Nhiều tiếng động liên tục đập vào tai cô: tiếng bánh xe lăn trên hành lang xen lẫn nhiều giọng nói quen thuộc. Từ những câu chuyện nói qua nói lại ấy, đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh những khuôn mặt khác nhau, phác hoạ rõ nét ra biểu cảm của họ.
Thi thoảng lại có tiếng bánh di chuyển, tiếng cãi cọ nho nhỏ, tiếng bánh xe dừng lại đột ngột, tiếng cửa mở ra, đóng lại.
Bên cạnh những tiếng động này, cô còn nghe thấy những âm thanh ồn ào từ một thế giới khác.
Mãi một lúc lâu sau mới có một giọng nói dễ nghe xuất hiện, đó cũng là giọng nói của người cô yêu nhất: “Để cô ấy ở lại đây.”
Nhưng giọng anh nghe là lạ, mang theo chút mệt mỏi, yếu đuối khiến cô hơi bối rối. Sao giọng anh nghe như người vừa được cứu về từ sa mạc thế nhỉ?
Từ lúc giọng nói ấy cất lên, thế giới quanh cô trở nên yên tĩnh, tinh thần cô cũng được thả lỏng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, dần dần có tiếng đếm ngược vọng vào tâm trí cô. Cô lấy tay cố che đôi tai lại. Cô không muốn nghe cái âm thanh phiền nhiễu này, giờ cô mệt phờ, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Đã lâu cô không được ngủ một giấc tử tế, vậy mà cái âm thanh kỳ lạ này cứ đánh thức cô với những suy nghĩ miên man, như nhắc nhở cô đừng bỏ lỡ chuyện quan trọng.
Khi âm thanh đếm ngược về số “một”, cô lấy hết sức mở to mắt. Mùi thuốc sát trùng đặc trưng đập vào mũi khiến cô hơi nao nao.
Cô đang ở bệnh viện.
Bệnh viện này có bức tường màu trắng, những khay dụng cụ kim loại lạnh băng, nơi nào cũng sực mùi sát trùng khiến cô càng thêm mệt mỏi.
Cô vươn tay lên trước mắt. Ơ, mình không phải người bệnh. Giây tiếp theo, cơ thể nằm trên giường giật bắn lên.
Cô đang nằm trên giường phụ trong phòng bệnh. Đẩy tấm mành ngăn bên cạnh, cô nhìn thấy Lệ Liệt Nông ở giường bên.
Hai cô y tá rời đi theo yêu cầu của cô. Cô ngồi xuống chiếc ghế họ vừa ngồi, hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, rồi ghé mặt vào bờ vai anh và nhắm mắt. Giờ cô mệt lắm, cô chỉ muốn nghỉ một chút thôi.
Màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cảm giác có ngón tay khẽ khàng chạm vào tóc mai đánh thức cô dậy.
Dưới ánh đèn dầu leo lét như hạt đậu, khuôn mặt người đàn ông trước mắt toát ra sự dịu dàng chưa từng thấy. Như vẫn chưa tỉnh mộng, khoé miệng cô nhếch lên, thì thầm gọi anh: “Artenza!”
Đáp lại tiếng gọi “Artena” là hơi thở dài của anh, điều này khiến cô vừa khó hiểu vừa có chút khó chịu. Mắt cô lại mở to hơn một chút: “Làm sao vậy?”
“Có gì đâu”, giọng anh khàn khàn.
Dù rất buồn ngủ nhưng nỗi lo lắng âm ỉ thôi thúc cô làm gì đó. Theo bản năng, cô sờ sờ túi áo khoác để kiếm chiếc ví. Kỳ lạ quá, nó đâu rồi? Cô không tìm thấy món đồ đó trong ví.
Cô gấp gáp đến độ đứng bật dậy, sờ soạng quanh người xem có phải mình đã làm rơi mất rồi không. Có phải trên đường tới đây cô cứ ngẩn ngơ, lo lắng nên làm rớt mất rồi?
Mất rồi thì làm sao đây?
“Atenza!” Cô trĩu miệng, mặt như sắp khóc tới nơi.
“Em sao thế?” Bộ dạng của cô khiến anh lo lắng, anh chật vật gượng dậy từ giường. Động tác anh rất khó khăn, cô nhìn những mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán anh.
Cô vừa hoang mang vừa rối rắm, đỡ anh ngồi thoải mái xong, cô dùng ống tay áo chấm chấm mồ hôi trên trán người đàn ông. Xong xuôi, cô tỉ mỉ quan sát khuôn mặt trước mắt.
Hoàn hảo, không một khuyết điểm.
Ngắm thêm một lần nữa, cô lại chớp mắt lần hai, lần ba nhìn anh kỹ hơn. Hình như đã rất lâu rồi cô không nhìn anh kỹ như thế này, hơn nữa...
Thật kỳ lạ, cảm giác như cô đã bỏ lỡ nhiều thời gian lắm. Khuôn mặt trước mắt cô giờ cực kỳ hoàn hảo, như một tuyệt tác của tạo hoá: Tỷ lệ khuôn mặt ngày càng hoàn mỹ, đường nét thâm thuý.
Người đàn ông đẹp trai thế này, cô làm thế nào mới “quản lý” được đây? Cô thở dài một hơi trong lòng, quay mặt sang chỗ khác.
“Em sao vậy?” Anh nhẹ dò hỏi nhưng giọng nói mang chút nóng nảy không che giấu.
Ánh mắt cô một lần nữa trở lại khuôn mặt anh. Cô nhích chậm tới gần anh, hơi cúi lưng xuống, nhìn kìa, anh lại vã mồ hôi rồi. Cô vươn người gần anh, kéo khoé miệng cười: “Không có gì, anh không sao là tốt rồi.”
Cô nhìn thấy nụ cười của mình phản chiếu trên đôi mắt anh. Nhưng khi nụ cười vẫn còn vương trên khoé môi, cô hơi nhíu mày lại.
Một giọng nói nhẹ như lông vũ vuốt vào tai cô: “Không cho em nhíu mày!”
Câu nói với giọng điệu như vậy khiến cô dễ dàng mê đắm, đặc biệt là vào buổi tối như hôm nay. Nó khiến khiến cô ảo tưởng rằng hình như anh bị mê hoặc bởi nụ cười, hơi thở, hay ánh mắt của mình.
Cô cụp mắt, thấp giọng: “Artenza, trên đường đến đây em đã nói với bản thân rằng, chỉ cần anh không sao, về sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
Giọng nói khiến người ta say mê lại tiếp tục: “Làm em sợ rồi à?”
Cô gật đầu, nói tiếp: “Anh ấy nằm ở đó, khuôn mặt anh ấy toàn là máu khiến em nhất thời quên mất tên. Nhưng em nhớ mọi người hay gọi anh ấy là đầu bí. Em nhớ rõ anh ấy luôn đứng bên trái anh, vậy mà giờ anh ấy đã...”
Cô dừng một chút, nhớ đến khoảnh khắc ấy, giọng cô run run: “Lúc ấy em rất sợ, Artenza, lúc ấy em đã nghĩ là...”
Cô đang nói dở thì bị âm thanh “Hự” của anh chặn lại.
Cô ngẩng đầu, những giọt mồ hôi trên trán anh đã to bằng hạt đậu. Trong nháy mắt, mồ hôi liên tục vã ra, chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của anh. Dù ánh đèn trong phòng là màu vàng ấm áp, sắc mặt anh lại trắng bệch như tờ giấy. Cô chớp mắt, chết rồi, mặt anh ngày càng tái đi.
Lệ Liệt Nông như vậy khiến cô rất sợ hãi. Cô xoay người toan đi gọi y tá nhưng tay cô đã bị anh túm chặt.
“Artenza...”
Một tiếng gọi “Artenza” lại càng khiến mặt anh tái hơn: “A....”
“Em vừa gọi anh là Artenza năm lần”, giọng nói khiến người ta say mê không hiểu sao lại có chút run run.
“Artenza, anh...”
“Lần thứ sáu.”
Tiếng “Artenza” tiếp theo bị nén lại nơi cổ họng. Giờ cô gọi anh lần nữa lại mất công anh phải đếm. Lệ Liệt Nông như thế này khiến cô thấy rất lạ, không kịp thích ứng. Điều duy nhất cô có thể làm hiện tại chính là nhìn anh ngây ngốc.
Mà anh vẫn đang ngắm cô chăm chú.
Dần dần từ trong mắt anh, cô nhìn thấy một thứ khác. Mặt anh trở nên long lanh bởi tầng nước mỏng, lông mi dài run run. Không chỉ có lông mi, giọng anh cũng run, anh cẩn thận gọi: “Hứa Qua?”
Artenza, anh làm sao vậy? Cô cau mày, tay úp lên trán anh, không sốt mà.
“Hứa Qua.”
“Làm sao vậy, hôm nay anh làm sao thế?”
“Em còn chưa trả lời anh!”, giọng nói đầy sự cố chấp trước nay chưa từng có.
“Trả lời anh cái gì mới được chứ?”
“Anh gọi tên em thì em phải trả lời anh chứ?” Giọng anh cao lên, mang theo khí thế của nhà lãnh đạo 1942, khiến cô theo phản xạ nghiêm chỉnh đáp: “Vâng!”
Thế rồi, tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, ngắm nhìn không thôi. Sau đó anh nâng cằm cô lên, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Nếu có người ngoài nhìn vào, chắc chắn họ sẽ nghĩ đây là đôi nam nữ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Ánh mắt họ trao nhau tràn đầy tình cảm, tựa như giây phút ấy là vĩnh cửu.
Ý nghĩ này khiến khuôn mặt cô đỏ ửng. Cô cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
“Hứa Qua?”, anh vẫn tiếp tục dò hỏi, như đang kiểm tra sự thực trước mắt này.
“Vâng.”
“Hứa Qua”, giọng anh trầm xuống, như thể vừa tìm lại được món đồ đánh mất.
Cô dùng giọng mũi đáp lại anh: “Vâng.”
Vừa dứt lời, cả ngươi Hứa Qua bị anh kéo mạnh vào trong lồng ngực vững chãi.
Xung quanh yên lặng, anh không nhúc nhích, cô cũng không muốn cử động.
Rất lâu sau, khi Hứa Qua cho rằng mình sắp ngủ đến nơi thì cô nghe thấy giọng nói vang trên đỉnh đầu: “Kể anh nghe, trên đường đến đây em đã gặp những chuyện gì, đã gặp những ai?”
Hứa Qua bắt đầu trả lời, kể anh nghe sự tình ngày hôm đó.
Rõ ràng chuyện mới xảy ra nhưng không hiểu sao, khó khăn lắm cô mới nhớ lại được, vừa kể vừa cẩn thận hồi tưởng lại không gian, mọi người xung quanh lúc đó.
Khi cô kể tới đoạn đến Santiago, cơ thể cô run lên. Anh khẩn trương ôm chặt cô, nhẹ giọng thì thầm bên tai: “Dừng ở đây thôi, không phải cuối cùng anh không có việc gì sao?”
Cô gật gật trong ngực anh, Hứa Qua cảm thấy khung cảnh hiện giờ như một giấc mơ. Cả động tác và tình cảm của anh thể hiện giống hệt như trong mơ mộng, tưởng tượng của cô.
“Artenza, em thấy tối nay giống như một giấc mơ.”
Có tiếng cười nhẹ bên tai cô.
“Hứa Qua.”
“Vâng.”
“Giờ em hãy ngủ một giấc thật ngo. Vì mai khi em thức dậy, anh cần em phải đối mặt với một số chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
Môi anh hôn nhẹ lên thái dương của cô, ý anh rất rõ ràng, em ngoan nào. Hứa Qua nghe theo, nhắm mắt lại.
Giấc ngủ ấy thật dài, khi Hứa Qua mở to mắt thì đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Rèm cửa trong phòng được vén lên, màu tường trắng được phủ màu cam hồng của bầu trời lúc hoàng hôn.
Không gian quanh cô rất yên tĩnh. Theo thói quen, cô vươn eo, nhưng động tác quen thuộc này lại kích thích một cơn đau lạ lẫm, cứ như cơ thể này đã biến thành cỗ máy gỉ sét, lâu không hoạt động.
Ừm, cô nghỉ phép những một tháng nên xương cốt kém linh hoạt là điều đương nhiên.
Bước xuống giường, cô vừa vặn eo vừa đi về phía Lệ Liệt Nông. Phòng bệnh VIP dùng chiếc rèm như bình phong ngăn giữa giường người bệnh và không gian riêng cho người chăm sóc. Khi bước qua bình phong, Hứa Qua phát hiện không gian yên ắng quanh mình ban nãy hoàn toàn là ảo giác.
Cách một tấm rèm, bên này một phòng toàn là người. Trên sô pha dài có hai người, hai chiếc sô pha đơn lẫn vài chiếc đôn nhỏ cũng có người ngồi hết, tất cả có sáu người tổng cộng. Ngoài ra còn một người khác đang đứng nữa. Kỳ lạ là tất cả đổ dồn ánh mắt vào cô.
Trước tiên, Hứa Qua đánh mắt tìm Lệ Liệt Nông, anh đang nằm dựa vào giường nhìn cô.
Quá nhiều ánh nhìn đổ vào bản thân khiến Hứa Qua rợn tóc gáy. Cô cảm thấy “một số chuyện” trong lời Lệ Liệt Nông tối qua là một chuyện rất nghiêm trọng.
“Hứa Qua”, Lệ Liệt Nông vẫy tay với cô.
Khi cô đặt tay mình vào bàn tay anh, anh nói: “Mẹ anh từng nói, Artenza, trên đời này chuyện gì xảy ra cũng có lý do của nó. Điều duy nhất ta có thể làm là tiếp nhận chúng một cách tích cực.”
Anh dừng một chút: “Sau đây, những người này sẽ kể em nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em. Nghe xong em đừng sợ, nhớ kỹ còn có anh đây.”
Hứa Qua gật đầu.
Sáu người ngồi trên ghế đều những chuyên gia tâm thần hàng đầu, có người đến từ Mỹ, có người bay tới từ Đức và Pháp.
Khi màn đêm buông xuống, trong phòng không còn ai nữa. Thành viên 1942 phụ trách phiên dịch cũng đã rời khỏi phòng theo yêu cầu của Lệ Liệt Nông.
Hứa Qua ngồi sững ở đó, lúc này, lời giảng giải của các giáo sư trong một tiếng đồng hồ vừa qua như được tua lại trong đầu cô. Suốt một tiếng đó, Hứa Qua quay mặt nhìn Lệ Liệt Nông không dưới mười lần.
Nhìn biểu cảm trên mặt anh, lòng Hứa Qua ngày càng trầm xuống. Xem ra những gì họ nói là thật.
Khi căn phòng chỉ còn lại hai người, cô cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm rồi đi đến trước mặt anh: “Artenza?”
“Trong phòng tắm có gương, có lẽ nó sẽ giúp em tin vào chuyện này”, Lệ Liệt Nông nhìn cô.
Bàn tay cô run run mở cửa phòng tắm, nhưng cô vẫn cố gắng đẩy cửa ra, đứng nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương.
Khuôn mặt trên gương khiến Hứa Qua theo phạn xạ làm động tác: giật tóc mình xuống. Mỗi lần làm nhiệm vụ, cô có năm, sáu bộ tóc giả với chiều dài, phong cách khác nhau để qua mắt hải quan.
Chỉ là lần giật tóc xuống này khiến da đầu cô đau đến mứt giật giật.
Tay cô luồn vào sát chân tóc. Giây tiếc theo, từ cổ họng cô phát ra một âm thanh bén nhọn như muốn xé tung trần nhà, suýt làm Hứa Qua thủng màng nhĩ.
Giờ đây não cô đang bức hai lá phổi làm một hơi thật dài để giải phóng cảm xúc khủng hoảng, đường đột này.
Khi nghe chuyên gia giải thích, cô thấy mình như được ru ngủ bởi bài giảng tâm lý học. Nhưng kỳ lạ, một số cụm từ chui lọt vào đầu cô dễ dàng: “tâm thần phân liệt”, “mất trí nhớ có chọn lọc”, “mất trí nhớ liên tục”, đó là những hội chứng biến cô thành Hứa Qua hiện tại.
Hứa Qua hai sáu tuổi có trí nhớ dừng lại ở tuổi hai mươi. Sáu năm từ lúc hai mươi đến lúc hai sáu tuổi, cô không có một ký ức gì.
Lưng cô dựa lên tường, cơ thể vô lực trượt xuống.
Bây giờ cô không ở Santiago, cô đang ở Mexico.
Cô đã mất ký ức sáu năm qua.
Tất cả mọi người bước qua từng ngày, tháng, năm, còn cô vươn một bước thật dài từ tuổi hai mươi tới tuổi hai mươi sáu.
Mọi chuyện xảy ra sáu năm qua, cô không hay biết gì.
- -