Vũ Văn Dụ cầm đũa lên, ăn thức ăn đã nguội lạnh, dửng dưng ngước mắt nhìn cô: “Muốn đánh nhau à? Ăn no có sức rồi đánh.”
Nguyên Chiêu Lâm biết mình hiêu lầm nên hơi lúng túng, cô cài trâm lên đầu lần nữa rồi ngồi xuống.
Cô thực sự rất đói, từ lúc đến đây cô đã đói rồi.
Vì trong lòng luôn đề phòng nên cô ăn rất nhanh, ăn ngấu ăn nghiến.
Còn Vũ Văn Dụ thì ăn chậm rãi, từ tốn, vẻ mặt vẫn ảm đạm, nhưng nhìn người cực kỳ bình tĩnh, chỉ là sự bình tĩnh này khiến người khác cảm thấy ẩn giấu phong ba.
Nguyên Chiêu Lâm treo lơ lửng nửa quả tim để ăn xong bữa cơm này, sau đó cô vào sau bình phong tiêm thuốc, kê đơn cho mình.
Bình phong bằng lụa trong suốt, Vũ Văn Dụ thực sự có thể nhìn thấy những gì cô làm bên trong.
Hắn chăm chú theo dõi, mấy ngày nay mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, sự thay đổi của Nguyên Chiêu Lâm khiến cục diện cũng thay đổi.
Hắn lại bị đặt vào vòng xoáy.
Đây không phải chuyện tốt, nhưng nếu Hoàng tổ phụ có thể khỏi bệnh thì hắn cũng không quan tâm.
Sự thay đổi của Nguyên Chiêu Lâm có thể về phủ từ từ quan sát điều tra, cô cũng không thể lật ngược tình thế.
Sau khi Nguyên Chiêu Lâm tiêm xong thì cho thuốc vào miệng, uống bằng nước lạnh.
Vũ Văn Dụ ngẩng đầu nhìn cô, lãnh đạm nói: “Về tẩm điện đi, đừng hỏi gì cả, cũng đừng biện bạch nhiều, bản vương muốn xuất cung.”
Nguyên Chiêu Lâm thấy thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, cô cảm thấy không chắc chắn, luôn cảm thấy hắn sẽ kìm nén mà hư người.
“Ta giúp ngươi băng bó vết thương.” Nguyên Chiêu Lâm kiên trì nói, nghĩ đến tính xấu của hắn, câu này thực sự là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Vũ Văn Dụ lắc đầu, đứng dậy rời đi.
Nguyên Chiêu Lâm nhìn theo bóng lưng hắn cảm thấy kỳ quái, hắn có thể không ăn bữa cơm này mà bỏ đi.
Hơn nữa vừa nãy cô đối xử với Chử Minh Thúy như vậy, ả lại là người trong lòng hắn, sao hắn có thể bỏ qua được?
Nghĩ đến lúc hắn giơ tay muốn tát mình, đám mây kinh hoàng trong mắt hắn thật kinh khủng.
Bóng hắn kéo dài rất dài dưới ánh tịch dương, sau khi ra khỏi vòm, bóng đen biến mất ngay lập tức, không tìm thấy dấu vết.
Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm có một cảm giác kỳ lạ từ từ dâng lên.
Một dự cảm không lành.
Cô trở lại điện Càn Khôn, Thái Thượng hoàng và Phúc Bảo đều đang ngủ, cô ngồi bên cạnh, Thường công công đứng trước giường, cúi đầu đứng thẳng, thỉnh thoảng lại liếc cô một cái.
Ngày hôm sau, tinh thần Phúc Bảo đã tốt hơn rất nhiều, xem ra tên nhóc này đã qua được một kiếp.
Phúc Bảo tốt lên nên tâm trạng Thái Thượng hoàng cũng tốt, bệnh tình cũng được cải thiện.
Qua giờ Thìn, Minh Nguyên Đế tới thỉnh an trước, sau đó là Duệ thân vương, Hoàng hậu, Thái hậu, quý thái phi và một vài thân vương khác, cả buổi sáng điện Càn Khôn đều không có lúc rảnh rỗi.
Nhưng Thái Thượng hoàng không nói gì nhiều, các thân vương vào dập đầu rồi lui ra.
Chử Minh Thúy và Tề vương cũng tới, hai mắt ả ta đỏ hoe, nhưng Tề vương lại rất yêu thương ả, nắm tay ả ra vào.
Sau khi Chử Minh Thúy vào điện, ả nhìn Nguyên Chiêu Lâm, cái nhìn đó ẩn giấu vẻ xảo trá.
Mà lúc này Nguyên Chiêu Lâm đang sát trùng vết thương cho Phúc Bảo, cô nói với nó: “Phúc Bảo, sau này thấy người hại ngươi, nhất định không được mềm lòng nghe chưa.”
Tề vương trừng mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm, sao người phụ nữ này lại đáng ghét thế? Ngũ ca nên dạy dỗ nàng.
Sau khi vợ chồng Tề vương đi, Thái Thượng hoàng nhìn Nguyên Chiêu Lâm: “Miệng cháu không thể im lặng được à? Nói nhiều như vậy làm gì?”
Nguyên Chiêu Lâm lau tay: “Vâng, cháu xin nhớ lời dạy của Thái Thượng hoàng.”
“Không phục à? Là muốn tốt cho cháu thôi.” Thái Thượng hoàng khịt mũi: “Không biết bản thân mình có phân lượng thế nào à? Cẩn thận hoạ từ miệng ra.”
Nguyên Chiêu Lâm sửng sốt, chân thành đáp: “Vâng, cháu biết rồi.”
Cô không có chỗ dựa, đúng là không nên gây thù chuốc oán.
Thái Thượng hoàng vỗ vào bên giường: “Lại đây quỳ đi!”
Bên cạnh giường đã trải đêm êm ái, thuận tiện cho Nguyên Chiêu Lâm quỳ ngồi.
Thái Thượng hoàng biết cô bị thương không ngồi được, quỳ gối là thoải mái nhất nên bảo Thường công công chuẩn bị cho cô một cái đệm.
Nguyên Chiêu Lâm lại đó quỳ, cô ở trong cung ba ngày biết được tính tình Thái Thượng hoàng, chỉ cần có chút tinh thần thì sẽ dạy dỗ người khác, còn không chấp nhận phản bác hay giải thích.
Quả nhiên, bắt đầu rồi.
“Có phải cảm thấy ta bắt cháu nhịn là bắt cháu làm con rùa không?”
Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: “Cháu không nghĩ vậy.”
“Không có? Rõ ràng là có, lòng cháu không phục, cảm thấy chuyện không công bằng thì phải nói ra, không thể thoả hiệp.”
Nguyên Chiêu Lâm thật sự không ngây thơ như thế, vậy nên cô lắc đầu tương đối kiên định: “Cháu thật sự không nghĩ vậy mà.”
Thái Thượng hoàng dùng mu bàn tay gõ vào mép giường, giọng điệu mạnh hơn: “Cháu sợ xấu hổ cái gì? Mọi người đều nghĩ như vậy, khi ta còn trẻ cũng nghĩ như vậy, sau khi đụng phải vô số vách tường rồi mới hiểu ra. Khi cháu có năng lực, có thể chuyện gì không công bằng thì nói, nhưng khi cháu không có năng lực, người ta bắt cháu ăn cứt, cháu cũng phải ăn.”
“… Vâng!” Nguyên Chiêu Lâm cúi đầu, dáng vẻ khiêm tốn nghe dạy bảo.
“Lại không phục hả?” Thái Thượng hoàng nhướn mày.
Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt thật sự không có bất kỳ sự phản kháng nào, ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng, nhìn đâu ra cô không phục vậy?
“Phục thật rồi ạ!” Cô nói, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, các thân vương đều đến rồi, sao vẫn chưa thấy Vũ Văn Dụ? Cô vốn không muốn hắn đến chút nào.
Thái Thượng hoàng thấy cô lơ đễnh thì xụ mặt: “Không nghe lời người lớn, thiệt thòi ngay trước mắt, sau này cháu sẽ biết lời của ta có thể sánh với thánh hiền.”
Vâng! Tài văn chương rất tuyệt!
Ngự ý mang thuốc tới, Nguyên Chiêu Lâm thở phào một hơi, cực kỳ chuyên tâm mà nói: “Để đó ta làm cho!”
Ngự y cung kính nói: “Phiền Vương phi rồi.”
Cô cầm thuốc tới, sắc mặt Thái Thượng hoàng tối sầm hơn phân nửa, nhìn nụ cười dịu dàng của Nguyên Chiêu Lâm, báo ứng đến rất nhanh.
Thường công công cầm kẹo hoa quả chờ ở bên cạnh, đợi Thái Thượng hoàng uống xong thì đưa kẹo cho, ánh mắt Thường công công nhìn Thái Thượng hoàng rất đau lòng.
“Lão nô thật sự mong có thể bị bệnh thay người.”
Nếu người khác nói câu này thì sẽ là xu nịnh, nhưng Thường công công nói thì lại là sự quan tâm.
“Ngươi cũng có tư cách thay ta bị bệnh à?” Thái Thượng hoàng cắn viên kẹo ra làm đôi cho vào miệng rồi nói.
Thường công công hỉ cười không trả lời.
Nguyên Chiêu Lâm cho Phúc Bảo uống nước, Phúc Bảo không có sức lực, uống được hai ngụm rồi lại nằm xuống, Nguyên Chiêu Lâm xoa đầu nó.
Ánh nắng mặt trời ngoài điện chiếu vào, mọi thứ trong phòng như như rất yên bình.
Tiểu thái giám đi vào từ ngoài nhẹ giọng bẩm báo: “Thái Thượng hoàng, Kỷ vương đang chờ ngoài điện ạ.”
Thái Thượng hoàng khẽ nhướn mày, vẻ giận hờn vừa nãy đã được giấu đi, ông bình tĩnh nói: “Tuyên!”
Kỷ vương vào điện, y mặc một chiếc áo quan bằng gấm, vẻ mặt phấn chấn, y cung kính quỳ xuống: “Tôn nhi bái kiến Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ phụ kim an!”
Thái Thượng hoàng nằm trên giường bệnh, nhìn Kỷ vương với đôi mắt đục ngầu, “ừm” một tiếng khàn đặc từ cổ họng coi như trả lời.
Nguyên Chiêu Lâm nhìn vẻ mặt Thái Thượng hoàng thay đổi mà thầm khen ngợi là Ảnh đế!
Kỷ vương quỳ gối: “Hôm nay Hoàng tổ phụ cảm thấy thế nào?”
“Khoẻ hơn nhiều rồi!” Thái Thượng hoàng nói vậy, nhưng nghe giọng nói và tinh thần thì thật sự cảm thấy không khoẻ hơn chút nào.
“Hoàng tổ phụ an khang là phúc của con cháu.” Kỷ vương tỏ vẻ biết ơn rơi nước mắt.
Nói vài câu rồi Kỷ vương đứng dậy cáo lui.
Trước khi đi, y còn cố ý hay vô ý liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm, ánh mắt đó như ẩn chứa điều gì rất lạ.
Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy tim mình run lên không giải thích được.
- -------------------