Dưới Vẻ Bề Ngoài

Chương 52: Chương 52: Tóc ngắn (2015)




Sau khi vươn vai mấy lần, Liên Kiều mới chịu mở mắt. Thấy màu sắc trần nhà cùng cách bài trí quen thuộc, Liên Kiều quay sang nhìn tủ đầu giường: Không có ảnh Hứa Qua, mà lần này không phải do cô giấu đi.

Lại vươn vai lần nữa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là Las Vegas bụi mờ trong ánh mặt trời rực rỡ.

Giờ chắc cũng đã 12 giờ trưa, cô nhíu nhíu mày. Liên Kiều tưởng mình đã ngủ một giấc dài nhưng không phải vậy, đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ dài hoá ra chỉ mới trôi qua vài tiếng.

Trong mơ màng, Liên Kiều đoán lúc Lệ Liệt Nông đã đưa cô về từ ngoại ô Las Vegas là khoảng 8 giờ. Lúc về phòng ngủ của hai người, cô được bác sĩ tiêm một liều an thần. Suốt khoảng thời gian ấy, anh luôn ở cạnh cô. Có lẽ hành động dí súng vào đầu lúc sáng sớm đã doạ anh sợ chết khiếp, nên Lệ Liệt Nông từ cách ăn nói đến cử chỉ đều rất săn sóc, dịu dàng.

Anh hứa anh sẽ quên đi chuyện ngu xuẩn cô làm trong hai tư tiếng vừa rồi, đồng thời đảm bảo sẽ không có ai nhắc lại chúng. Cuối cùng, trước khi cô chìm vào giấc ngủ, anh nói giải quyết công chuyện ở Mexico xong, anh sẽ lập tức quay lại với cô.

Vì quá xấu hổ, cô làm như không nghe thấy lời anh.

Không biết có phải vì dư âm của thuốc an thần không mà Liên Kiều cảm giác căn phòng hôm nay yên lặng lạ thường, càng tăng thêm sự trống rỗng, lẻ loi trong lòng. Mở cửa phòng, quản gia của cô đã đứng sẵn trước cửa. Quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi.

Cô xoa xoa trán, gần đây đầu óc đúng là có vấn đề. Có lẽ cô phải điều chỉnh lại lối sống của mình, bước đầu tiên chính là kiếm cái gì lấp đầy bụng, giờ chiếc bụng cồn cào muốn chết.

Lần thứ n, Liên Kiều liếc nhìn hai cô gái đi theo cô, có cần phải xị cái mặt như vậy không? Đặc biệt là Trần Đan Ni. Cô chỉ muốn hít thở không khí mát mẻ nên mới ăn trưa trong vườn thôi mà. Mà sao hai người này hôm nay một bước cũng không rời vậy?

Tường bao, cửa đóng mở điện tử, còn có hàng cây cao lớn trồng sát vách tường. Nếu không có cửa ra vào, khuôn viên này thật sự tách biệt hoàn toàn với cuộc sống ngoài kia. Cô chỉ chỉ lên bầu trời, Liên Kiều tức giận, chẳng lẽ có ai từ trên trời nhảy dù xuống bắt cô đi?

Mặt Cao Vân Song vẫn vô cảm như cũ, nhưng Trần Đan Ni vì câu nói đó của cô lại càng xụ dài hơn. Đúng là bị tiêm thuốc an thần xong sẽ thay đổi hormone. So với Trần Đan Ni, Cao Vân Song khống chế cảm xúc tốt hơn nhiều.

Mấy chiếc đĩa trắng trơn trước mặt cho thấy khẩu vị của Liên Kiều hôm nay rất tốt. Mà sao bà quản gia hôm nay không chuyên nghiệp chút nào, bà chẳng để ý mấy đĩa đồ ăn của cô đã sạch bong. Thôi được rồi, để cô tay làm hàm nhai, Liên Kiều tự mình gắp thêm đồ vào đĩa salad hoa quả.

Thời tiết Las Vegas hôm nay thật đẹp, bầu trời xanh thẳm phản chiếu xuống bể bơi trông thật thích mắt. Vừa ăn salad vừa xem TV, cô xem tin tức trực tiếp về một vụ nổ ô tô tại sân bay Mexico. Cảnh sát Mexico phỏng đoán đây là một vụ khủng bố, nghe nói có kẻ đã lén cài bom vào chiếc xe đỗ trong sân bay.

Mexico, chiếc xe hơi màu đen, nơi nào đó trong đầu Liên Kiều như được đánh thức, cơ thể cô theo bản năng rướn gần về TV hơn, tay vẫy liên tục ý muốn người bấm điều khiển tăng cao âm lượng.

Mẹ kiếp, mấy người này tâm trí để đi đâu vậy, ai cũng lơ là trách nhiệm của mình. Bình thường cô vẫy thế này là tăng âm lượng mà, đâu phải kêu đổi kênh.

Buông đĩa salad xuống bàn, cô đứng lên cầm lấy điều khiển từ xa, tự đổi lại kênh tin tức lúc trước. Phóng viên vẫn đang đưa tin tường thuật về vụ đánh bom khủng bố trong bãi đậu xe ở sân bay Mexico. Nghe nói sóng xung kích từ vụ nổ khiến nhiều chuyến bay phải hoãn lại. Tình hình thương vong rất nghiêm trọng, bốn người đã không qua khỏi trên đường đi cấp cứu. Mười người nhập viện trong tình trạng nguy kịch, một trăm người khác bị thương nhẹ.

Tin tức trực tiếp tại hiện trường của phóng viên cho biết: Khả năng cao vụ khủng bố được lên kế hoạch từ trước, theo phân tích của cảnh sát Mexico về cách thức gây án đặc trưng của chúng.

Lúc nhìn thấy thời gian xảy ra vụ việc, Liên Kiều thở phào một hơi. Lúc bom nổ là 7 giờ sáng hôm qua, khi ấy Lệ Liệt Nông hẳn vẫn còn ở Mexico, nhưng chẳng phải sáng sớm nay anh đứng đó uy hiếp lão thầy cúng và cô sao?

Cô chuyển sang kênh giải trí rồi tiếp tục ăn đĩa salad. Liên Kiều tính ăn xong sẽ bơi lội một lúc cho mát. Khi chiếc dĩa xiên miếng hoa quả cuối cùng, cho vào miệng, cô đặt dĩa xuống. Âm thanh dĩa chạm vào đĩa sứ như đánh thức Vivian. Bà tiến lại gần, Liên Kiều vừa lau miệng vừa ung dung nói: “Tôi muốn bơi một chút.”

“Vậy tôi đi chuẩn bị đồ bơi.”

“Không cần.” Liên Kiều gọi Vivian đang chuẩn bị xoay người, tay chỉ vào Trần Đan Ni: “Cô đi lấy giúp tôi.”

Lúc đang ăn, cô để ý Trần Đan Ni luôn nhìn mình đầy địch ý. Cái cô nàng nhỏ mọn này, cô chỉ giúp cô ấy ngủ một giấc thật ngon thôi mà?

Trần Đan Ni như thể không nghe thấy lời Liên Kiều, ánh mắt cô ấy nhìn Cao Vân Song như đang ngầm trao đổi gì đó. Liên Kiều không hiểu Cao Vân Song nhìn Trần Đan Ni kiểu gì mà cuối cùng Trần Đan Ni cũng chịu rời khỏi vườn hoa.

Liên Kiều đứng cạnh bể bơi làm vài động tác khởi động một lúc lâu rồi mà Trần Đan Ni vẫn chưa đưa đồ bơi lại đây. Đứng ở cạnh bể bơi, lòng Liên Kiều trở nên bực bội một cách khó hiểu. Khi Trần Đan Ni đưa đồ bơi cho cô, Liên Kiều cầm lấy, không thèm nhìn mà ném thẳng vào bể bơi: “Tôi muốn bộ màu khác.”

Cô vừa dứt lời, nhiệt độ ở bể bơi tăng vòn vọt. Nguyên nhân đến từ không khí luân chuyển xung quanh Liên Kiều và Trần Đan Ni. Đôi mắt Trần Đan Ni như phát ra mùi thuốc súng, nếu để ý kỹ có thể phát hiện sự khác thường của cô ấy, nhưng lúc này Liên Kiều chẳng đủ kiên nhẫn để nhận ra.

Liên Kiều lạnh lùng nói: “Sao cô vẫn chưa đi?”

Trần Đan Ni vẫn đứng im như cũ, không nhúc nhích.

Sự kiên nhẫn của Liên Kiều về con số không: “Cô có tin tôi nói Lệ Liệt Nông điều cô đến Đông Phi không?”

Một câu này của cô khiến nước mắt ậng lên trong đôi mắt Trần Đan Ni. Nhìn đôi mắt long lanh của cô ấy, Liên Kiều thấy bối rối... Trần Đan Ni sẽ không tủi thân đến mức khóc nhè chứ? Cô ấy là cô gái làm bằng thép mà.

Chưa cho Liên Kiều kịp phản ứng, Trần Đan Ni đã mở miệng. Cô ấy nói vừa nhanh vừa gấp, như súng máy nhả đạn liên tục.

“Dừng lại!”, Liên Kiều cắt ngang Trần Đan Ni, hỏi: “Trần Đan Ni, cái gì mà vì tôi nên ngài Lệ nguy kịch như bây giờ?!”

“Chuyện đó không có thật.” Người mở miệng là Cao Vân Song: “Trần Đan Ni hôm nay tâm trạng không tốt. Bà Lệ có yêu cầu màu gì...”

“Cao Vân Song, cô trật tự!” Liên Kiều quát to người đứng sau lưng. Cô bước lại gần Trần Đan Ni, vung tay lên: “Trần Đan Ni, lặp lại lời cô vừa nói!”

Lúc này Trần Đan Ni hệt như một người câm. Không nói đúng không? Cô nhớ lại tất cả những gì Trần Đan Ni vừa nói ra, sau đó bàn tay cô vung về phía mặt cô ấy.

Nghe xem Trần Đan Ni vừa nói gì này, cô ấy cho biết cô vụ khủng bố trong bản tin mọi người vừa xem thực chất nhằm vào Lệ Liệt Nông. Liên Kiều cho rằng cái tát của mình có thể khiến Trần Đan Ni ngã xuống bể bơi, nhưng thực tế là khi tay cô chạm vào má cô ấy, lực như bằng không, hệt như kiến gãi ngứa voi.

Lời Trần Đan Ni khiến Liên Kiều hoảng loạn.

Cô cao giọng hơn lúc trước: “Cô đừng lừa tôi, tôi sao mà quên được mấy tiếng trước, anh ấy còn ở đây. Cho nên chuyện xảy ra ở Mexico chẳng liên quan gì đến anh ấy cả.”

“Trần Đan Ni, tôi không cho cô nguyền rủa Lệ Liệt Nông!”

Nghe lời quát tháo của cô, Trần Đan Ni cụp mắt xuống, cô ấy đuối lý rồi à?

Liên Kiều nhếch môi, chỉ là khoé miệng cô cứng đờ. Cô không hiểu tại sao mình không cười nổi.

“Cô nghĩ cô nói thế thì tôi không thể tố cáo chuyện vừa nãy cho Lệ Liệt Nông, hửm? Anh ấy hứa với tôi là xử lý xong chuyện ở Mexico sẽ lập tức quay về đây. Từ Las Vegas đến Mexico chỉ hơn năm tiếng bay thôi. Cô cứ đợi xem!”

Liên Kiều không hiểu vì sao mình lại nói liên tục như vậy. Chỉ là giờ cô rất muốn nói, có rất nhiều thứ để nói. Vừa nói, cô vừa cầm điện thoại lên. Chỉ một cái liếc mắt, hồn cô như lìa khỏi xác.

Tay cô buông thõng, chiếc điện thoại rơi chỏng chơ trên mặt đất. Màn hình chính hiển thị rõ ràng ngày giờ: Cô đã ngủ hơn một ngày chẳng biết gì hết. Mấy tiếng đồng hồ mà cô tưởng hoá ra là gần ba mươi giờ đồng hồ!

Không, không thể, không đúng. Liên Kiều đột nhiên trở thành một người mê muội Lệ Liệt Nông trên Internet, lúc này cô thấy Cao Vân Song đáng yêu hơn Trần Đan Ni rất nhiều. Mặt cô quay lại nhìn Cao Vân Song: “Lệ Liệt Nông là thiên thần, không phải sao?”

Những người đó hay gọi anh là màu lam Lucifer mà.

“Ngài Lệ không phải là thiên thần”, Cao Vân Song cụp mắt: “Andrew... Artenza Part... Andrew là người đứng ngay sau ngài Lệ trong 1942 cũng như trong nhà Part, một khi...”

Cô cắt ngang Cao Vân Song, bình tĩnh nói: “Tôi muốn gặp anh ấy.”

Một trăm phút sau, Liên Kiều ngồi trên chuyến bay từ Las Vegas đến Mexico.

Một trăm phút trước, Liên Kiều biết rõ được chân tướng: Mục đích chuyến công tác đến Mexico của Lệ Liệt Nông lần này là để giao tài liệu, chứng cứ phạm tội của bọn buôn ma tuý, cùng báo cáo về ổ nhóm, băng đảng, trụ sở của chúng cho cảnh sát Mexico. Lần công tác này của anh ngoài mục đích bề mặt là tạo ấn tượng tốt đẹp với chính phủ Mỹ, thực chất anh muốn giải quyết ân oán cá nhân.

Ở 1942, Lệ Liệt Nông là nhà lãnh đạo đầu tiên bị đưa đến Mexico huấn luyện. Khoảng thời gian anh ở Mexico, anh phải trải qua mười bảy ngày Mexcico vô chính phủ. Trong chuỗi ngày kinh hoàng ấy, chính người thầy của anh đã hy sinh khi chống lại băng đảng buôn ma tuý.

Vì lý do đó, Lệ Liệt Nông không màng đến sự phản đối của nhiều người trong 1942, tự mình đến Mexico. Ngoài ra, anh còn hỗ trợ cảnh sát Mexico thành công tóm gọn chục tên buôn ma tuý khét tiếng, bắt chúng đi quy án. Trong chục tên đó, có vài tên tham gia vào hôm truy quét khiến thầy của anh ra đi mãi mãi.

Chục tên cầm đầu bị sa lưới khiến toàn bộ mạng lưới ma tuý ở Mexico chao đảo. Chúng điên cuồng đáp trả, nên lần này Lệ Liệt Nông đến Mexico, anh được cảnh sát Mexico bảo vệ chặt chẽ, nếu không phải...

Trần Đan Ni nói không sai, nếu không phải vì cô, anh sẽ không xảy ra chuyện.

Hai bàn tay đan vào nhau dưới lớp chăn, cọ cọ lên mặt lông xù để xua đi hơi lạnh đầu ngón tay.

Nghe nói đêm hôm ấy, người trong nhà phát hiện cô biến mất, Lệ Liệt Nông đã thoát khỏi vòng bảo vệ của cảnh sát Mexico và các thành viên 1942, anh chỉ mang theo hai thành viên 1942 từ Mexico về Las Vegas. Sau đó, một tên nhân viên an ninh sân bay đã đem hành tung của anh tiết lộ cho lũ buôn ma tuý.

Nếu không phải xe của Lệ Liệt Nông được trang bị vật liệu và công nghệ tiên tiến nhất, cộng với sự bảo vệ, che chắn của thành viên 1942 khác, có lẽ giờ này anh đã có tên trong danh sách tử vong. Thế nhưng lực xung kích từ vụ nổ đánh vào não anh khiến Lệ Liệt Nông đã rơi vào hôn mê.

Nghe tin đó, lãnh đạo thứ hai của 1942 đã gọi Andrew Part, chuyện này cho thấy tình huống của Lệ Liệt Nông bi quan đến mức nào. Vị trí của Andrew Part có thể ví như cầu thủ dự bị, anh ta không chỉ là người trong tổ chức mà còn có họ với Lệ Liệt Nông.

Cô cúi đầu, chất lỏng trong suốt nhỏ giọt xuống chiếc chăn. Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt mình in trên cửa sổ kính, nở nụ cười với khuôn mặt sầu thảm ấy: “Người đàn ông này thật độc ác.”

Mấy chục tiếng trước, chính anh đã cảnh cáo cô: “Lần sau, nếu cô lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, tôi lấy thân phận của của mình ở 1942 ra thề, tôi sẽ cho cô một bài học đủ để nhớ cả đời.”

Nếu đây chính là bài học khắc ghi cả đời mà anh nói... Về sau, dù có nghĩ cô cũng không có gan làm những loại chuyện điên rồ ấy.

Mặt cô chôn sâu vào chăn, nức nở: “Nhưng... Lệ Liệt Nông, nếu anh muốn như vậy thì anh phải khoẻ mạnh, anh phải khoẻ mạnh để quản em chứ.”

Máy bay đáp xuống sân bay Mexico. Liên Kiều bước ra từ cửa khoang sau, mặt cô ngu ngơ, rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh đi theo sau Trần Đan Ni và Cao Vân Song. Bọn họ không đi ra bằng lối đi thông thường, có xe ô tô riêng của sân bay đón họ đi làm thủ tục ở một cửa khác, sau đó đi lên chiếc xe kia.

Khi cô vẫn đang hoài nghi về chiếc xe, nó đã chạy quanh vòng xuyến trên đường rồi dừng lại trước cửa khách sạn. Cô lại theo hai cô ấy vào trong toà nhà, nhưng họ không nhận phòng mà lập tức lên một chiếc xe khác từ cửa sau khách sạn rời đi. Sau đó, xe lại đi lòng vòng qua nhiều con phố, đến khi dừng lại thì sắc trời đã dần tối. Trước mắt họ là những toà nhà màu trắng, xung quanh cực kì im ắng.

Cô thẫn thờ xuống xe.

Đi vào trong khuôn viên toàn màu trắng ấy, cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ nơi này là bệnh viện. Nếu nó là bệnh viện, phải có ai đó mặc áo blouse trắng như bác sĩ chứ, những người ở đây toàn mặc thường phục.

Hơn nữa, những người này nhìn không giống người ốm hay bị thương chút nào. Điểm chung của họ là đều nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy địch ý. Một trận gió thổi qua khiến Liên Kiều rùng mình, có phải... Có phải họ đều nghĩ cô chính là người phụ nữ hại chết nhà lãnh đạo kính yêu của họ?

Không, không, cô không thể nghĩ như vậy. Lệ Liệt Nông là màu lam Lucifer, anh là người làm chủ vận mệnh chính mình. Anh còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, anh sẽ không buông tay như vậy.

Cô cúi đầu, đi sát bước chân Cao Vân Song. Cô cứ đi như vậy, đi qua hành lang trồng nhiều cây cỏ nhiệt đới, đi dưới ánh đèn dây tóc không được sáng sủa cho lắm. Cô cứ cúi mặt bước đi, bên tai cô loáng thoáng tiếng khóc. Theo tiếng khóc ấy, cô thấy màu đen của túi đựng xác, xếp thành hàng trên mặt đất. Có một người phụ nữ đang run rẩy kéo khoá những chiếc túi đó.

Bóng lưng của cô ấy còn rất trẻ, nhưng động tác thì chậm rì rì như bà già. Xem kìa, động tác cô ấy như thước phim quay chậm, đến chiếc túi thứ sáu, cô ấy dừng khựng lại, cứng đờ.

Cô dõi theo bóng dáng người phụ nữ ấy tập tễnh trên hành lang, tựa như cô ấy có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Liên Kiều không nhịn được, đi theo sau cô ấy.

Đi theo một lúc, người phụ nữ đột nhiên biến mất. Trước mặt cô là một người đàn ông đeo kính, khuôn mặt anh ta rất quen thuộc, như thể cô đã nhìn gặp người này ở đâu đó.

Dưới ánh đèn, bóng dáng người phụ nữ ấy lại hiện ra như một màn sương. Ngón tay cô vươn ra, khẽ chạm vào, lập tức làn khói tan ra.

Người đàn ông kia tiến lại gần, bóng dáng người phụ nữ siêu siêu vẹo vẹo rồi đổ xuống đất. Sau đó Liên Kiều nghe thấy có tiếng gọi tên thật lớn.

Giọng nói ấy rất quen thuộc.

Cô quay đầu lại.

Âm thanh ấy ngay trước mắt cô.

“Hứa Qua.”

**

Ở nơi xa xôi có một ngọn đồi, khi sao chổi xẹt qua bầu trời đêm đầy sao, cô bé chạy nhanh trên những bậc thang xuống con dốc.

“Hứa Qua.”

Trong nháy mắt, Hứa Qua đứng trên cây cầu Charles cổ kính, bộ dạng rất tức giận. Hai mươi tuổi, Hứa Qua mời Artenza của cô đi nghe lễ hội âm nhạc.

Hứa Qua tuổi hai mươi đầy nhiệt huyết như những cô gái khác cùng trang lứa. Trong tiếng nhạc, tiếng đàn sôi động, cô đeo bông hoa tai đính đá, mặc chiếc váy dài đến gót chân. Trừ lúc có nhiệm vụ yêu cầu phải như vậy, Hứa Qua chưa bao giờ diện kiểu trang phục như thế.

Nhưng Artenza lại không đến.

Lễ hội âm nhạc kết thúc, các cô gái ôm tay chàng trai, nép mình như chú chim nhỏ vào người bạn trai mình. Một điều bình thường như vậy nhưng Hứa Qua chưa từng được trải qua.

Cô đem cuống vé vứt vào thùng rác, đi đến bên cầu Charles. Hứa Qua vừa khóc vừa thề sẽ không bao giờ quan tâm đến tên khốn khiếp kia nữa.

Sáng hôm sau, Hứa Qua mở cửa phòng liền thấy Lệ Liệt Nông đang nằm bò trên bàn, tay anh vẫn đang cầm bút, đèn cũng chưa tắt. Cô bước chân nhẹ nhàng về phòng mình lấy chăn, sau đó rón rén đắp lên người anh, khẽ khàng lấy chiếc bút anh đang nắm trong tay, rồi tắt ngọn đèn đi.

- -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.