Ánh nắng chiếu lên mí mắt thật là chói, nhưng có ánh nhìn của ai đó thiêu đốt hơn cả mặt trời, dính như keo lên mặt cô. Trong mơ hồ, cô cảm thấy ánh mắt ấy di chuyển từ trán xuống lông mày, rồi cuối cùng dừng lại ở mí mắt mình. Một lát sau, nó từ từ đi xuống chóp mũi, rồi xuống dưới, rồi thời gian như ngừng lại.
Cùng với ánh nhìn thiêu đốt là hơi thở gần trong gang tấc. Ban đầu hơi thở ấy nhẹ nhàng, vuốt ve trên da mặt cô, rồi theo thời gian, khi ánh mắt tập trung trên đôi môi thì hơi thở ấy tiến sát lại, trở nên gấp gáp.
Lông mi run run, đôi mắt cô hé mở. Ánh sáng chói loà lập tức tràn vào võng mạc khiến mắt cô hoa lên, nhưng rồi đôi mắt cũng nhận ra khuôn mặt gần trong gang tấc.
Là Lệ Liệt Nông.
Vì hơi choáng nên cô lại khép mắt, né đi ánh nhìn nóng bỏng ấy. Chiếc giường quá thoải mái, lại thêm người nằm bên gối hôm nay vẫn còn ở bên khiến cô rất vui. Cô tìm một vị trí dễ chịu nhất, thoả mãn thở dài trong ngực anh.
Âm thanh từ người bên cạnh phát ra vô cùng chiều chuộng: “Giường êm không?”
Cô lười mở miệng, trả lời bằng âm mũi: “Ừm~”
Âm thanh ấy mềm mại, lười nhác, như tiếng rên của một chú mèo phơi nắng giữa tiết trời đông, như một chú cún liếm láp nịnh bợ chủ đòi ăn.
“Em muốn ngủ tiếp, hửm?” Anh lại hỏi.
Nếu nghe kĩ, trong câu hỏi ấy có một chút dò xét cẩn thận.
Ừm~
Tiếng chú mèo chú cún vọng lại trong đầu cô khiến cô càng buồn ngủ. Sợ mộng đẹp lại bị anh quấy rầy, cô không tình nguyện mở miệng, kéo dài giọng: “Em còn muốn ngủ nữa, nhé? Nhé?”
Ai đó cười nhẹ, hơi thở phả vào tai cô: “Em muốn ngủ bao lâu nữa cũng được.”
Cô cong khoé miệng.
Sau đó ngón tay anh dịu dàng chạm vào mắt cô. Khi cô đang mơ màng, ngón tay ấy nhích lên trên. Khi ngón tay ấy chạm vào nơi mí mắt, trong tức khắc cô hoàn toàn tỉnh ngủ.
Nháy mắt tiếp theo, Liên Kiều như quay lại những buổi học chiếu phim điện ảnh nghiệp dư ngày xưa ở rạp, với những thao tác lắp phim, chụp màn, khiến cho màn ảnh trước mắt đong đưa chao đảo.
Trên màn ảnh rộng có một người đàn ông và một người phụ nữ, gặp quán bar náo nhiệt, hai người tiến vào trong. Sau đó đầu óc người phụ nữ trở nên trống rỗng, cô ấy dựa vào người đàn ông làm nũng: “Artenza, em uống một chút!”, “Artenza, em thật sự chỉ uống một chút thôi!”, “Artenza, anh không cho em uống rượu, em sẽ đốt quán luôn.”
Người đàn ông rót nửa chén rượu đặt vào tay người phụ nữ. Người phụ nữ nở nụ cười, nụ cười ấy mới ngọt ngào làm sao. Cô ấy cười một chút cũng không giống Liên Kiều, mà giống hệt nụ cười của Hứa Qua.
Do chất lượng phim sứt sẹo nên màn ảnh liên tục chao đảo, hình ảnh lại quay ngược trở lại không gian con phố đông đúc, vẫn là đôi nam nữ kia là nhân vật chính. Người phụ nữ vắt tay lên cổ người đàn ông, cô nhón chân lên, bốn cánh môi triền miên dính lấy nhau.
Người phụ nữ cười cười nói với người đàn ông: “Tôi biết Hứa Qua trốn ở đâu rồi“.
Khi nói những lời này, đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ xuất hiện nét hoảng loạn. Cô ngó đông ngó tây, xác định xung quanh không có người, lúc này cô mới nhón chân lên nói tiếp:
“Lệ Liệt Nông, Hứa Qua trốn ở đầu lưỡi tôi. Chính vì thế nên Hứa Qua toàn nói cái gì ý tôi không hiểu được.”
“Lệ Liệt Nông, Hứa Qua còn trốn trong mắt tôi nữa. Vì vậy nên Hứa Qua toàn bắt tôi phải nhìn những thứ tôi ghét cay ghét đắng.”
Màn đêm phủ xuống khiến linh hồn ấy không muốn rời đi, mà Lệ Liệt Nông thì...
Cô có thể hiểu tại sao thái độ và biểu hiện của Lệ Liệt Nông lại khác thường vào lúc này.
Cô lười biếng mở to mắt, tiếp tục kéo dài giọng điệu ngọt ngào lúc trước: “Nhất định là cô ấy rất thích ngủ nướng.”
Thật không ngờ, một giọng nói rất dịu dàng, thoải mái đáp lại: “Cứ đến buổi sáng mùa đông, điều đầu tiên dì Mai làm khi rời giường chính là đi gõ cửa phòng con gái ông chủ tiệm kim khí. Cốc cốc cốc, Tiểu Qua mau rời giường. Mấy chục phút trôi qua, dì lại gõ cốc cốc cốc. Tiểu Qua, mau rời giường, con đợi đến khi mặt trời nấu chín hai quả trứng trên mông mới định dậy hả?”
“Kỷ lục là có lần dì phải gọi chín lần. Khi đó đích thân ông chủ tiệm kim khí phải xuất binh, xách mông cô ấy lên như xách gà...”
“Lệ Liệt Nông”, Liên Kiều liên tiếng, dùng giọng điệu của chính Liên Kều để đánh thức người trước mặt.
Nói thật, cô không đành lòng phá tan giấc mơ của người đàn ông này. Chỉ là, mới sáng sớm đã phải nghe người đàn ông mình thích kể về một người phụ nữ khác khiến cô rất đau lòng.
Âm thanh lải nhải đột nhiên im bặt. Cùng với sự im lặng còn có những ngón tay cứng đờ đang vuốt nhẹ mi mắt cô.
Cô nói với giọng điệu cay độc: “Hứa Qua thích ngủ nướng nhưng Liên Kiều chưa bao giờ nằm ì trên giường cả. Hứa Qua thích màu sắc u tối, còn Liên Kiều thích màu sắc tươi sáng. Hứa Qua yêu màn đêm, Liên Kiều thích ban ngày, Hứa Qua ghét mùa đông, mà Liên Kiều thì cực kỳ thích mùa đông.”
Cơ thể kề sát nhanh chóng cứng đờ.
Cô nhếch môi, trong lòng cực kì thoải mái: “Hứa Qua để tóc ngắn, còn Liên Kiều nuôi mái tóc dài, Hứa Qua...”
Liên Kiều nhớ rõ, tối qua Lệ Liệt Nông cũng uống rượu. Có lẽ lúc này, chất cồn xây lên thế giới đẹp đẽ như mơ của anh bị phá vỡ hoàn toàn. Bóng dáng Lệ Liệt Nông rời khỏi phòng có chút chật vật, mà có lẽ dùng từ đáng thương thì đúng hơn.
Khi Lệ Liệt Nông lần nữa xuất hiện trước mặt Liên Kiều, anh lại là nhà lãnh đạo trẻ nghiêm túc của 1942. Thời gian anh rời nhà đi làm vẫn không khác mọi khi, đôi môi anh nhẹ nhàng hôn trán cô, nói một tiếng: “Anh đi làm đây“. Dừng lại một chút, anh thấp giọng nói bên tai cô: “Nếu cô chạm vào rượu, sẽ có người lập tức gọi điện cho ba cô đấy.”
“Biết rồi!” Giọng cô không ném được cơn giận. Hiển nhiên là Lệ Liệt Nông đã giao nhiệm vụ cho một số người nào đó.
“Ừm, ngoan lắm.” Môi anh lại dán lên trán cô lần thứ hai.
Hôm nay bầu trời Las Vegas bị mây đen giăng đầy.
Bầu trời tối khiến bộ quần áo tối màu của Lệ Liệt Nông càng thêm thâm trầm. Hôm nay anh không giống mọi khi, cứ thế cúi người ngồi thẳng lên xe. Mở cửa xe xong, anh còn quay lại nhìn cô bên này.
Trong một giây đó, suýt chút nữa thì Liên Kiều đã chạy tới ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào ngực anh, kéo cổ anh xuống cầu khẩn: “Lệ Liệt Nông, về sau em sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy nữa, nhưng xin anh hãy thử quên Hứa Qua đi, được không? Sau đó chúng ta có thể sống hạnh phúc như bao cặp vợ chồng khác vậy.”
Quên đi Hứa Qua? Nói có vẻ dễ nhưng làm thì khó. Cô còn không quên được huống chi là Lệ Liệt Nông. Chẳng qua, Liên Kiều đã nghĩ ra một cách hay để quên đi Hứa Qua.
Ba chiếc xe Toyota chạy về phía đường hầm, Liên Kiều vẫy tay về phía ba chiếc xe rời đi.
Trở về phòng, Liên Kiều gọi điện cho người quản lý ăn chơi của mình. Khi điện thoại thông máy, cô lập tức nói ngay: “Hãy mời thầy trừ tà đó đến Las Vegas một chuyến.”
Cách để quên đi Hứa Qua chính là khiến Hứa Qua im lặng mãi mãi trong cơ thể cô.
Lúc trước Liên Kiều không bao giờ tin điều này nhưng giờ thì cô tin rồi. Hứa Qua đang lợi dụng cơ thể này của cô để bộc lộ tình yêu của mình, gợi lên những kỷ niệm xưa cũ giữa hai người. Hứa Qua đã khống chế đôi mắt, đôi tai của cô, khiến cô phải nghe, phải thấy những kỷ niệm ấy.
Hai hôm sau, Liên Kiều nhận được điện thoại của người quản lý. Người cô muốn gặp đã tới Las Vegas, ông ta được thu xếp nghỉ một khách sạn. Tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, khi nhận được cuộc điện thoại giữa đêm từ người quản lý, Liên Kiều đã thành công thoát khỏi vòng an ninh mà Lệ Liệt Nông bố trí.
Kể ra cũng lạ, trong quá trình đào tẩu, Liên Kiều cảm thấy mình như được lắp động cơ để thực hiện những động tác đó vậy, cô có thể làm trơn tru đến không tưởng. Nếu như cô hạ dược thành công thì đúng là quá may mắn rồi, lúc cô lén lút chui vào phòng Ivy, Cao Vân Song và Trần Đan Ni, Liên Kiều cảm giác cơ thể lẫn đầu óc như đang ngựa quen đường cũ.
Cao Vân Song và Trần Đan Ni là hai người được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu dùng thuốc với họ thì rất nguy hiểm và tổn hại sức khoẻ, năng lực của hai người ấy. Nên Liên Kiều chỉ dám dùng một lượng cực nhỏ thuốc an thần để hoà với nước lọc, khiến các cô ấy ngủ sâu như người bình thường thôi. Dù rất muốn họ ngủ mê mệt nhưng Liên Kiều đã khống chế lượng thuốc ít nhất có thể. Phải biết rằng nghi thức trừ tà kéo dài đến mười tiếng đồng hồ.
Xe cô như một con ngựa hoang thoát cương, chạy như điên trên đường.
Liên Kiều vừa lái xe, vừa nâng một bàn tay lên ngắm. Sao cô cảm thấy động tác tiêm thuốc an thần cho Cao Vân Song của mình lại thuần thục như dân chuyên nghiệp thế nhỉ?
Nhún nhún vai, Liên Kiều quyết định không dùng não để nghiên cứu vấn đề phức tạp này. Có lẽ đơn giản là vì cô chơi với hội người này lâu quá nên cũng học tập được kha khá.
Suy nghĩ ấy cũng lý giải cho vật đang nằm trên ghế phụ bên cạnh, một khẩu súng giấu trong túi xách. Có lẽ nhìn nhiều thành quen, chứ lần đầu tiên chạm vào súng, Liên Kiều sợ run người. Thế mà chỉ sau vài lần sờ mó, cô đã có thể quay quay khẩu súng như những cao bồi miền Tây.
Khách sạn nơi thầy cúng ở khá xa nhà của họ. Liên Kiều lái xe liên tục hai tiếng mới tới, lúc này người quản lý của cô đã sớm đợi trước sảnh. Sau đó, anh ta dẫn Liên Kiều đi gặp thầy trừ tà nổi danh đã cất công lặn lội xa xôi đến đây.
Người đàn ông trước mắt cô khoảng 40 tuổi, trông khá trẻ so với những ông thầy mà cô từng thấy. Dù vậy, trông ông ta vẫn toát ra khí thế quỷ dị khá phổ biến ở những trong nghề: cao gầy, câu nệ, ăn nói không tốt.
Khi thấy Liên Kiều nhai đi nhai lại cụm từ “thưa thầy trừ tà”, ông ta phải nói: “Gọi ông Ngũ Đức là được rồi.”
Khi ông Ngũ Đức yêu cầu Liên Kiều đặt tay lên cuốn Kinh Thánh, Liên Kiều phải giải thích một chút về tình trạng 'hồn ma' Hứa Qua mỗi khi hiện về: Mỗi khi cô soi gương sẽ hay gặp ảo giác, thấy một ngọn núi khá quen thuộc trước mắt, rồi sau đó miệng sẽ tuôn ra một tràng câu nói khó hiểu.
Kể xong tình hình, Liên Kiều được về phòng nghỉ ngơi. Đây là lúc cô giữ sức để khi hừng đông lên, nghi lễ trừ tà sẽ bắt đầu và kéo dài đến lúc mặt trời lặn.
Liên Kiều đã dặn người quản lý bao sạch phòng từ trên xuống dưới. Phòng của cô ở ngay cạnh phòng của người quản lý. Trước khi về phòng riêng, cô viết một chi phiếu đưa cho anh ta để gửi bồi dưỡng cho thầy trừ tà đi đường xa vất vả.
Lễ trừ tà này rất đắt đỏ, vừa hay là bà Lệ có rất nhiều tiền.
Nằm trên giường, Liên Kiều chống mắt nhìn trần nhà, đêm nay đúng là cực kỳ điên rồ.
Những điều điên rồ ấy bao gồm khách sạn ở ngoại ô Las Vegas này, bức tường với giấy dán tường xung quanh cô lúc này, người tự xưng là ông Ngũ Đức làm nghề trừ tà, và bao gồm cả chính cô hiện tại đang nằm trên giường, chong mắt nhìn trần nhà.
Nhắm mặt lại, Liên Kiều tự nhủ: “Đừng nhìn nữa, mày biết điều gì sắp xảy ra mà.”
Hứa Qua, nếu như cô thông minh thì giờ hãy sớm đi đi.
Sáng sớm, Liên Kiều nghe thấy tiếng gõ cửa. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, bình minh sắp lên. Về lý do chọn thời điểm sáng sớm, ông Ngũ Đức giải thích không khác lời truyền miệng ngoài đời: “Hồn ma yếu ớt nhất lúc mặt trời mọc.”
Toàn bộ rèm che trong phòng được hạ xuống. Quanh Liên Kiều có vài dụng cụ cô chưa từng thấy bao giờ, trông như quái vật năm đầu vậy. Thay trang phục được yêu cầu, Liên Kiều lại nằm lên giường. Công đoạn cuối cùng chính là cô bị trói bốn chân tay lại vào bốn góc giường.
Vì mấy ngày nay đã tìm hiểu không ít video về nghi thức trừ tà nên khi vào thực tế, Liên Kiều không hoảng loạn lắm.
Lúc bị trói nằm trên giường, điều duy nhất nảy lên trong đầu Liên Kiều là: Cô cảm thấy bản thân như một diễn viên mãi không nhập được vai. Nghe nói, muốn đuổi ma thành công thì phải tập trung tinh thần cao độ.
“Hãy tập trung vào phía trước, cố nhìn ra nó”, trong đầu cô vọng lại lời dẫn dắt của một thầy trừ tà trong chiếc video đã xem, mặt người đó tái nhợt.
Nhất định là Hứa Qua lại giở trò quỷ. Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tai cô lơ đễnh. Có lẽ vì đêm qua chỉ ngủ được một tiếng nên giờ dưới hiệu ứng êm ái của chiếc giường và bài niệm kinh ru ngủ của thầy cúng, Liên Kiều bắt đầu thiu thiu.
Không được, cô không được ngủ, như vậy thì nghi lễ còn tác dụng gì nữa. Nhưng tại sao rèm vẫn lặng im như vậy, không phải trong video, rèm cửa lẫn giường gối đều rung lắc không thôi sao?
Cứ như nghe được nghi vấn trong đầu cô, chiếc giường bỗng rung lên theo âm thanh vút cao từ cổ họng của thầy cúng. Sau đó, một lực vô hình nào đó chạy xuống chỗ hông cô, thúc cơ thể cô rung lên theo.
Trời ơi, không phải là...
Khi Liên Kiều chưa kịp nhận biết cái lực vô hình kia ở đâu mà có, trên đỉnh đầu cô phát ra một tiếng động rất lớn, trong buổi sáng tinh mơ yên tĩnh thì nó lại càng trở nên chói tai. Liên Kiều một mực ép mình tin rằng đó là nội công của thầy trừ tà chứ không phải âm thanh gió rít của cánh quạt máy bay trực thăng.
Nhưng hình như thầy trừ tà cũng bị âm thanh này quấy rầy. Ông ta buông dụng cụ trong tay đi ra cửa sổ sát đất, vén màn lên. Chẳng mấy chốc, ông ta buông tay ra khỏi rèm, tiếp tục cầm dụng cụ kỳ quái vung linh tinh. Có lẽ sự việc ngoài ô cửa sổ doạ ông ta sợ run rẩy, lời khấn cũng trở nên lộn xộn chẳng ra đâu vào đâu.
**
Lúc Lệ Liệt Nông bước vào phòng, Liên Kiều xấu hổ muốn độn thổ. Cô thầm cầu nguyện liên tục rằng những phút tới đây sẽ không còn chuyện gì bẽ mặt hơn nữa. Hiển nhiên, lời cầu nguyện của cô là đồ bỏ.
Cái ông Ngũ Đức tự xưng là có nhiều bạn bè giàu có, quyền thế trước một câu “cắt đứt lưỡi ông ta” của Lệ Liệt Nông mà quỳ xuống, dập đầu liên tục xin tha. Không chỉ vậy, ông ta còn không ngừng lắp bắp sẽ trả lại chi phiếu cho Liên Kiều và hứa sẽ đi đầu thú.
Đặc biệt hơn chính là Cao Vân Song tìm được một người đàn ông gầy gò trốn trong tủ âm tường của căn phòng này. Hoá ra cái giường rung lắc như vậy là vì xung lực từ chiếc máy mát xa điều khiển từ xa gắn dưới giường cô nằm. Người đàn ông nhỏ thó này khi nghe thấy hiệu lệnh trong “bài cúng” của thầy trừ tà sẽ ấn nút để máy mát xa rung lên.
Mẹ kiếp, mánh khoé gì mà hèn vậy, hèn đến mức Liên Kiều hận không thể đào lỗ chui ngay xuống đất và ở tịt dưới đó.
Cuối cùng, căn phòng chỉ còn lại mình cô và Lệ Liệt Nông. Xấu hổ thay, cô vẫn đang nằm trong tư thế hình chữ đại thẳng tắp trên giường. Có lẽ anh thấy cô chưa đủ mất mặt, Lệ Liệt Nông còn đứng cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô với ánh mắt lạnh như băng. Hai người cứ giằng co tôi nhìn anh, anh nhìn tôi như vậy trong khoảng năm phút.
Khi dây thừng được tháo bỏ, Liên Kiều ngồi trên giường, ấp úng: “Lệ Liệt Nông, đừng nhìn em như vậy, em không hề uống rượu.”
Được rồi, so với cảnh bị lừa bịp ngu ngốc như thế này, Liên Kiều thà tự chuốc mình say nhũn còn hơn, say đến mức ăn nói lẫn lộn luôn.
Cô cố gắng vớt vát chút mặt mũi: “Ông Ngũ Đức ấy có website, lại có cả ảnh chụp với nhiều người nổi tiếng khác.”
Ý cô muốn nói là người thiếu hiểu biết không chỉ có mình.
Hình như càng nói càng dở, sắc mặt Lệ Liệt Nông ngày càng kém.
Trước mắt, Liên Kiều chỉ một lòng muốn rời khỏi cái nơi hổ thẹn này. Giọng cô yếu ớt: “Lệ Liệt Nông, em lái xe hai tiếng mới tìm đến được đây, giờ em đói với mệt lắm.”
Bình thường nếu Liên Kiều dùng giọng này nói chuyện, anh sẽ thuận theo cô mà bỏ qua. Nhưng giờ trông anh kìa, hoàn toàn thờ ơ với cô luôn. Vừa mất mặt vừa tủi thân, Liên Kiều nhớ đến mấy giọt nước mắt. Ơ, có phải vì đói nên nước mắt mãi không ra được không?
Biểu cảm đáng thương của cô không đổi được cái gì tốt, sắc mặt Lệ Liệt Nông vẫn đanh như cũ. Anh nắm lấy cằm cô, gằn từng chữ: “Lần sau nếu lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, tôi lấy thân phận của của mình ở 1942 ra thề, tôi sẽ cho cô một bài học đủ để nhớ cả đời.”
Ngữ điệu của Lệ Liệt Nông thật sự doạ Liên Kiều chết khiếp. Hàm dưới của cô như phát ra âm thanh 'cạch cạch', nó sắp bị nắm vỡ vụn ra.
Miệng không thể động đậy, cô chỉ có thể chớp đôi mắt hoảng loạn. Có lẽ anh cũng nhìn ra sự hoảng loạn ấy, anh buông tay ra, quay người đi: “Mặc quần áo tử tế ngay.”
Liên Kiều ngoan ngoãn mặc lại quần áo, sau đó đi lấy chiếc túi xách.
Tấm rèm bị kéo ra, cửa sổ cũng được mở một ô. Trong lúc vô tình liếc mắt ra ngoài, cô bị cảnh sắc bình minh hấp dẫn. Muốn nhìn thấy một mảng xanh mượt như vậy ở Las Vegas không hề dễ dàng. Đã bao lâu rồi cô không để ý đến những điều đó: Xuân tới, hè sang, bầu trời lúc sắp mưa, màu nước biển xanh thẳm, những bé trai trong xóm đạp xe dưới tán cây đung đưa trong gió, màu sắc ấm áp của phòng sơ sinh, tiếng mẹ hát ru cho con trẻ.
Ánh mắt cô tham lam nhìn cảnh vật bên ngoài, tay luồn vào trong túi liền chạm vào khẩu súng. Đây là loại súng năm buồng đạn, năm viên là đủ để kết thúc cuộc đời rồi nhỉ?
Rời ánh mắt lưu luyến với khung cảnh bên ngoài, cô quay đầu lại, đưa họng súng lên thái dương, bật chốt an toàn. Tiếng đạn phát ra nhất định sẽ rất đau tai vào buổi sớm đẹp trời như thế này, khi đó, nhà lãnh đạo 1942 sẽ không kịp trở tay nữa.
Cô dễ dàng nhìn thấy sự sợ hãi bao trùm lên đôi mắt anh, sự hoảng loạn từ đôi mắt ấy kéo sang cả đôi mắt cô. Nhưng giọng cô lại bình tĩnh đến lạ: “Tôi cũng biết hành động của mình ngu xuẩn đến mức nào. Thật sự tôi đã nhìn thấy cô ấy trong gương, nhưng các người không ai tin tôi cả.”
Anh sợ rồi, sự sợ hãi thể hiện trong cả giọng nói run rẩy: “Không... Không phải, không phải là không có ai tin em.”
Anh nỗ lực lục lại những thứ mình đã được huấn luyện: Lý trí, đúng rồi, khả năng ứng biến, tâm lý học,...
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, “Liên Kiều“.
Khuôn mặt đối diện lộ ra nụ cười: “Không phải gọi là Hứa Qua sao?”
Sau đó anh mềm giọng: “Đương nhiên không phải, tóc Hứa Qua ngắn, mà tóc Liên Kiều dài như vậy, Hứa Qua thích màu sắc u tối, còn Liên Kiều thích màu tươi sáng, Hứa Qua...”
“Được rồi.” Liên Kiều cắt ngang, anh còn nói thêm vài câu nữa thì cô sẽ mềm lòng mất: “Nếu không làm thế này, về sau tôi sẽ còn làm ra những chuyện ngu xuẩn hơn nữa.”
Luôn có những giây phút như vậy, có một bóng dáng vô hình rục rịch ở sâu trong tâm trí cô, trực chờ vùng dậy khiến cô cực kì mệt mỏi. Lần này Liên Kiều sẽ không nói giỡn nữa, cũng không hù doạ anh nữa, cô thực sự chán ghét bản thân mình khi xuất hiện ở căn phòng này.
Ánh mắt cô tham lam nhìn người trước mặt. Nhìn anh thêm ba lần nữa thôi là được rồi, sau đó cô sẽ quên anh mãi mãi.
Cái chết sẽ chia xa họ, và nếu có kiếp sau, nếu anh ở hướng Tây, hãy cho cô ở phía Đông, nếu anh là ở phía Nam, hãy cho cô lên cực Bắc. Như vậy họ sẽ không bao giờ gặp được nhau lần nữa, và cô sẽ không yêu anh đến như vậy.
Anh nhìn ra cô nghĩ gì rồi, nhất định là anh đã đọc được suy nghĩ của cô, nếu không sao những giọt nước mắt cạn khô của cô lại ậng lên trong đôi mắt anh.
Những giọt nước lấp lánh ấy như hạt sương đọng lại trên những kẽ lá ở cánh đồng xanh mướt kia, bé nhỏ mà trong vắt.
Nháy mắt lần thứ ba rồi nhưng đôi mắt cô vẫn dán chặt vào màn sương mù mỏng trong mắt anh. Bên tai cô là giọng nói dịu dàng của anh: “Anh biết chứ, cái gì anh cũng biết, bởi vì đã từng có người nói với anh một câu thế này, “Lệ Liệt Nông, nếu hành động và lời nói của em làm anh thấy phiền, anh có thể cầu nguyện chăm chỉ, cầu sao cho em sớm mệt mỏi vì phải sống như thế này. Nếu thật sự có ngày đó, em sẽ không làm những điều như bây giờ nữa.”
“Em đã lái xe hai tiếng rồi, giờ em vừa mệt vừa đói, nhưng tên Lệ Liệt Nông khốn khiếp cứ kéo dài thời gian để uy hiếp em, còn không cho em một sắc mặt tốt, khiến em vừa mất mặt vừa tủi thân.”
“Đều tại hắn ta không tốt. Lúc này hắn ta phải làm bộ như cái gì cũng chưa nhìn thấy, lúc này hắn phải nói với em rằng, thật ra hắn ta tức giận chính mình. Không chỉ vậy, hắn còn là một thùng dấm chua.”
“Nhìn xem, đôi chân trắng như tuyết của cô ấy đều bị tên đàn ông khác thấy hết rồi. Điều khiến hắn ta tức hơn tất thảy chính là không một ai có thể bảo đảm tên đàn ông kia không ôm suy nghĩ bậy bạ với người phụ nữ xinh đẹp nằm trên giường. Cái ý nghĩ ấy khiến Lệ Liệt Nông cực kì phẫn nộ.”
“Hắn không chỉ nghĩ đến việc cắt đứt lưỡi tên lừa đảo kia mà còn hận không thế móc mắt, ném cả hai tên đó xuống cho cá sấu ăn.”
“Thật ra, khi bước vào căn phòng này, hắn cảm thấy người phụ nữ đang bị lừa một cách ngu ngốc này cực kì đáng yêu. Thời đại này còn có người ngây thơ, tin vào trừ tà không phải đáng yêu lắm sao? Em nói đúng không?”
Mơ hồ, không biết từ mồm ai nhảy ra câu: “Đáng yêu gì chứ, đã 26 tuổi rồi.”
Khi cô ý thức được mình vừa nói câu đó, khẩu súng trong tay đã biến mất, còn cơ thể cô mềm nhũn ngã vào lồng ngực anh. Hơn nữa, bộ dạng cô khi ngã vào ngực anh không khác một cô nàng ham ngủ là bao.
Cô lại bị người đàn ông này lừa thêm một lần nữa. Khí nóng xông lên ứ một cục ở cổ, Liên Kiều nhón chân, dùng lực ở đầu mũi chân nhảy lên, muốn dùng đầu mình hung hãn đập vào đầu anh.
Nhưng chả biết có làm anh đau không, trước mắt cô đã là một màu đen kịt.
- -