Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 93: Chương 93: Bị bắt đi




Nguyên Chiêu Lâm biết mình đã lọt vào mắt hắn ta, nên ép mình phải bình tĩnh.

Kế hoạch của cô là để hắn ta nảy sinh ý đồ với cô trước, nhưng hắn ta sẽ không xuống tay ở nơi đông người thế này, nên cô phải sắp xếp ổn thỏa, rồi tạo cơ hội khác để hắn ta ra tay.

Đến lúc đó, còn sợ không tóm gọn được hắn ta?

Nên cô làm đến đây thôi, rồi đứng dậy rời đi.

Từ Quá theo lời căn dặn của Hoằng Kỳ, hai ngày nay hắn luôn bám theo Nguyên Chiêu Lâm, lúc cô đi vào Khuynh Thành Tiểu Trúc, hắn cũng đi vào từ cửa hông, nhưng không ngồi xuống, mà chỉ tựa vào cửa quan sát.

Hắn cũng nhìn thấy Huệ Đỉnh Hầu, nhưng chắc Vương phi không có giao thiệp gì với hắn ta, thấy cô đã rời đi, hắn cũng từ tốn ra ngoài từ cửa hông, bám theo từ phía xa.

Nguyên Chiêu Lâm bước đi chậm rãi, mấy ngày nay cô luôn đi ra ngoài, nên rất quen thuộc với con đường ở gần đây, nhưng không bình ổn tâm trạng ngắm nhìn phong cảnh đường phố cổ đại như hôm nay.

Kinh Thành của Bắc Đường thật sự rất phồn hoa, cửa tiệm rực rỡ muôn màu, đường phố nào cũng cực kỳ hưng thịnh, tiệm tơ lụa, châu báu, lương thực, son phấn đều tấp nập khách.

Nguyên Chiêu Lâm không kịp quan sát đường phố, nên không để ý một chiếc xe ngựa đang dừng ngay bên cạnh.

Bóng xe ngựa đổ xuống, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy rèm xe được vén lên, không ngờ lại là Huệ Đỉnh Hầu.

Mấy ngày nay Nguyên Chiêu Lâm bận rộn là vì người này, mặc dù cô sợ, nhưng cô không tỏ vẻ quá cảnh giác, mà chỉ hơi mơ màng nhìn Huệ Đỉnh Hầu.

Trong lòng cô hơi tò mò, trước đây cô luôn thấy hắn ta thúc ngựa, sao hôm nay lại đi xe ngựa?

“Công tử, để tại hạ đưa công tử đi một quãng đường.” Huệ Đỉnh Hầu nói.

Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu đáp: “Không cần đâu, nhà ta ở gần đây thôi, đi một lát sẽ tới ngay.”

Giờ chưa phải là lúc, vì cô hoàn toàn không có sự phòng bị và sắp xếp.

“Lúc nãy tại hạ cùng công tử nghe hát trong Khuynh Thành Tiểu Trúc, nhận ra công tử cũng là người có lòng, không bằng chúng ta tới quán rượu làm một chén đi?” Huệ Đỉnh Hầu khẽ cười hỏi, hắn ta toát ra hơi thở rất chính khí, như thể thật sự gặp được tri kỷ, đang thật lòng mời mọc.

Nguyên Chiêu Lâm vẫn mỉm cười từ chối: “Đa tạ huynh đài đã mời, nhưng hôm nay tại hạ có việc, đành phải hẹn hôm khác.”

Nói xong, cô liền chắp tay rời đi.

Từ Quá vốn luôn bám theo cô, thấy Huệ Đỉnh Hầu bỗng ngừng xe ngựa nói chuyện với Vương phi, thì không khỏi căng thẳng, đến khi hắn ta rời đi, Từ Quá mới yên tâm. Truyện Hài Hước

Huệ Đỉnh Hầu thả rèm xuống, khẽ cười, rồi giơ tay ra khỏi rèm, làm một động tác, sau đó thu về.

Sau khi rời đi, tim Nguyên Chiêu Lâm vẫn đập rất nhanh, nhưng vì kế hoạch đã thành công ở bước thứ nhất, đó là thu hút sự chú ý của Huệ Đỉnh Hầu, nên cô có thể chuẩn bị bước kế tiếp.

Cô biết chuyện này vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Vũ Văn Dụ, giờ hắn là Kinh Triệu Phủ Doãn, chỉ cần hắn phối hợp, bố trí thiên la địa võng, thì không sợ không bắt được Huệ Đỉnh Hầu.

Hơn nữa, hắn phải đích thân đi đốc thúc chuyện này, như vậy sẽ không bị truyền ra ngoài, để khỏi bôi nhọ danh tiếng.

Giờ chuyện cô cần làm là phải thuyết phục hắn, người này hơi bảo thủ, hơn nữa, hắn sẽ không tình nguyện phối hợp với cô, nên cô phải tốn chút công sức.

Đàm phán là việc cần có kỹ thuật, phải đúng bệnh hốt thuốc, nắm được điểm yếu của hắn.

Nguyên Chiêu Lâm ngẫm nghĩ dọc đường đi, không hề nhận ra xe ngựa đang bám sát phía sau.

Rồi eo cô bỗng bị siết chặt, cô kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy một chiếc roi đang quấn lấy eo cô, cô chưa kịp phản ứng lại, thì chiếc roi bỗng giật mạnh, rồi cả người cô bay lên, ngã vào xe ngựa.

Trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy một khuôn mặt, là Huệ Đỉnh Hầu.

Cả người Nguyên Chiêu Lâm cứng nhắc, tim thấp thỏm, không, cô phải đi xuống, giờ chưa phải là lúc, cô vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa.

Huệ Đỉnh Hầu khẽ cười nói: “Công tử, đắc tội rồi.”

“Ngươi muốn làm gì? Thả ta xuống!” Nguyên Chiêu Lâm chống người ngồi dậy, ép bản thân phải bình tĩnh tức giận quát.

Huệ Đỉnh Hầu nhìn cô bằng ánh mắt xâm lược, như thể cô là bữa tiệc lớn cho những kẻ tham ăn, dục vọng trong đáy mắt cũng không hề che giấu.

Tay hắn ta bóp chặt cằm cô, Nguyên Chiêu Lâm đau đến mức sắp chảy nước mắt, nghĩ tới tên này có khuynh hướng bạo lực, trong lòng cô lại cực kỳ lo lắng.

Hắn ta bỗng buông tay ra, sờ mặt cô, rồi kéo dây búi tóc trên đầu cô xuống, mái tóc mềm mượt cứ thế xõa xuống.

“Hóa ra là một tiểu cô nương.” Hắn ta càng cười thâm trầm hơn, rồi đưa mặt tới, phả toàn bộ hơi thở lên mặt Nguyên Chiêu Lâm, làm cô suýt nôn ra ngoài.

Cô nhanh chóng vận não, người có khuynh hướng bạo lực như hắn ta, nếu gặp phản kháng, sẽ càng kích thích sự thô bạo trong lòng, nên cô không được phản kháng.

Nhưng giờ cô phải làm thế nào? Cô không ngờ hắn ta dám ra tay ngay trên đường, rốt cuộc hắn ta trắng trợn đến cỡ nào?

Nghĩ tới lúc nãy cô bay quá nhanh, e rằng không ai có thể phát hiện ra, dù có thì cùng lắm chỉ cảm thấy bóng người trước mặt lóe lên, chứ đâu nghĩ rằng người trong xe ngựa đang bắt cóc dân nữ?

Cô điều chỉnh hơi thở, từ từ bình tĩnh lại.

Rồi lùi về sau một lát, tay chống xuống đệm trong xe ngựa, khẽ nhếch miệng cười quyến rũ: “Tiểu cô nương thì sao? Ngươi đang khinh thường phụ nữ à?

Huệ Đỉnh Hầu sửng sốt, gần như không ngờ cô bỗng từ hoảng sự chuyển sang nghênh hợp mê người như lúc này, hắn ta cũng quen với thủ đoạn của phụ nữ rồi, nên khẽ cười đáp: “Sao ta lại xem thường phụ nữ? Chẳng phải ta đang mời tiểu cô nương đi uống rượu, để trò chuyện về bài hát à?”

“Mặc dù ta không thích cách mời này của ngươi, nhưng nể tình ngươi rất chân thành, ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Cô nhoẻn miệng cười, vô cùng ngây thơ.

Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy cô có tố chất làm a cô ở thanh lâu.

Huệ Đỉnh Hầu nở nụ cười từ tốn, hắn ta không vội ra tay, cô đã lên xe ngựa của hắn ta rồi, sớm muộn gì cũng trở thành đồ ăn của hắn ta, không bằng đợi thêm một lát.

Từ Quá vốn đang bám theo Nguyên Chiêu Lâm, nhưng sau khi xe ngựa đi qua thì không thấy cô nữa, hắn còn tưởng cô vào trong cửa hàng để mua đồ, nên đứng bên ngoài đợi, nhưng không thấy cô đi ra, hắn hơi sốt sắng, vội chạy vào trong mấy cửa hàng tìm kiếm, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Nguyên Chiêu Lâm.

Sắc mặt hắn bỗng trắng bệch, xe ngựa mới đi qua là của Huệ Đỉnh Hầu.

Thôi xong rồi, chuyện xấu rồi.

Hắn chạy thật nhanh về phía nha môn Kinh Triệu Phủ.

Hoằng Kỳ thấy hắn gấp gáp xông vào, không kịp thở hổn hển, thì túm vai hắn hỏi: “Ngươi nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Vương phi... Vương phi...” Từ Quá tát vào mặt, để mình nói chuyện bình thường trở lại: “Bị Huệ Đỉnh Hầu bắt đi rồi.”

Hoằng Kỳ biến sắc: “Chẳng phải ta bảo ngươi theo sát Vương phi à?”

“Ta không theo sát được, ngươi mau đi bẩm báo Vương gia đi!” Từ Quá gấp đến độ phổi sắp nổ tung.

Hoằng Kỳ nhanh chóng đi vào, Vũ Văn Dụ đang trò chuyện với Phủ Thừa, thấy sắc mặt luôn trầm ổn của Hoằng Kỳ thì biết đã xảy ra chuyện, nên nói với Phủ Thừa: “Ông đi ra ngoài trước đi.”

“Vâng!” Phủ Thừa đứng dậy cáo lui.

Vũ Văn Dụ ngước mắt lên hỏi Hoằng Kỳ: “Sao thế?”

Hoằng Kỳ khẽ nói: “Vương phi bị Huệ Đỉnh Hầu bắt đi rồi.”

Vũ Văn Dụ đứng phắt dậy: “Cái gì? Hắn ta dám ra tay trong phủ Sở Vương à?”

Vũ Văn Dụ không biết hành tung gần đây của Nguyên Chiêu Lâm, tưởng Huệ Đỉnh Hầu xông thẳng vào phủ Sở Vương, rồi dẫn cô đi.

“Không phải, mấy ngày nay Vương phi luôn đi ra ngoài, thuộc hạ đã ra lệnh cho Từ Quá đi theo Vương phi, có lẽ nàng ấy đã xảy ra chuyện ở bên ngoài.”

“Ngươi truyền Từ Quá vào đây!” Vũ Văn Dụ thật sự tức giận, cô không thể an phận chút sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.