau này có chỗ nào không hiểu tớ có thể hỏi cậu không?”
Chẳng biết đầu óc bị làm sao mà buột miệng thốt ra những lời này. Cho đến khi tiết học thứ hai của buổi chiều kết thúc, Bạch Chí Thiện mới phản ứng lại.
Cô đã nói cái gì thế trời….
Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, không tính Thẩm Ngôn là người theo đuổi cô thì Bạch Chí Thiện cảm thấy Thẩm Ngôn cũng là một người bạn tốt.
Nếu là Bạch Chí Thiện của trước kia biết mình của hiện tại sẽ nghĩ ra ý tưởng này thì có chết cũng không tin đây là cô.
Mưa cả một ngày, nhưng không giống như sáng sớm, bây giờ đang mưa phùn.
Trên sân trường có rất ít học sinh, họ đều đứng ở hành lang, trong tiếng mưa rơi tí tách mà nói chuyện phiếm.
“Chí Thiện, cậu có thể giúp tớ một chút không?”
Triệu Lị ôm bụng đi tới, trong tay cầm một chiếc dù.
Bạch Chí Thiện thấy sắc mặt cô ấy không tốt, bỏ chiếc bút trong tay xuống.
“Có thể, cậu làm sao thế?”
“Tớ đột nhiên đau bụng, muốn đi WC. Nhưng mà tớ sợ thời gian không đủ, cậu giúp tớ đưa cái dù này cho Dương Chanh ở lớp khoa học thực nghiệm. Cảm ơn nhé.”
Vừa dứt lời, cô ấy đưa cho cô chiếc dù trong tay, sau đó ôm bụng chạy ra ngoài.
Bạch Chí Thiện đi đến tầng ba, đi vào lớp khoa học thực nghiệm, hơi nhón chân, nhìn vào bên trong mấy lần.
“Bạn học, cậu tìm ai à?”
“Dương Chanh, tớ tìm Dương Chanh.”
Đưa dù trả cho người ta xong, nhiệm vụ của Bạch Chí Thiện cũng hoàn thành.
Cô đặt tay lên thang cuốn, muốn đi xuống dưới.
“Thẩm Ngôn…”
Chân của Bạch Chí Thiện ở giữa không trung, vô thức nhìn lại, nhìn đến hành lang của lớp khoa học thực nghiệm ở tầng ba.
Tà váy của cô gái như con bướm đang múa lượn, nụ cười xinh đẹp như ánh mặt trời, duyên dáng đi bên cạnh cậu.
Bạch Chí Thiện thu hồi ánh mắt, im lặng đi xuống lầu.
Như có người đang đuổi theo ở phía sau. Xuống đến tầng hai, cô như sống lại.
“Thẩm Ngôn, cho tớ mượn dù của cậu được không?”
“Cần dùng gấp à?”
“Đúng vậy, cho tớ mượn một chút thôi, được không? Nhanh lên đi.”
Khuôn mặt của Thẩm Ngôn không có biểu cảm gì, đưa dù cho cô gái kia.
“Cảm ơn! Thẩm rùa đen!”
Cô gái đó nói xong thì lè lưỡi với cậu.
Thẩm Ngôn không nhìn cô ấy, nghe đến cái tên này, lông mày cậu nhíu lại.
Vừa đúng lúc Lương Bắc và Minh Tử đi đến chỗ cậu.
“Có phải các cậu quá rảnh rỗi không?”
“Lại làm sao thế? Tôi đã làm gì à?”
Lương Bắc cảm thấy khó hiểu, Minh Tử nhún vai.
“Ai nói với cậu ta chuyện Thẩm rùa đen?”
“Ai?”
Thẩm Ngôn nghiêng mặt, ý bảo cô gái vừa mới rời đi.
“Tôi làm sao mà biết được.”
Lương Bắc định sút cho cậu một cái, suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính.
“Bạch Chí Thiện vừa tới lớp mình đấy. Cậu đã bỏ lỡ một cơ hội có cuộc gặp ngẫu nhiên hoàn mỹ.”
Thẩm Ngôn nghe xong thì nghiêng đầu nhìn về phía tầng hai, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Bạch Chí Thiện đi vào lớp học.
“Nhưng mà không phải tới gặp cậu.”
Thẩm Ngôn quay đầu lại.
“Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không cho rằng cô ấy sẽ tìm tôi đâu.”
Lương Bắc và Minh Tử đồng thời nhìn nhau.
Khiêm tốn vậy trời?
Thẩm Ngôn đi vào trong lớp, quay đầu, hỏi:
“Nữ sinh vừa nãy tên là gì?”
Lương Bắc: “?”
Minh Tử: “…”
...
Buổi chiều tan học, mưa vẫn rơi. Mặc dù mưa nhỏ hơn rồi nhưng trên đường vẫn còn nhiều nước, nơi nào cũng ướt át vô cùng. Chỉ là không khí trở nên tươi mát, khiến cho người ta vui vẻ, thoải mái.
Bạch Chí Thiện đứng ở khu dạy học, chuẩn bị mở dù ra.
Có hai nữ sinh đột nhiên đến bên cạnh cô, vừa nói cười, vừa mở dù.
Bạch Chí Thiện liếc mắt nhìn chiếc dù quen thuộc kia, cụp mắt xuống.
“Cậu thật sự không trả cho cậu ấy à?”
“Không, ngày mai trả sau đi, hì hì.”
“Như vậy có được không? Có thể sẽ lưu lại ấn tượng không tốt đấy.”
“Tớ đang hy vọng có thể lưu lại ấn tượng cho cậu ấy đây.”
Hai nữ sinh vừa nói rồi đi vào trong màn mưa, bóng dáng xa dần.
Giọng nói của Thẩm Ngôn đột nhiên truyền đến từ phía sau, khiến Bạch Chí Thiện giật mình.
“Bạch Chí Thiện, cùng đi đi.”
Bạch Chí Thiện nhìn về phía cậu, hai tay cậu trống trơn.
“Cho người ta mượn dù mà không có trả lại, cho tôi đi một đoạn được không?”
Bạch Chí Thiện quay đầu lại.
“Không phải cậu có bạn bè à?”
“Bọn họ đi rồi.”
“À.”
Bạch Chí Thiện mở dù ra, không rõ biểu cảm trên mặt. Cô đang chuẩn bị giơ tay cao lên thì bàn tay của cậu đã che lại rồi lấy chiếc dù trong tay cô.
“Dù có hơi nhỏ….”
“Không sao, đi gần một chút là được.”
Bạch Chí Thiện: “…”
Chiều cao có hạn, hơn nữa dù lại nhỏ, một bên quần áo của Bạch Chí Thiện bị dính mưa phùn.
Thẩm Ngôn cúi người, dựa sát vào cô, phần đầu của hai người song song với nhau.
Bỗng nhiên Bạch Chí Thiện cảm thấy ngực hơi thắt lại, mắt nhìn về phía trước, cố gắng hết sức xem nhẹ vành tai và chiếc cằm của cậu.
Đi được một nửa thì Thẩm Ngôn cầm lấy ba lô của cô, đeo lên vai.
“Cậu…”
“Sao thế?”
“Trả lại cho tớ.”
“Tôi đeo giúp cậu một chút, đến cổng trường sẽ trả lại cho cậu.”
...
Bạch Chí Thiện kéo khóa của ba lô ra, đưa tay vào lấy bài tập. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một gói giấy xinh đẹp, ngẩn ra.
Kẹo dẻo, chocolate, thạch hoa quả.
Bạch Chí Thiện lấy ra, cứ ngơ ngẩn nhìn chúng.
Sách bài tập đặt trên bàn học, đồ ăn ở phía trước.
Thỉnh thoảng Bạch Chí Thiện ngẩng đầu nhìn chúng một cái, sau đó đặt bút xuống, lấy một chiếc bình thủy tinh trong suốt ra, để hết đồ ăn vặt lại vào đó, rồi đặt vào trong ngăn kéo.
Cuối cùng cũng hài lòng, Bạch Chí Thiện lại chăm chỉ làm bài tập.
【 Cậu biết ca sĩ “Tùy Tiện” này à? Anh ấy hát rất êm tai, mỗi ngày tớ đều nghe trước khi đi ngủ, gần đây anh ấy có hát thêm mấy bài nữa, tớ đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần.】
【 Tớ không có ý gì cả. Chỉ là muốn chia sẻ một chút, nếu cậu rảnh có thể nghe thử, thật sự rất hay.】
【 Còn nữa…】
【 Cảm ơn đồ ăn vặt của cậu, nhưng lần sau đừng cho tớ nữa.】
Bạch Chí Thiện rời khỏi WeChat, click mở Weibo.
Gần đây cô rất thích những bài hát của “Tùy Tiện”, sau đó cảm thấy tò mò về ca sĩ này. Cách một màn hình, mọi người rất tò mò anh ấy là người như thế nào, hoặc là ngoại hình trông ra sao.
Đáng tiếc, nam ca sĩ này rất ít khi đăng Weibo. Những tin tức liên quan đến cuộc sống của bản thân đều không có.
Thật là tiếc nuối mà…
Trên màn hình xuất hiện một tin nhắn.
SY: Đúng là không tồi.
SY: Cậu ăn chưa? Ngọt không?
Sự chú ý của Bạch Chí Thiện đều đặt ở tin nhắn thứ nhất của Thẩm Ngôn.
Bzs: Cậu biết anh ấy à? Lần trước tớ chia sẻ một bài hát cho cậu là của anh ấy đó. Cậu đã nghe chưa?
SY: Nghe rồi.
Bạch Chí Thiện cảm thấy như tìm được đồng minh. Cô dựa vào giường, khóe miệng khẽ cong.
Bzs: Tớ rất thích giọng của anh ấy, cậu cũng thế chứ?
Một phút sau.
SY: Ừ.
Trong lòng như có thứ gì đó nổ tung, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Loại cảm giác này như là thần tượng một người, mà người khác cũng thích thần tượng của mình, cảm giác hạnh phúc này khó mà miêu tả được.
Bzs: Tớ chưa bao giờ thích một thứ gì đó lâu như vậy. Bài hát của anh ấy như tiếp thêm năng lượng cho tớ ấy. Nghe anh ấy hát, vừa đau lòng nhưng cũng là một loại hưởng thụ
Bzs: Có đôi khi tớ sẽ không khống chế được, cảm xúc khi nghe anh ấy hát khiến tớ muốn nói cho anh ấy biết tớ thích anh ấy hát đến nhường nào. Muốn nói cảm ơn với anh ấy. Mỗi đêm tớ đều đau đến mức không ngủ được hay mỗi khi cảm thấy khổ sở, bất lực, tiếng hát của anh ấy luôn làm bạn với tớ.
Ngón tay Bạch Chí Thiện dừng lại, cô bừng tỉnh, vội vàng thu hồi tin nhắn.
SY: Thật may mắn.
SY: Bạch Chí Thiện, khi cậu buồn, cậu có thể tìm tới tôi. Tôi hy vọng khi cậu vui vẻ, cậu cũng sẽ chia sẻ với tôi. Nếu khi nào buồn bã, hãy nói hết với tôi, có thể chứ?
Không biết là do bóng đêm hay là thứ gì đó, mọi thứ bỗng nhiên vô cùng nhẹ nhàng, trái tim đóng kín cũng lặng lẽ mở ra.
Bzs: Có thể chứ?”
SY: Có thể.
Bạch Chí Thiện nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu.
Bzs: Thẩm Ngôn, có phải tài khoản của cậu bị hack rồi không?
Một lúc sau.
Một tin nhắn thoại được gửi đến.
Không biết tại sao trái tim Bạch Chí Thiện bỗng đập nhanh hơn, có cảm giác căng thẳng.
Cô rướn người, lấy tai nghe rồi đeo lên.
“Cậu cảm thấy trò đùa này có gì vui không?”
Giọng nói trầm thấp chứa ý cười qua tai nghe truyền vào tai cô.
Trái tim Bạch Chí Thiện bỗng nóng lên.
Sau đó, tin nhắn thoại thứ hai được gửi đến.
“Bạch Chí Thiện.”
Ơi?
Cô đáp lại trong lòng.
...
Có lẽ là do quá hưng phấn, sau khi nghe xong một bài hát nữa rồi mà vẫn chưa thể ngủ được. Ý nghĩ muốn nói hết mọi thứ trong lòng càng lúc càng lớn, trong đầu cô lúc này chỉ còn chuyện đó.
Bạch Chí Thiện cảm thấy nếu cô không làm gì đó thì đêm nay sẽ chẳng thể ngủ được.
Có thể là do ban đêm, cho nên lá gan lớn không hơn không ít, dũng khí cũng nhiều hơn.
Bạch Chí Thiện ấn vào Weibo, rồi vào mục “người theo dõi”, chọn gửi tin nhắn riêng cho “En Tùy Tiện”.
【 Xin chào em trai Tùy ^_^. Em là người hâm mộ của anh. Hôm nay em nói chuyện cùng một bạn học của em, phát hiện ra cậu ấy cũng thích anh giống em. Em đặc biệt vui vẻ, giống như sau khi nghe những bài hát của anh vậy, không còn buồn bã nữa. Em cảm nhận được sự vui vẻ đã biến mất từ lâu. Mỗi bài hát của anh đều vô cùng dễ nghe. Em là người không thích nói chuyện trên mạng Internet, có thể làm ra việc này đã phải dùng rất nhiều dũng khí rồi. Nhưng hôm nay em can đảm lắm, em muốn nói với rằng, em thật sự cảm ơn anh. Em thật may mắn khi nghe được bài hát của anh. Khiến em cảm thấy nỗi cô đơn như có tiếng đáp lại, nỗi đau cũng được chữa lành. Đêm khuya quấy rầy, mong anh tha lỗi cho em, cảm ơn anh.】
Bạch Chí Thiện cũng không ôm hy vọng sẽ được trả lời, bởi vì cô sợ phải thất vọng.
Sau khi viết ra những lời đó, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
“Tinh….”
Màn hình điện thoại thay đổi, là một cuộc điện thoại.
Bạch Chí Thiện vội vàng suýt chút nữa làm rơi điện thoại, cô nắm chặt lấy nó, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình.
“Alo…”
“Bạch Chí Thiện, tại sao cậu còn chưa ngủ?”