Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 87: Chương 87: Không phải vô tình




Nguyên Chiêu Lâm lập tức rút tay về, đẩy hắn ra: “Làm gì thế?”

Vũ Văn Dụ ngơ ra nhìn cô: “Làm gì là làm gì?”

“Mặt ngươi!” Nguyên Chiêu Lâm chỉ trích, không ngờ còn là một tên lưu manh.

Hắn hừ một tiếng: “Là ngươi tự ép tới, bản Vương chỉ muốn quay đầu đi, tránh bị ngươi mạo phạm thôi.”

“Thế là lỗi của ta à?”

“Chẳng lẽ là lỗi của bản Vương? Là bản Vương kéo ngươi ép đến à?”

Hắn ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nói: “Có gì ghê gớm đâu chứ? Cũng không phải chưa từng thấy, hơn nữa, cái gì của bản Vương cũng bị ngươi nhìn thấy rồi, bản Vương cũng đâu khó chịu đâu.”

Nguyên Chiêu Lâm dở khóc dở cười: “Ta chỉ là xử lí vết thương cho ngươi thôi.”

“Ai bảo ngươi nhiều chuyện chứ?”

“Sớm biết vậy đã mặc kệ ngươi rồi, để ngươi sau này không thể làm người, đoạn tử tuyệt tôn.” Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy cơn giận sắp không khống chế nổi nữa, nguyên nhân chủ yếu là hắn quá quá đáng rồi.

“Ngươi là Vương phi của bản Vương, bản Vương đoạn tử tuyệt tôn, ngươi cũng chẳng khác gì đâu.”

“Sau này ngươi phải bỏ ta.” Nguyên Chiêu Lâm híp mắt lại: “Chúng ta đã hẹn với nhau rồi.”

“Trước khi nghĩ về vấn đề này, ngươi vẫn nên nghĩ kĩ lời hứa của ngươi với phụ hoàng đi, ngươi từng nói sẽ để ông ấy ôm cháu nội trong vòng một năm đấy.” Hắn lạnh lùng nói.

Nguyên Chiêu Lâm nhàn nhã nói: “Một năm, có thể có vô số biến, bây giờ nghĩ cũng dư thừa.”

Vũ Văn Dụ không nói gì, nhưng trong lòng hắn vẫn có một nỗi tức giận không nói thành lời.

Vì sự nhàn nhã của cô, cũng vì hai chữ biến số trong lời cô nói.

Một đường đi không nói năng gì nữa, hai người cũng ngồi cách xa nhau, ghét bỏ lẫn nhau.

Trở về phủ, Nguyên Chiêu Lâm trực tiếp quay về Phượng Nghi Các.

Trong sân, Nguyên Chiêu Bình đang ăn chè đậu đỏ Kỳ ma ma làm, thấy cô trở về, nhíu mày nói: “Sao giờ mới về?”

“Có chút chuyện làm chậm trễ.” Nguyên Chiêu Lâm ngồi xuống, xích qua nhìn, chè đậu đỏ này có vẻ rất ngon: “Ma ma, cho ta một bát.”

“Chuyện gì làm chậm trễ?” Nguyên Chiêu Bình hỏi.

“Chuyện nhỏ.” Nguyên Chiêu Lâm thấy Nguyên Chiêu Bình vẫn đang nhìn chằm chằm mình, lại hiện ra vài phần lo lắng, không khỏi ngơ ra, đứa em gái này đối với cô dường như không tệ.

“Tỷ không thể thông minh một chút sao?” Nguyên Chiêu Bình chán chường nói.

“Thật sự không sao.”

Nguyên Chiêu Bình không hề tin, có điều, đây cũng không phải chuyện nàng có thể lo lắng.

Nàng nhàn nhạt nói: “Nhị lão phu nhân bảo ta đến đây nghe ngóng xem mối quan hệ giữa tỷ và Vương gia có thật sự giống như lời tỷ nói hay không.”

“Ừm.” Nguyên Chiêu Lâm không để ý đáp một tiếng.

Nguyên Chiêu Bình ăn vài miếng chè, đẩy bát ra, có chút tức giận nói: “Sao tỷ không để ý gì thế? Trong phủ nghe ngóng chuyện của tỷ là có mục đích đó, sao đầu óc tỷ lại hồ đồ như vậy?”

Nguyên Chiêu Lâm nhìn gương mặt tức giận của nàng, cười nói: “Có mục đích gì?”

“Sao ta biết được? Chắc chắn là vì sự nghiệp của cha, nếu tỷ không giúp nổi cha, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng, ta có thể nhìn ra, tỷ và Vương gia không phải thật sự tốt đẹp.”

Nguyên Chiêu Lâm như có điều suy nghĩ nói: “Suy nghĩ của muội sáng suốt thật đấy.”

Nguyên Chiêu Bình không vui nói: “Sáng suốt cái gì? Mấy năm nay cha bôn ba vì chuyện gì, ai không biết? Ta cũng không phải kẻ ngốc.”

“Đó là chuyện của ông ấy, muội đừng để ý đến là được.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Nguyên Chiêu Bình cười khẩy: “Ta không để ý? Ta muốn không để ý đó, nhưng mà, ta có cách gì được chứ, hôn sự của ta ông ấy sắp xếp xong cả cho ta rồi, chỉ đợi bán ta đi, để mở rộng tiền đồ cho ông ấy.”

“Hôn sự của muội đã sắp xếp xong rồi? Sao ta không biết?” Nguyên Chiêu Lâm ngỡ ngàng, Nguyên Chiêu Bình không phải chỉ mới cập kê sao? Sao lại vội sắp xếp hôn sự đến vậy?

“Sinh thần bát tự của ta đã gửi đi rồi.”

“Là ai?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

Nguyên Chiêu Bình lạnh lùng nói: “Chử Đại Hữu.”

“Chử Đại Hữu là ai?”

Kỳ ma ma ở bên cạnh nhàn nhạt nói: “Cháu trai của Chử đại học sĩ, đã hơn ba mươi tuổi rồi, vợ ba đã chết rồi.”

“Muội mới mười lăm tuổi, gả cho một người hơn ba mươi tuổi làm vợ kế được chứ? Nào có lý này!” Nguyên Chiêu Lâm nghe vậy thì rất tức giận, Tĩnh Hầu điên rồi sao? Sao lại lãng phí con gái của mình vậy chứ.

“Cha nói, còn là ta trèo cao rồi, người ta tuy mới ba mươi mấy tuổi đã được phong làm Huệ Đỉnh Hầu, thân phận tôn quý kìa.”

“Vậy thì có sao?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

“Không sao cả, chỉ nghe lệnh mà theo thôi.” Giọng nói của Nguyên Chiêu Bình vẫn lạnh lùng như cũ, nàng mới hơn mười lăm đuổi một chút mà đã nhìn thấu rất nhiều, trong hôn sự của nàng, nàng không có quyền dị nghị gì cả.

Nguyên Chiêu Lâm hỏi Hỷ ma ma: “Nhân phẩm của vị Huệ Đỉnh Hầu này như thế nào?”

Hỷ ma ma nói: “Vương phi có thể đi hỏi Vương gia thử xem, mười lăm tuổi Vương gia đã xuất chiến đã đi theo Huệ Đỉnh Hầu, năm hai mươi tuổi, Vương gia mới đích thân thống soái.”

Nguyên Chiêu Lâm nhìn sắc mặt như tro tàn của Nguyên Chiêu Bình: “E là muội đã sớm nghe ngóng rồi?”

Mặt mũi Nguyên Chiêu Bình xanh xao: “Nghe ngóng rồi, tàn ác, độc đoán.”

Bốn chữ này, e chỉ là một sự tổng quát chung chung.

Nguyên Chiêu Lâm đột nhiên hiểu ra, không phải nàng ở lại đây để ở bên cô, mà là muốn tránh một thời gian cho thảnh thơi.

Mười lăm tuổi, mới học sinh cấp hai thôi.

Tĩnh Hầu vì tiền đồ của mình mà thật sự không từ thủ đoạn.

Ánh mắt Nguyên Chiêu Bình sắc bén nhìn cô: “Ta từng hận tỷ, nếu tỷ được lòng Sở Vương, giúp cha lên chức, có lẽ ta không cần phải gả cho Huệ Đỉnh Hầu nữa, nhưng ta biết ta làm vậy là quá ích kỉ.”

Nguyên Chiêu Lâm nhìn gương mặt tức giận lại mâu thuẫn của nàng, một học sinh cấp hai mà phải chịu đựng những điều này, không khỏi quá tàn nhẫn rồi.

“Tỷ có cách gì giúp ta không? Ta không muốn gả cho Huệ Đỉnh Hầu, ta không muốn chết.” Nguyên Chiêu Bình đột nhiên chảy đầy nước măt, những giọt nước mắt này như đã kiềm chế rất lâu rồi, lời cầu xin này vừa thốt ra, nước mắt cũng không khống chế nổi nữa.

Nguyên Chiêu Lâm im lặng, ở thời đại này, hôn sự đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, một người chị cả có nhiều tranh cãi như cô nào có tư cách nói chuyện?

“Không thể, đúng không?” Nguyên Chiêu Bình lạnh lùng bật cười, một tau lau nước mắt: “Ta biết cầu xin tỷ là dư thừa, tỷ còn khó bảo toàn cho bản thân, nào có thể lo sang ta được.”

Nguyên Chiêu Lâm khó khăn nói: “Hôn sự của muội, ta không có quyền can thiệp.”

“Tỷ không có, nhưng nếu như tỷ đắc sủng, có thể xin Vương gia can thiệp, y là Sở Vương, chỉ cần y nói một câu Huệ Đỉnh Hầu không thích hợp, cha sẽ nghe y thôi, nhưng tỷ không xin được Vương gia, đúng không?” Nguyên Chiêu Bình nhìn cô.

Nguyên Chiêu Lâm vẫn không nói gì, có xin được không? Cô không chắc, cô không thể dễ dàng cho Nguyên Chiêu Bình một lời hứa được, tránh lúc đó chuyện không thành, nàng sẽ thất vọng.

“Vương phi, chè đậu đỏ…” Kỳ ma ma bưng chè đậu đỏ vào, thấy không khí giữa hai chị em có chút căng thẳng, không khỏi ngập ngừng.

Nguyên Chiêu Lâm nhận lấy, chậm rãi uống, cô tin rằng dáng vẻ của mình trong rất vô dụng.

Nguyên Chiêu Bình lau sạch nước mắt đi, che giấu sự thất vọng: “Thôi vậy, tỷ cũng có chỗ khó của mình, hơn nữa, trước kia ta đối xử không tốt với tỷ, tỷ không cần giúp ta.”

Trong đầu Nguyên Chiêu Lâm có chút kí ức, cô em gái này ngày trước quả thực lời nói ra rất cay đắng, rất thích chèn ép người.

Nhưng mà, cũng có những khoảnh khắc ấm lòng, ví dụ như, mỗi lần nguyên chủ bị cha và mẹ trách mắng, nàng đều sẽ nói giúp. Mà những món đồ nguyên chủ thích, nàng rất ít khi tranh giành, cho dù nàng cũng thích.

Hai chị em không tính là tình cảm sâu nặng, nhưng, cũng tuyệt đối không phải vô tình.

Có lẽ, cô nên mở miệng để cầu xin Vũ Văn Dụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.