Vũ Văn Dụ nghiến răng, xoa chỗ bị cắn trên ngực, thầm lập lời thề, đợi chuyện này lắng lại, hắn nhất định phải kéo Nguyên Chiêu Lâm đến phòng tối, để chó điên cắn cô một trăm cái, trả thù cho ngày hôm nay.
Nguyên Chiêu Lâm thở phào một hơi, cả người đều thấy thoải mái hơn nhiều, trong lòng cũng không còn thấp thỏm bất an nữa.
Có điều, nhìn sắc mặt xanh tím của hắn, quả thực ban nãy đã cắn hơi mạnh chút, bèn thành tâm nói: “Xin lỗi, ta không nên cắn ngươi.”
Vũ Văn Dụ nhìn đôi mắt chân thành và trong sáng của cô, thầm tát mạnh bản thân một trăm cái trong lòng, không thể mềm lòng, người phụ nữ này không thật lòng xin lỗi, nàng ta đang giả vờ.
“Ài, ta cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, như là biến thành kẻ điên vậy, thật sự xin lỗi.” Nguyên Chiêu Lâm vẫn tiếp tục xin lỗi, sắc mặt trông rất buồn phiền, ân hận: “Ta biết ngươi thật sự muốn tốt cho ta, còn giúp ta diễn kịch trước mặt nhà mẹ, còn nhớ chuyện ta uống say xong đòi về nhà, thật ra ngươi rất tốt, ta không biết do làm sao mà suốt ngày chống đối ngươi.”
Vũ Văn Dụ lạnh mặt: “Bỏ đi, bản Vương không thèm tính toán với ngươi.”
Nguyên Chiêu Lâm cảm kích nói: “Ta biết ngay Vương gia là một người rộng lượng mà, vậy trước mặt Thái hậu, vẫn mong Vương gia nói nhiều lời tốt đẹp cho ta.”
“Chuyện bản Vương đã đồng ý với ngươi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Vũ Văn Dụ giơ tay lên nói.
Nguyên Chiêu Lâm nở một nụ cười xán lạn: “Cảm ơn Vương gia.”
Đàn ông thật ra cũng rất dễ dỗ, cố gắng khen ngợi là được.
Thật ra Vũ Văn Dụ đã lờ mờ cảm thấy bản thân bị lừa rồi, nhưng mà, thôi đi, không so đo với phụ nữ, nhất là phụ nữ xấu xí.
Náo loạn một hồi lại cảm thấy tâm trạng khi đi vào cung không còn quá nặng nề nữa.
Bắt đầu từ một năm trước từ khi cưới Nguyên Chiêu Lâm, mỗi lần vào cung tâm trạng của hắn đều rất tệ, những người mà hắn quan tâm trong cung đều tỏ ra rất thất vọng.
Dần dần, mỗi lần hắn đi qua con đường này, tâm trạng đều sẽ bất giác trở nên tệ đi.
Một năm giày vò đau khổ, bắt đầu bởi Nguyên Chiêu Lâm, kết thúc cũng bởi Nguyên Chiêu Lâm.
Chuyện của nhân gian thật sự đều huyền diệu khó nói thành lời.
Sau khi vào cung, họ trực tiếp đến Càn Khôn Điện thỉnh an.
Thái độ nhận tội của Nguyên Chiêu Lâm vô cùng tốt, sau khi vào trong không nhìn lung tung, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Hoàng tổ phụ, cháu sai rồi, ngày đó cháu không nên uống say rồi thất thố, dọa sợ Hoàng tổ phụ, khiến người tái phát bệnh, Hoàng tổ phụ hãy tha thứ cho cháu một lần.”
“Uống say thất thố?” Bên cạnh, một giọng nói quen thuộc mà uy nghiêm truyền tới.
Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi ngẩng đầu dậy, sợ hãi đến mức trắng bệch mặt, sao Hoàng thượng cũng ở đây?
“Phụ… phụ hoàng, người cũng ở đây ạ!” Cô lắp bắp nói.
Thái thượng hoàng và Vũ Văn Dụ không hẹn mà cùng nhìn Nguyên Chiêu Lâm, nếu có một ngày người phụ nữ này chết thảm thì chính là do sự ngu xuẩn của bản thân hại chết.
“Uống say thất thố khiến Thái thượng hoàng tái bệnh? Sở Vương phi nói xem chuyện này là như thế nào.” Minh Nguyên Đế nhàn nhạt nói.
Nguyên Chiêu Lâm nhanh chóng cúi đầu xuống, giọng nói như tiếng muỗi: “Ngày đó con dâu uống say, nhất thời mất khống chế, mạo phạm Thái thượng hoàng, mong phụ hoàng tha tội.”
“Hỗn xược!” Minh Nguyên Đế đập tay lên ghế, khiến các cung nhân trong điện sợ hãi quỳ xuống, đến cả Mục Như công công cũng rất thành thục mà quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận!”
Minh Nguyên Đế không bớt giận, giận dữ nói: “Thân là Vương phi, hành vi phải đoan trang thỏa đáng, vô cớ uống rượu đã là không đúng, lại còn phát điên trước mặt Thái thượng hoàng, khiến Thái thượng hoàng tái phát bệnh tim, còn không quan tâm tới, qua hai ba ngày mới vào cung thỉnh tội, trong mắt ngươi còn có quy tắc của Hoàng gia hay không? Có còn nhớ thân phận của mình ha không? Hôm nay trẫm không phạt ngươi thật nặng, e là sau này ngươi vẫn còn tiếp tục hồ đồ.”
“Con dâu nhận phạt.” Nguyên Chiêu Lâm đau đớn bất lực, mắt cô mọc ở đằng sau hay sao? Vậy mà không nhận ra Hoàng thượng ở đây, cô nhìn Thái thượng hoàng với vẻ cầu cứu, hi vọng ông có thể nói vài câu thay mình, để hình phạt có thể nhẹ bớt.
Thái thượng hoàng trợn mắt, ông ta không thèm quan tâm, ngươi tự làm trò ngu ngốc thì liên quan gì đến người khác?
Minh Nguyên Đế nói tiếp: “Niệm tình ngươi phạm sai lần đầu, cũng may là Thái thượng hoàng giờ đã không còn gì đáng ngại, trẫm phạt ngươi quét dọn Càn Khôn Điện và ngự thư phòng một lượt, quét dọn xong mới có thể ăn cơm, lão Ngũ, con cũng cùng nhận phạt đi.”
Vũ Văn Dụ trừng lớn mắt, chuyện này liên quan gì đến hắn?
“Sao? Có ý kiến?” Minh Nguyên Đế giận dữ nói.
“Con rất vui lòng!” Vũ Văn Dụ vội nói.
Minh Nguyên Đế hừ một tiếng: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của hai ngươi trẫm lại tức giận, xem ra là sống rất nhàn rỗi, nếu thương thế của con có chuyển biến tốt thì chọn ngày chuyển đến Kinh Triệu Phủ nhận việc đi, không cho con chút chuyện làm thì ngày nào con cũng gây chuyện, không ra thể thống gì cả.
Minh Nguyên Đế nói xong thì nói với Thái thượng hoàng: “Phụ hoàng nghỉ ngơi đi, đừng để ý đến những phế vật này, đối với loại người này không được quá mềm lòng thương xót, không chúng lại ỷ vào sự nuông chiều của người, không biết lại gây ra chuyện gì nữa, con xin phép lui trước.”
“Đi đi!” Thái thượng hoàng ngước mắt lên, đáy mắt lại có vài phần vui vẻ.
Minh Nguyên Đế đưa Mục Như công công rời đi, khí thế hùng hồn.
Vừa ra khỏi cửa, khóe miệng của Minh Nguyên Đế đã nhếch lên, xem như là đã trút được giận rồi, chuyện Nguyên Chiêu Lâm phát điên sau khi uống say sao mà giấu ông được chứ? Tại sao cô lại phát điên? Không phải là vì bắt cô nhận tội oan ở ngự thư phòng, trong lòng bất mãn với ông nên mới mượn cơ hội phát điên hay sao.
Là Thái thượng hoàng bao che, ông không tìm được cơ hội để khiển trách một phen, không ngờ hôm nay lại tự động xông đến cửa, đúng là sảng khoái quá đi mà.
Một lúc lâu sau Vũ Văn Dụ vẫn chưa phản ứng lại, thậm chí còn cho rằng mình đã nghe nhầm, vậy mà phụ hoàng lại phái hắn đến Kinh Triệu Phủ? Cái chức Kinh Triệu phủ doãn này là một điểm đóng quân quan trọng, phụ hoàng tin tưởng hắn đến vậy sao?
“Còn quỳ làm gì nữa! Đi quét dọn đi!” Thái thượng hoàng vô cùng thỏa mãn nói.
Hai người khó khăn đỡ nhau dậy, phía bên kia, Thường công công đã sai người chuẩn bị xong chổi lớn rồi, đang đặt ở ngoài cửa.
Hai người thở dài, rồi lại oán hận nhìn nhau, rồi cùng nhau cầm chổi đi ra ngoài.
Đang là mùa thu, lá rơi xuống không ngớt, trong sân, trên hành lang, đâu đâu cũng là lá vàng.
“Đều tại ngươi, mắt ngươi mọc dưới chân à? Không nhìn thấy phụ hoàng ở đó?” Vũ Văn Dụ thực sự tức giận, đường đường là thân Vương, lại phải đi quét dọn, đều nhờ cô ban ơn cả.
Nguyên Chiêu Lâm rầu rĩ nói: “Ngươi nhìn thấy rồi sao không quỳ xuống bái kiến phụ hoàng? Ngươi nói ra thì ta sẽ biết thôi.”
“Hoàng tổ phụ ở đó, bản Vương buộc phải thỉnh an Hoàng tổ phụ trước, ngươi còn chưa thỉnh an đâu đấy, vừa tới đã nhận tội rồi, ngươi có não không thế?” Vũ Văn Dụ tức giận nói.
“Nói gì thì cũng muộn rồi, may mà chỉ là quét dọn, nếu bị đánh trượng thì thảm rồi, quét đi.” Nguyên Chiêu Lâm lại rất lạc quan, trên thực tế, cô đã chuẩn bị tâm lí bị đánh trượng rồi.
“Bản Vương thà bị đánh trượng một trận, tay bản Vương là để cầm đao cầm kiếm, không phải để cầm chổi.” Vũ Văn Dụ đen mặt nói, nếu bị thân Vương, đại thần khác nhìn thấy, sau này hắn làm gì còn mặt mũi nữa?
“Dài dòng, ngươi đi quét ngự thư phòng, ta quét ở đây, phân công làm việc.” Nguyên Chiêu Lâm thực sự không muốn nghe hắn lải nhải nữa.
“Mau cút đi!” Vũ Văn Dụ tức giận nói.
Cô cầm chổi đi ra ngoài, con đường này, các cung nhân đều che miệng cười trộm.
Đến ngự thư phòng, Cố Thiểm đứng ở ngoài, nhàn nhạt nhìn cô: “Hoàng thượng sai vi thần giám sát.”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn dáng vẻ bất lực của hắn, xem ra trước kia chưa từng làm qua chuyện này.
“Chỉ là quét dọn thôi đúng không?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.
“Không, còn phải vào trong lau bụi nữa.” Cố Thiểm nói.
Vào ngự thư phòng? Nguyên Chiêu Lâm có chút đau đầu, ngự thư phòng nhiều người như vậy, lại nhìn một Vương phi như cô lau bụi, gượng biết bao.
- -------------------