Cô vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Vũ Văn Dụ, Vũ Văn Dụ.”
“Đừng vỗ nữa, huynh ấy hôn mê rồi.” Tề Vương tức giận nói.
Nguyên Chiêu Lâm vẫn đang vỗ: “Vũ Văn Dụ, tỉnh lại đi, cố gắng mở mắt ra.”
Cô nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nắn rồi bóp mạnh: “Mở mắt ra.”
“Nữ nhân này, thật sự không biết Thái Thượng Hoàng kêu ngươi tới đây làm cái gì?” Tề Vương vội vàng chạy tới, muốn đưa tay ra cản Nguyên Chiêu Lâm.
Lại nhìn thấy Vũ Văn Dụ từ từ mở mắt.
Nguyên Chiêu Lâm đẩy Tề Vương ra, hơi tức giận nói: “Ngươi tránh sang một bên, đừng gây trở ngại cho ta.”
Tề Vương kinh ngạc nhìn cô, người phụ nữ này sao lại hung dữ như vậy?
Nguyên Chiêu Lâm đặt hai tay lên đầu Vũ Văn Dụ, hỏi: “Vũ Văn Dụ, nhìn ta này, có biết ta là ai không?”
Cảnh tượng trước mắt Vũ Văn Dụ mơ hồ, nhưng lại nghe thấy âm thanh, nói: “Nữ nhân xấu.”
Khóe miệng Nguyên Chiêu Lâm nhếch lê: “Thế ngươi là ai? Đã xảy ra chuyện gì, biết không?”
“Bổn vương bị tập kích...”
Ý thức vẫn thanh tỉnh.
“Được, bây giờ ta sẽ kiểm tra cho ngươi. Nếu đau thì nói ta, cần phải loại trừ tình huống xuất huyết não và xuất huyết bên trong.” Hai tay Nguyên Chiêu Lâm bắt đầu nhẹ nhàng đè lên đầu hắn, từ từ di chuyển xuống dưới, vị trí tim, phổi…
Trong lồng ngực Vũ Văn Dụ phát ra tiếng thở khò khè, cả người run lên, mặt đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nguyên Chiêu Lâm nhanh chóng phán đoán có nội thương, ho dẫn đến tức ngực khó thở.
“Ngũ ca…”
“Vương gia…”
Nhìn thấy tình hình của Vũ Văn Dụ đột nhiên trở nên nguy kịch, mọi người bước tới và hét lên.
Nguyên Chiêu Lâm bước nhanh ra sau bình phong, lấy hòm thuốc ra, sau đó lấy kim tiêm ra.
“Hoằng Kỳ, ngươi giúp ta giữ chặt hắn, hắn bị chứng tràn khí phổi, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, phải đẩy khí ra.” Nguyên Chiêu Lâm nói.
“Cái gì?” Hoằng Kỳ khó hiểu, kinh ngạc nhìn cây kim trong tay cô.
Nguyên Chiêu Lâm cũng lười giải thích, lấy tay của hắn ta giữ chặt hai tay của Vũ Văn Dụ: “Cố gắng khống chế, đừng để hắn nhúc nhích.”
“Được, được!” Hoằng Kỳ cũng không phải người ngu xuẩn, nhưng nhìn Vũ Văn Dụ rất đau khổ, hiện tại không có ngự y ở đây, hắn ta chỉ có thể nghe theo lời của Nguyên Chiêu Lâm, dù sao đây cũng là mệnh lệnh của Thái Thượng Hoàng.
Lệnh cho tất cả mọi người nghe lời của Vương phi.
Nguyên Chiêu Lâm hít một hơi thật sâu, đã lâu rồi cô không chọc thủng màng phổi để hút khí.
Cô hạ ngón tay xuống, từ từ cố định vị trí, đâm xuyên qua khe hở giữa xương sườn thứ hai.
May mắn thay, mọi thứ diễn ra thuận lợi.
Mọi người đều sững sờ, nhìn cây kim của cô từ từ di chuyển lên, theo sự di chuyển, Vũ Văn Dụ nhìn có vẻ yên ổn hơn rất nhiều.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng Nguyên Chiêu Lâm lại rất nặng nề.
Điều này có nghĩa là hắn bị nội thương không nhẹ, nhưng vết thương ở đâu và mức độ nặng như thế nào thì cô không có cách nào biết được. Là một bác sĩ xuất thân từ y học hiện đại nhưng lại có ít kinh nghiệm lâm sàng, chẩn đoán của cô chủ yếu dựa vào dụng cụ y học.
Hiện giờ, ngoài ống nghe ra, cô không còn dụng cụ nào khác nữa.
Mà bây giờ việc đầu tiên cần làm là truyền máu, hắn mất máu quá nhiều, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cô nhắm mắt lẩm bẩm, trong hòm thuốc nhất định phải có giấy thử xét nghiệm máu và dụng cụ truyền máu.
Mở ra, quả nhiên là có, thực sự là nghĩ gì được nấy, nhưng cô tự an ủi mình, đây là điều khiển tâm trí, nó không liên quan gì đến sức mạnh siêu nhiên.
Cô đặt giấy thử lên bàn, sau đó nghiêm khắc nói với Cố Thiểm: “Các người đều nhỏ máu lên giấy thử. Hắn mất máu quá nhiều. Cần phải truyền máu.”
Cố Thiểm bối rối hỏi: “Cái gì mà truyền máu?”
“Chính là lấy máu của ngươi cho hắn.”
Thị vệ Từ Qúa giơ cổ tay lên, quét móng tay một đường, máu chảy xuống, cúi người nhỏ máu vào miệng Vũ Văn Dụ, nói: “Máu của thuộc hạ có chảy hết cũng không quan trọng.”
Nguyên Chiêu Lâm liếc hắn một cái: “Trung thành rất đáng khen, nhưng ngươi không thể giúp hắn như thế này, máu cho dù có nuốt xuống cũng chỉ đến dạ dày chứ không phải xuống huyết quản, càng không có cách nào lưu thông đến tim, nhanh cầm máu đi, đừng để lãng phí. “
Từ Qúa sững sờ, nhìn miệng Vũ Văn Dụ đầy máu, ngượng ngùng nói: “Không phải như vậy sao?”
Nguyên Chiêu Lâm đưa giấy thử xét nghiệm máu cho Từ Quá, những người khác cũng làm theo lời Nguyên Chiêu Lâm, nhỏ một giọt máu lên tờ giấy xét nghiệm.
Nguyên Chiêu Lâm đâm vào đầu ngón tay Vũ Văn Dụ để kiểm tra máu.
Đợi một lúc, cô nhìn tờ giấy xét nghiệm nói: “Cố Thiểm, Hoằng Kỳ, dùng máu của hai người.”
Cả hai người đều thuộc nhóm máu O, trong khi Vũ Văn Dụ thuộc nhóm máu A.
Cố Thiểm và Hoằng Kỳ lập tức đứng thẳng dậy, chờ đợi sự chỉ dẫn của Nguyên Chiêu Lâm.
“Ngồi đi!” Nguyên Chiêu Lâm cầm lấy túi đựng máu đi tới, truyền máu trong tình huống nguy cấp, không có cách nào an toàn được, chỉ mong bọn họ không bị đau ốm gì, không uống rượu, hút thuốc hay uống thuốc.
Cố Thiểm và Hoằng Kỳ nhìn máu chảy ra từ trong ống nhỏ đến hai chiếc túi màu đen, ngẩng đầu liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm, thấy vẻ mặt Nguyên Chiêu Lâm nặng nề, bọn họ cũng không dám hỏi.
Rút hai túi máu ra, Nguyên Chiêu Lâm treo lên trước giường và truyền máu cho Vũ Văn Dụ.
Cầm ống nghe lên và nghe các cơ quan nội tạng của hắn có bị vỡ hay xuất huyết bên trong không.
Nếu xuất hiện tình trạng tràn máu màng phổi thì có lẽ là do lúc nãy ho nên dẫn đến tràn máu trong phổi.
Cô đâm và lấy máu lần nữa, cả người Vũ Văn Dụ giờ đã tỉnh táo, ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn Nguyên Chiêu Lâm, khi Nguyên Chiêu Lâm cúi đầu xuống và lấy máu trong lồng ngực của mình, hắn thậm chí không cảm thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm vào vết máu trên trán của cô.
Sau đó, hắn từ từ đưa tay lên lau vết máu trên trán của cô đi.
Bàn tay khẽ nhúc nhích, Nguyên Chiêu Lâm nghiêm nghị nói: “Đừng cử động.”
Hắn trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng như vậy, muốn hù chết hắn sao?
Nguyên Chiêu Lâm nhìn thấy hắn không vui, nói: “Ngươi còn phải truyền máu.”
Thấy tình hình của Vũ Văn Dụ có phần thuyên giảm, Tề Vương nghĩ đó là tác dụng của Tử Kim đan, bèn nói: “Ngũ ca, đệ đi hỏi Nhị ca lấy thêm một viên Kim Tử đan nữa.”
Cố Thiểm nói: “Vương gia, ngự y nói Kim Tử đan không được sử dụng nhiều.”
Nguyên Chiêu Lâm biết hắn đã uống Kim Tử đan, tác dụng của Kim Tử đan cô cũng đã tự mình thử nghiệm qua, đương nhiên cũng biết.
Vì vậy, cô liếc nhìn Tề Vương: “Kim Tử đan của ngài đã tạm thời cứu hắn một mạng.”
Nếu không, hắn sẽ không thể cầm cự được đến bây giờ.
Hai mắt Tề Vương sáng lên: “Huynh ấy sẽ không sao chứ?”
“Ta không biết!” Nguyên Chiêu Lâm rút kim tiêm vứt sang một bên: “Kim Tử đan không phải tiên dược, chỉ tạm thời ổn định tình huống của hắn thôi. Hắn mất máu quá nhiều, vết thương lại nghiêm trọng, nội thương lại không rõ ràng…”
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Vũ Văn Dụ, hắn đã từ từ nhắm mắt lại.
Quả thực là tàn nhẫn khi nói về tình huống của người bệnh trước mặt họ.
Tuy nhiên, cô nghĩ hắn có thể chịu đựng được.
Trong quá trình truyền máu, cần phải theo dõi chặt chẽ, bước tiếp theo là xử lý miệng vết thương.
Vết thương quá nhiều và sâu, khâu khử trùng là không thể tránh khỏi.
Khâu vết thương là một quá trình quan trọng và dài đằng đẵng.
Vũ Văn Dụ như một con búp bê vải rách nát, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bàn tay khéo léo của Nguyên Chiêu Lâm khâu lại từng chút một.
Tề Vương suýt rơi nước mắt khi nhìn thấy cảnh đó, thật quá tàn nhẫn.
Đến rạng sáng, vết thương trên đầu cuối cùng cũng được khâu lại.
Đầu không chảy máu, khiến Nguyên Chiêu Lâm rất hài lòng.
- -------------------