Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 92: Chương 92: Thâm nhập vào hang hổ




Đến khi Nguyên Luân Văn rời đi rồi, suy nghĩ điên cuồng này vẫn không ngừng nảy nở.

Cô ở trong phòng kiểm tra hộp thuốc của mình, ở đây có thuốc gây mê, băng gạc, thuốc cầm máu, dopamine để cấp cứu, atropine và mấy loại thuốc lặt vặt.

Không có dao găm, nhưng cô có thể đi mượn Từ Quá.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ còn lại việc đi điều tra.

Cô phải điều tra xem Huệ Đỉnh Hầu thích đi đâu, giờ nào sẽ đi qua con đường nào, bên cạnh có bao nhiêu thuộc hạ, rồi mang theo vũ khí gì.

Từ Quá cảm thấy gần đây Vương phi rất kỳ lạ, lúc thì hỏi mượn dao găm, khi thì hỏi hắn có ám khí nào không, rồi lại hỏi đặc điểm nổi bật nhất của đàn ông là gì.

Không nói tới hai vế trước, nhưng vế sau thật sự làm hắn không tiện mở miệng, chẳng phải đặc điểm nổi bật nhất của đàn ông là cơ ngực phát triển và bên dưới có cái đó à?

Vương phi thật sự quá ngây thơ rồi.

Cho đến một ngày, hắn nhìn thấy Vương phi mặc bộ nam trang mới tinh, hơn nữa còn ra ngoài từ cửa sau, cũng không dẫn theo Lục Nguyệt và Kỳ ma ma.

Hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng không tiện hỏi, hắn thật sự rất xấu hổ khi hỏi sở thích này của Vương phi.

Hôm sau, Vương phi lại cầm theo hai cái màn thầu tiếp tục đi ra ngoài cả ngày trời, đến sẩm tối mới trở về.

Ngày thứ ba, cũng thế.

Từ Quá cảm thấy, hắn phải nói chuyện này cho Vương gia biết.

Vũ Văn Dụ vừa tiêu sưng đã tới Kinh Triệu Phủ tiếp nhận, chính thức đảm nhiệm chức Kinh Triệu Phủ Doãn.

Người mới tới làm việc phải chỉnh đốn lại một lượt, trên dưới Kinh Triệu Phủ có mấy chục quan viên lớn nhỏ, đủ loại mâu thuẫn rối ren phức tạp, quan hệ giữa người với người đan xen chằng chịt, với đủ thế lực đấu đá lẫn nhau, không hề phóng đại một chút nào.

Vũ Văn Dụ muốn mau chóng làm quen với các loại nghiệp vụ, nên bận rộn từ sáng đến tối.

Hắn vừa quay về phủ, Từ Quá đã đi tới nói: “Vương gia, gần đây Vương phi rất kỳ lạ.”

Vũ Văn Dụ vốn đang mệt, vừa nghe thấy chuyện của Nguyên Chiêu Lâm, thì mất hứng nói: “Bản vương không muốn nghe thấy hai chữ Vương phi hay cái tên Nguyên Chiêu Lâm này nữa.”

Từ Quá thấy ánh mắt mỏi mệt của Vương gia, thì nuốt lại những lời mình định nói: “Vâng.”

Hoằng Kỳ kéo Từ Quá ra ngoài hỏi: “Sao Vương phi lại kỳ lạ?”

Từ Quá đáp: “Mấy ngày gần đây, Vương phi luôn cải nam trang ra ngoài từ sáng đến tối mới về.”

“Có lẽ là đi lĩnh bạc?”

“Không hề, Vương phi còn mang theo màn thầu và một bình nước.”

Hoằng Kỳ cũng cảm thấy kỳ lạ: “Vậy ngươi đã đi hỏi Lục Nguyệt và Kỳ ma ma chưa?”

“Ta hỏi rồi, Kỳ ma ma nói Vương phi không biết phải chế tạo ra thuốc gì để dâng tặng Thái Thượng Hoàng, bảo là sắp tới lễ mừng thọ rồi, nhưng lại không cho bọn họ đi theo, sợ truyền ra ngoài sẽ không còn bất ngờ nữa.

“Quả thật việc làm gần đây của Vương phi rất kỳ lạ.” Hoằng Kỳ ngẫm lại thì cũng cảm thấy không sao cả, mọi người đều rất coi trọng lễ mừng thọ của Thái Thượng Hoàng, nếu Vương phi dâng tặng vật quý cho ngài ấy, làm ngài ấy vui vẻ, thì cũng có lợi cho Vương gia.

Nhưng để thận trọng, Hoằng Kỳ liền dặn: “Sau này nếu Vương phi ra ngoài, thì ngươi cứ âm thầm bám theo, nhưng không được để nàng ấy phát hiện ra.”

“Ta biết rồi.” Từ Quá đáp.

Hoằng Kỳ vừa đi vào trong, đã nói cho Vũ Văn Dụ biết: “Vương phi đang chuẩn bị quà mừng thọ cho Thái Thượng Hoàng.”

Vũ Văn Dụ hừ lạnh: “Mấy chuyện nịnh nọt này nàng ấy làm rất hăng hái.”

Nguyên Chiêu Lâm đã điều tra mấy ngày rồi, nhận ra Huệ Đỉnh Hầu thích tới Khuynh Thành Tiểu Trúc nghe hát.

Nhưng hắn ta không tới theo giờ giấc cố định, chỉ rảnh lúc nào thì đi lúc đấy, cũng không tới ngày một, bình thường về từ doanh trại trở về, sẽ tiện đường ghé Khuynh Thành Tiểu Trúc để nghe mấy bài.

Ban đầu Nguyên Chiêu Lâm không đi vào, vì muốn nghe hát phải trả tiền trà và khen thưởng, mà cô lại không mang theo bạc, nên chỉ có thể đứng bên ngoài đợi.

Bình thường Huệ Đỉnh Hầu thúc ngựa về thành sẽ dẫn theo hai người, bên hông bọn họ luôn đeo theo kiếm, vẻ mặt nghiêm túc, một người sẽ vào trong nghe hát cùng hắn, còn người kia sẽ đứng bên ngoài đợi.

Hôm nay, Nguyên Chiêu Lâm đã mang theo bạc, nên có thể vào trong nghe hát.

Cô mặc nam trang màu xanh, đeo thắt lưng, mái tóc mềm mượt được búi bằng dây xanh, mặt không hề trang điểm, nhưng môi lại đỏ răng trắng, vầng trán thanh tú, mọi cử chỉ đều hiện rõ phong tình của nữ nhi.

Nhưng cô đã cố ý vẽ chân mày thô hơn một tý, còn hơi xếch lên, pha lẫn một chút khí khái hào hùng trong vẻ đẹp dịu dàng này.

Cô đã học theo dáng đi của Từ Quá ở trong phủ, thật sự luyện tập rất chăm chỉ, phải quấn ngực, thẳng lưng, bước chân vững vàng, Từ Quá đeo kiếm, nhưng cô chỉ có thể kết hợp với quạt giấy, trang phục thư sinh kết hợp với tướng đi của võ tướng, nhưng cũng không kỳ lạ cho lắm.

Hôm nay lúc ra ngoài cô hơi chậm trễ một tý, vì Nguyên Chiêu Bình nói phải về phủ, nên cô cùng cô ấy ăn một bữa cơm, thấy đáy mắt cô ấy hiện lên vẻ ảm đạm, cô liền an ủi mấy câu.

Đến khi tới Khuynh Thành Tiểu Trúc, cô mừng rỡ nhận ra một tên thuộc hạ của Huệ Đỉnh Hầu đang đứng bên ngoài, vậy có nghĩa là hắn ta đang ở bên trong.

Cô đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể tiếp xúc gần với Huệ Đỉnh Hầu, tim Nguyên Chiêu Lâm đập loạn xạ.

Cô vừa kinh ngạc vừa sợ vừa vui.

Cô hắng giọng, ra vẻ như một thư sinh ngạo mạn bước vào trong.

Cô vừa liếc nhìn đã thấy Huệ Đỉnh Hầu mặc xiêm y tơ lụa đen với hoa văn đốm hoa, đang ngồi ở hàng trước, bên cạnh hắn ta còn có một tên thuộc hạ đang đứng, cả hai đều đang nhìn hoa cô đang hát trên sân khấu.

Hoa cô đó rất xinh đẹp, vừa hát vừa liếc nhìn xung quanh, giọng hát trong trẻo, ngọt ngào, uyển chuyển một cách dịu dàng.

Nguyên Chiêu Lâm tìm một chiếc ghế gần Huệ Đỉnh Hầu rồi ngồi xuống, người hầu trà liền dâng trà điểm tâm lên, Nguyên Chiêu Lâm tiện tay khen thưởng mấy tiền đồng, người hầu trà vội cúi người cảm ơn rồi rời đi.

Nguyên Chiêu Lâm uống trà xong, thì khóe mắt nhìn trộm Huệ Đỉnh Hầu, chỉ thấy hắn ta đang khẽ nhắm mắt, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, dáng vẻ rất hưởng thụ.

Hắn ta có khuôn mặt đàn ông hơn ba mươi tuổi, lúc nhắm mắt giữa hai hàng lông mày hiện rõ ba đường thẳng, có thể thấy hắn ta là người rất hay nổi nóng.

Hắn có làn da màu đồng, nếu nhìn từ con mắt của người hiện đại, thì đây là màu da rất được ưa thích.

Mặt hắn hình chữ quốc, trán cao, lông mày rậm, nhưng xung quanh lại mọc rất nhiều lông lộn xộn, vừa nhìn đã biết là người cực kỳ hung hãn.

Hắn ta bỗng mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như dao, tim Nguyên Chiêu Lâm nhất thời ngừng đập, vội di chuyển tầm mắt, nhìn hoa cô đang hát.

Hóa ra, bài hát bỗng thay đổi, tiếng đàn tỳ bà ai oán vang lên, bầu không khí như nhuốm màu thê lương dị quốc, như khóc như tố, thống khổ uyển chuyển, ngón tay trắng trẻo của hoa cô đang gảy dây đàn, môi đỏ mở ra, cất tiếng hát: “Cơn gió cát đó, đã làm già dung nhan của ta, tựa vào cửa gỗ mà mong ngóng, tướng quân đã từng ngoái đầu nhìn...”

Tiếng khóc của người đẹp đã đánh động lòng người, tiến thẳng vào tâm hồn, giai điệu bi ai thê lương này đã làm đáy lòng Nguyên Chiêu Lâm mềm mại chua xót, nhất thời quên mất mình đang theo dõi Huệ Đỉnh Hầu, không khỏi gợi lên vẻ u sầu nhớ quê nhà, mắt cũng bắt đầu ngấn nước.

Cô ngơ ngác nhìn đàn tỳ bà trong tay hoa cô, theo tiếng gảy của nàng ta, mọi chuyện cũ đều dồn lên trước mắt.

Chỉ một ca khúc, đã làm cô thất thần không thể thoát ra được.

Cô không hề nhìn thấy, không biết từ lúc nào Huệ Đỉnh Hầu đã dời mắt nhìn mặt cô, hắn ta vốn chỉ nhìn lướt qua, nhưng cuối cùng lại nhìn kỹ cô.

Nguyên Chiêu Lâm lơ đãng nhìn xung quanh, chạm phải ánh mắt của Huệ Đỉnh Hầu, cô sợ đến mức tim đập loạn xạ, vội dời mắt đi, rồi nắm chặt tách trà, bỗng nhấp một ngụm, nước trà chảy xuống cổ họng.

Huệ Đỉnh Hầu nhìn hành động uống nước này của cô, rồi lại nhìn chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp, nở nụ cười sâu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.