Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 88: Chương 88: Vô cớ ân cần




Nghĩ đến phải cầu xin tên xấu xa kia, Nguyên Chiêu Lâm lại cảm thấy có chút không tình nguyện, hắn nhất định không dễ dàng giúp đỡ đâu.

Hơn nữa, cho dù hắn có đồng ý, Tĩnh Hầu cũng chưa chắc sẽ nghe lời hắn, Nguyên Chiêu Bình nghĩ quá đơn thuần rồi.

Có điều, giả dụ hắn đồng ý giúp đỡ, chắc hẳn hắn cũng có cách của mình.

“Muội về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện này chúng ta tính toán dài.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Nguyên Chiêu Bình cảm thấy khó chịu trong lòng.

Thật ra nàng không trông mong gì ở Nguyên Chiêu Lâm cả, đến Vương phủ ở tạm cũng chỉ muốn trốn tránh một chút thôi, hôm nay đi từ trong cung ra, vốn chỉ hỏi với tâm trạng thử xem sao, chỉ là vừa hỏi, trong lòng khó trách vẫn có chút hi vọng.

Nhưng mà, cô trả lời một câu như vậy, tính toán lâu dài? Đó chỉ là một cái cớ thoái thác thôi.

Cả đời này cô đều không có não, thậm chí đối với chuyện này của Sở Vương, hoàn toàn dựa vào chấp niệm, làm theo lời cha nói, nhưng cô lại chưa từng nghĩ qua, dưa hái xanh không ngọt, cho dù Sở Vương có cưới cô, thì có thể cho cô thể diện sao?

Cha là bị buộc phải đưa ra lựa chọn này, là mạo hiểm thử xem sao, không được thì cũng chỉ là hi sinh một đứa con gái.

Nhưng cô không nên làm như vậy, đây là hạnh phúc cả đời mà.

Lâu dần, thứ còn lại cho Nguyên Chiêu Lâm chỉ là sự oán giận và căm hờn thôi.

Nguyên Chiêu Lâm hỏi Kỳ ma ma: “Vương gia thích ăn gì nhất?”

“Vịt om tía tô.” Kỳ ma ma nhìn cô, chẳng lẽ cô thật sự muốn cầu xin cho Nguyên Chiêu Bình?

“Dạy ta!” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Kỳ ma ma do dự một lúc, nói: “Vương phi, chuyện này người không cần nhúng tay vào, Vương gia cũng chưa chắc sẽ nghe theo người, hơn nữa, cho dù Vương gia đồng ý, y can thiệp vào hôn sự của em gái người, cũng đồng nghĩa với việc cho cha người rất nhiều hi vọng, cha người…”

“Sẽ bám lấy không thôi?” Nguyên Chiêu Lâm tiếp lời bà ta.

“Nô tỳ không có ý này.” Kỳ ma ma ngại ngùng nói.

Nguyên Chiêu Lâm nói: “Ông ấy không bám lấy Vương gia được.” Hắn biết cách từ chối một người, nhất là những người không có da mặt.

“Vương phi thật sự muốn làm vậy sao? Chưa chắc đã có tác dụng.” Kỳ ma ma cảm thấy không thỏa đáng.

“Là chị em với nhau, cố hết sức thôi, cũng để sau này ta nhớ lại sẽ không phải áy náy.”

Hỷ ma ma nhàn nhạt nói: “Để người thử xem sao, dù gì cũng là chuyện cả đời của em gái người.”

Nghe Hỷ ma ma cũng nói như vậy, Kỳ ma ma đành nói: “Vậy được, gà om tía tô là món Vương gia thích nhất, nếu đi kèm với rượu ngon, Vương gia sẽ càng thích hơn.”

“Được, tối nay ta sẽ uống một ly cùng Vương gia.” Nguyên Chiêu Lâm thuận theo nói.

“Không cần!” Hai ma ma lập tức lên tiếng ngăn cản.

Nguyên Chiêu Lâm cười tươi: “Xem thường người khác.”

Nguyên Chiêu Lâm quyết định phải học uống rượu, sống ở đây, không biết uống rượu là rất thiệt, nhất là bây giờ cô đã bị người ta biết là không thể dính rượu, nếu có người hại cô, chuốc rượu cô, không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Sẽ chết người mất.

Vịt om tía tô, đi kèm rượu ngon, Nguyên Chiêu Lâm bưng một cái khay, cười tươi tỉnh xuất hiện trước cửa Khiếu Nguyệt Các.

“Chà, hôm nay sao Vương phi lại đích thân mang cơm thế này?” Hoằng Kỳ thấy vậy, vội nhận lấy.

Nguyên Chiêu Lâm ngó đầu vào trong: “Không cần, ta tự làm, hầu hạ Vương gia là bổn phận của ta.”

Vũ Văn Dụ đang nằm bên trong, nghe thấy tiếng Nguyên Chiêu Lâm, yếu ớt vô lực thốt ra một chữ: “Cút!”

Nguyên Chiêu Lâm coi như không nghe thấy, đặt khay lên bàn, bước đến ân cần hỏi: “Vương gia cảm thấy đỡ hơn chưa?”

“Mù à? Không biết tự nhìn à?” Vũ Văn Dụ quay người lại, quay lưng về phía cô.

“Xem ra là bớt sưng rồi.” Nguyên Chiêu Lâm cười khen ngợi: “Không thể không nói, nhan sắc của Vương gia quả thực là nổi bật, đã sưng thành như vậy rồi, nhưng vẫn rất tuấn mỹ phi phàm.”

“Có rắm thì đánh, đánh xong thì cút.” Vũ Văn Dụ cảm giác cơ thể nóng rực, sức lực toàn thân cũng không còn, ong này độc thật, cũng không độc bằng Nguyên Chiêu Lâm.

“Không có gì, chỉ muốn đến hầu hạ Vương gia dùng bữa, ta đích thân làm món vịt om tía tô, còn mang đến một bình rượu, Vương gia uống cùng ta một ly đi.” Nguyên Chiêu Lâm đưa tay qua dìu hắn dậy.

“Đừng chạm vào bản Vương!” Vũ Văn Dụ hất tay ra, giận dữ nói: “Đồ phụ nữ ác độc.”

Nguyên Chiêu Lâm thành khẩn nói: “Vương gia, người đại nhân đại lượng, đừng tính toán với một nữ tử nhỏ bé như ta, chuyện này quả thật là lỗi của ta, ta nên ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ không trốn không hét, để ong đốt ta, ài, thấy Vương gia bị đốt, thực sự ta đau lòng chết mất.”

“Ngươi muốn khiến bản Vương buồn nôn chết sao?” Vũ Văn Dụ quay người lại, tức giận trừng mắt thành một đường chỉ, thấy sắc mặt nịnh bợ của Nguyên Chiêu Lâm: “Cơ hội duy nhất, nói không? Không nói thì cút.”

“Uống ngụm rượu…” Nguyên Chiêu Lâm nhìn mặt hắn, xấu thật: “Bỏ đi, bây giờ mặt ngươi sưng rất ghê, không thể uống rượu, ăn cơm đi, lần đầu tiên ta làm vịt om tía tô, ngửi thơm lắm đó, ngươi yên tâm, ta đảm bảo không có ý đồ gì, chỉ là cảm thấy chúng ta cứ tranh cãi như vậy cũng không phải cách, cuộc sống cũng không thể trôi qua như vậy được đúng không? Dĩ hòa vi quý mà.”

Lời này nói ra thật chân thành, vừa có thể lấy lòng lại là lời giải thích hợp lí, Vũ Văn Dụ nghe vào tai lại rất hưởng thụ.

Hắn cũng cảm thấy cứ tranh cãi vậy rất phiền phức, thậm chí còn không bằng trước kia lúc không để ý đến cô.

Hơn nữa, bây giờ cô cũng không đáng ghét đến vậy nữa, quả thực không nên quá quắt như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn ngồi dậy: “Ngươi biết làm vịt om tía tô?”

“Kỳ ma ma dạy đó, ngươi ngửi mùi tía tô xem, có phải rất muốn ăn hay không?” Nguyên Chiêu Lâm dìu hắn dậy.

Vũ Văn Dụ mặc cô dìu đi, mắt mở ra thành đường chỉ có thể nhìn thấy vịt được cắt ra, sau đó sắp xếp chỉnh tề trên đĩa sứ trắng, trên con vịt còn có một đóa hoa, bày biện vô cùng xinh đẹp.

Vịt vừa được làm xong, còn nóng hôi hổi, tiết ra hương thơm kích thích dạ dày, ngón tay Vũ Văn Dụ động đậy, ngồi xuống liền ăn.

“Thế nào?” Nguyên Chiêu Lâm cười hỏi.

Vũ Văn Dụ nhàn nhạt nhìn cô: “Rót rượu.”

“Không thể uống.”

“Không thể uống vậy ngươi mang tới làm gì?”

“Không nghĩ đến việc ngươi bị thương.”

“Có thể thấy ngươi vô tâm vô phế, không hề quan tâm đến bản Vương.” Vũ Văn Dụ nghiêm khắc chỉ trích.

Thái độ nhận tội của Nguyên Chiêu Lâm vô cùng tốt: “Là lỗi của ta, ta kiểm điểm, sau này nhất định sẽ chú ý.”

Nguyên Chiêu Lâm ân cần gắp một miếng ức vịt cho hắn: “Nào, mau ăn.”

Vũ Văn Dụ liên tiếp ăn ba miếng, rồi đặt đũa xuống: “Không ăn nữa.”

Nguyên Chiêu Lâm ngơ ra: “Không ăn nữa? Không ngon sao?”

Hắn nhàn nhạt nói: “Có ngon hơn đi chăng nữa, cũng không thể ăn nhiều, phải tiết chế.”

Nguyên Chiêu Lâm có chút bất ngờ, chỉ là một món ăn mà thôi, muốn ăn thì ăn nhiều chút, sao còn phải tiết chế?

Hơn nữa, hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy, vì một món vịt mà bằng lòng xóa bỏ hiềm khích với cô, có thể thấy hắn thật sự rất thích ăn.

Thích nhưng lại tiết chế, phong cách quân nhân à.

Mới ăn vài miếng như vậy, Nguyên Chiêu Lâm cũng ngại mở lời chuyện của Nguyên Chiêu Bình.

Có điều, Vũ Văn Dụ lại nhìn thấu suy nghĩ của cô, hắn lau miệng, chống tay lên gương mặt sưng phù, nhàn nhạt nói: “Nói đi, có chuyện gì.”

Nguyên Chiêu Lâm cười tươi: “Ngươi nhìn ra rồi sao?”

“Vô cớ ân cần không phải kẻ gian cũng là đạo tặc!” Vũ Văn Dụ thẳng thắn nói: “Bản Vương còn không biết ngươi nữa chắc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.