Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 32: Chương 32: Bị tập kích




Cho đến khi ánh chiều tà bao phủ cả sân, vẫn chưa thấy Vũ Văn Dụ vào cung.

Nguyên Chiêu Lâm không yên lòng lắm, ngày hôm nay trôi qua vô cùng suôn sẻ, từ khi chuyển kiếp tới đây, cô vẫn chưa từng thử qua cảm giác này.

Buổi tối sau khi sát trùng vết thương cho Phúc Bảo, Thường công công bảo cô quay về Tây Noãn Các nghỉ ngơi.

Nguyên Chiêu Lâm đi ra ngoài điện, nhìn thấy loan giá của Minh Nguyên Đế đang đi tới cửa điện, cô do dự không biết nên rời đi hay đợi ông ta đến để thỉnh an rồi rời đi, thì lại nhìn thấy một người mặc đồ thị vệ tiến lên nói gì đó, sắc mặt Minh Nguyên Đế đại biến, xoay người rời đi.

Đã tới của điện lại muốn xoay người rời đi? Xảy ra chuyện lớn gì sao?

Nguyên Chiêu Lâm không yên lòng trở lại gian Tây Noãn các, Hỉ ma ma tới thay thuốc cho cô, Nguyên Chiêu Lâm lau người bằng nước ấm, sau đó rửa mặt, cả người mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Sau khi uống thuốc tiêu viêm, cô lên giường đi ngủ.

Mấy ngày nay cô luôn uống thuốc tiêu viêm khiến toàn thân rất uể oải, buồn ngủ, vừa chạm xuống giường thì mí mắt cô đã sụp xuống.

Thậm chí còn không có thời gian để nghĩ xem tại sao Minh Nguyên đế đã trở về rồi lại rời đi.

Nửa đêm, Hỉ ma ma bước vào đánh thức cô.

Nguyên Chiêu Lâm dụi mắt nhìn Hỉ ma ma đang đứng bên cạnh ngọn đèn, vẻ mặt bà ta đau buồn không rõ, Nguyên Chiêu Lâm suýt chút nữa nhảy lên, ngẩn người hỏi: “Thái Thượng Hoàng...”

“Không, không phải!” Hỉ ma ma lập tức ngắt lời: “Vương phi mau đứng dậy thay quần áo xuất cung. Cố Thiểm đang đợi ngài ở bên ngoài.”

“Xuất cung?” Nguyên Chiêu Lâm sửng sốt, nửa đêm xuất cung làm gì?

“Đừng hỏi, mau lại đây!” Hỉ ma ma đưa tay vén chăn lên, quay đầu bình tĩnh ra lệnh: “Hầu Vương phi đi thay đồ.”

Nguyên Chiêu Lâm lúc này mới nhìn thấy trong cung không chỉ có một mình Hỉ ma ma, mà còn có hai cung nữ khác đang đợi.

Trên mặt cô đắp một chiếc khăn ướt lạnh, Hỉ ma ma nói: “Vương phi nhất định phải thật tỉnh táo.”

Hơi lạnh khiến toàn thân Nguyên Chiêu Lâm thanh tỉnh, cô cũng không hỏi, Hỉ ma ma là người của Thái Thượng Hoàng, cô xuất cung, nhất định là phân phó của Thái Thượng Hoàng.

Thái Thượng Hoàng giận cô à?

Vì vậy, nửa đêm vội vàng đuổi cô ra khỏi cung?

Khi đi ra ngoài, thì thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc áo giáp bạc vắt thanh kiếm ngang hông đang đứng trước hành lang chờ đợi, khi cô bước ra, thị vệ chắp tay nói: “Cố Thiểm hộ tống Vương phi xuất cung.”

Nguyên Chiêu Lâm nhận ra hắn ta, người này là Cố Thiểm, nguyên phó thị vệ.

Hắn ta chịu trách nhiệm điều tra vụ Phúc Bảo rơi từ trên tòa nhà xuống vào ngày hôm kia.

Trong lòng cô chợt chấn động, Cố Thiểm hộ tống cô xuất cung? Thái Thượng Hoàng muốn đuổi cô đi, tùy ý sai một người nào đó đuổi cô ra khỏi cung là được, cần gì phải làm phiền ngự tiền thị vệ?

Cô cũng không hỏi, đi theo Cố Thiểm.

Cố Thiểm đi rất nhanh, Nguyên Chiêu Lâm đã cố gắng hết sức để đuổi kịp, nhưng vẫn cách một khoảng khá xa.

Đến ngoài cửa điện, Nguyên Chiêu Lâm đã thở không ra hơi.

Có một chiếc xe ngựa đậu bên ngoài cửa điện, Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu nhìn thì thấy phu xe hóa ra là Hoằng Kỳ, gia thần trong phủ.

Hoằng Kỳ xuống ngựa, đặt một chiếc ghế, nói: “Vương phi, mời lên xe.”

Nguyên Chiêu Lâm cũng không hỏi, giẫm lên ghế rồi lên xe ngựa.

Cố Thiểm cưỡi ngựa đi đằng trước, Hoằng Kỳ điều khiển xe ngựa men theo con đường tối đi về phía Sở Vương phủ.

Xe ngựa chạy rất nhanh, cả đường xóc nảy, Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy vết thương đau đớn, nhưng cô không quan tâm, bởi vì đầu óc bị một tia hoảng sợ nói không ra chiếm cứ.

Xe ngựa đến Sở vương phủ thì dừng lại, Hoằng Kỳ xuống xe, kéo rèm để Nguyên Chiêu Lâm đi xuống.

Hai chiếc đèn lồng lớn treo bên ngoài cổng Sở Vương phủ, phủ trong sương mù và tỏa sáng rực rỡ.

Nguyên Chiêu Lâm không yên lòng, giẫm nhầm chân này lên chân kia, Cố Thiểm vội vàng đỡ cô, khẽ nói: “Vương phi cẩn thận.”

“Cảm ơn!” Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cố Thiểm.

“Có thể đi không?” Cố Thiểm hỏi, buông cô ra.

Nguyên Chiêu Lâm kiễng chân lên, rất đau, nhưng cô khập khiễng bước vào mà không để Cố Thiểm giúp.

Tiến vào trong phủ, đi về phía trước, Hoằng Kỳ nói: “Đêm hôm qua, lúc Vương gia xuất cung đã bị tập kích, bị thương rất nặng.”

“Nghiêm trọng đến mức nào?” Thảo nào ngày hôm qua hắn không vào cung, thì ra là bị tập kích.

“Một lần, vẫn chưa thở được, sau đó Tề vương đưa Tử Kim Đan đến, mới kéo dài được chút. Chỉ là vẫn hôn mê như cũ, bắt đầu từ giờ Dậu hôm qua, vẫn luôn sốt cao, hô hấp yếu, hai lần nôn ra máu.” Hoằng Kỳ trầm giọng nói.

“Sao bây giờ mới tìm ta?” Nguyên Chiêu Lâm lo lắng nói.

Hoằng Kỳ bước đi vội vàng nói: “Vương gia không cho phép thông báo trong cung. Tình hình tối hôm qua đặc biệt nguy cấp, mới vào cung báo cho Hoàng thượng. Nào ngờ, Thái Thượng Hoàng biết chuyện vội sai người đến hỏi tình hình. Sau đó Thường công công lệnh thuộc hạ vào cung đón Vương phi.”

Hoằng Kỳ cũng không biết Thái Thượng Hoàng muốn Vương phi trở về là có ý gì, Thường công công chỉ nói Vương phi là người duy nhất có thể cứu Vương gia.

Nguyên Chiêu Lâm không quan tâm tại sao Thái Thượng Hoàng lại biết, nhớ tới tối hôm qua Hoàng thượng đến Càn khôn điện nhưng lại rời đi, hẳn là người trong phủ tới bẩm báo.

Cố Thiểm đi theo ở đằng sau, nghe Hoằng Kỳ nói, không khỏi hỏi Nguyên Chiêu Lâm: “Vương phi có biết ý của Thái Thượng Hoàng không?”

“Không biết, đi xem tình hình trước đã.” Chân Nguyên Chiêu Lâm đau nhói, trong lòng rối rắm, có lẽ là cảm xúc của nguyên chủ để lại.

Đến Tiếu Nguyệt các nơi Vũ Văn Dụ ở, Từ Qúa trưởng thị vệ Vương phủ vừa nghe tiếng bước chân vội mở cửa, ánh sáng trong phòng mơ hồ, mùi máu tanh tản ra, không khí trầm lặng bao phủ khắp phòng.

Chân Nguyên Chiêu Lâm mềm nhũn khi nghe mùi máu, cô vươn tay muốn dựa vào cửa, nhưng cánh cửa lại bị cô đẩy ra, cô ngã về phía trước.

Thị nữ Khởi La của Sở Vương vội vàng chạy tới đỡ cô: “Vương phi cẩn thận.”

Trán Nguyên Chiêu Lâm bị đụng trúng, chảy ra một ít máu, đầu càng nặng hơn.

Cô thầm khó chịu trong lòng, bản thân đến cùng xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chưa từng xử lý những bệnh nhân nguy kịch, sao lại luống cuống như thế?

Không dễ gì mới đi đến bên giường, cô hít một hơi khi nhìn thấy người nằm trên giường.

Hắn... là Sở Vương Vũ Văn Dụ?

Một vết thương kéo dài từ tai trái đến tận xương mày, vết thương sâu đến mức nhìn thấy cả xương, miệng vết thương sưng tấy, trên đầu cũng được băng bó, hình như còn có vết thương khác nữa.

Hắn nhắm chặt mắt, mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt, thở thoi thóp như người chết.

“Mười tám vết thương, hai vết kiếm ở bụng, hai cánh tay, bàn chân và lưng đều có vết thương.” Trong góc, một người khẽ nói.

Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu nhìn qua thấy Tề Vương đứng bên cạnh bình phong.

Nguyên Chiêu Lâm hít một hơi sâu, mười tám vết thương, hắn thế mà vẫn còn sống?

“Ngự y đâu?” Nguyên Chiêu Lâm ngẩn người hỏi: “Tại sao không mời ngự y?”

“Ngự y đã hồi cung rồi.” Hoằng Kỳ trầm giọng nói, là hắn ta đưa ngự y hồi cung, ngự y nói, thần tiên cũng khó cứu, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

“Mở chăn ra, ta xem vết thương.” Nguyên Chiêu Lâm lập tức nói.

Hoằng Kỳ đi tới vén chăn lên, quần áo của hắn đã được cởi ra, chỉ có phần bụng dưới và đùi được đắp một lớp chăn mỏng, vết thương đã được xử lý, tuy nhiên miệng vết thương vẫn chảy máu, tình hình thực sự rất tồi tệ.

Nguyên Chiêu Lâm cúi xuống lắng nghe nhịp tim và hơi thở của hắn, nhịp tim rất yếu, ngừng đập liên tục, mất quá nhiều máu, không thể truyền máu, đã xuất hiện dấu hiệu suy tim.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.