Vũ Văn Dụ được Từ Quá dìu, chậm rãi bước vào trong.
Một thân y phục gấm trắng với thắt lưng vàng ngọc quanh eo, gương mặt anh tuấn được ánh nắng bao trùm, tựa như… kẻ bệnh giáng trần, vì động tác thực sự là quá chậm, mỗi bước đi đều như tốn hết mọi sức lực.
Hắn khó khăn bước đến nơi, gương mặt cũng thả lỏng ra, vầng trán dịu dàng, đôi môi khẽ nhếch lên nhìn Nguyên Chiêu Lâm.
“Sức khỏe của Vương gia đã đỡ chưa?” Nhị lão phu nhân vội hỏi.
Loan thị cũng đứng dậy, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Vũ Văn Dụ di chuyển tầm mắt từ Nguyên Chiêu Lâm lên mặt nhị lão phu nhân, cười nói: “Nhị lão phu nhân có lòng rồi, bản Vương đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Hắn nói xong, chậm rãi đi đến bên cạnh Nguyên Chiêu Lâm, còn hỏi với giọng điệu vờ tức giận: “Vẫn còn giận à? Hôm nay còn không đi thăm bản Vương, đừng giận nữa được không?”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn, người này rốt cuộc làm sao vậy? Cố ý tỏ vẻ mập mờ, cho dù là vì nghĩ cho cô thì cũng không cần như vậy chứ.
Cô chậm rãi nói: “Ta không giận.”
Thế mà hắn lại thở phào một hơi: “Không giận là tốt, vậy nàng nói hôm nay đi ra ngoài cùng bản Vương, giờ còn đi không?”
Cô có nói sao?
“Ta còn có khách ở đây.”
Vũ Văn Dụ khó xử nhìn nhị lão phu nhân: “Vậy à? Vậy là không đi nữa à?”
Nhị lão phu nhân vội nói: “Không còn sớm nữa, lão nương cũng nên về rồi.”
“Về sớm vậy sao? Không ngồi thêm chút nữa à?” Vũ Văn Dụ ra vẻ nhiệt tình hỏi.
“Không, không, lão nương còn có việc, đợi có thời gian rảnh lại đến thăm Vương gia… và Vương phi.” Nhị lão phu nhân nói, rồi ra hiệu bằng ánh mắt cho Loan thị và Nguyên Chiêu Lâm.
Nguyên Chiêu Bình nói: “Ban nãy đại tỷ đã nói rồi, ta có thể ở đây vài ngày.”
“Vậy…” Nhị lão phu nhân lập tức nhìn qua Vũ Văn Dụ, thấy hắn không có vẻ gì là không vui, bèn nói: “Vậy được, ngươi ngoan ngoãn ở bên Vương phi, không được làm bừa, biết chưa?”
“Biết rồi ạ!” Nguyên Chiêu Bình đồng ý.
Sau khi nhị lão phu nhân và Loan thị rời đi, Vũ Văn Dụ dặn dò Kỳ ma ma: “Sai người sắp xếp cho em vợ ta ở trong phủ.”
“Vâng!” Kỳ ma ma tiến đến cúi người: “Nhị tiểu thư, mời người đi theo nô tỳ, xem xem căn phòng nào hợp ý?”
Nguyên Chiêu Bình vốn muốn ở lại, nhưng nàng rất kĩ tính với nơi ở, bèn theo Kỳ ma ma ra ngoài.
Nguyên Chiêu Lâm nhìn Vũ Văn Dụ nói: “Thật ra Vương gia không phải làm như vậy, bây giờ hầu phủ tưởng rằng ta và Vương gia thật sự có tình cảm phu thê sâu nặng, sau này chỉ e là ngươi sẽ có không ít phiền phức, ta không muốn nợ ân tình ngươi như vậy.”
Quan trọng nhất là tránh hắn sau này lại oán giận, Tĩnh Hầu là người như thế nào, trong lòng cô cũng biết rõ, nếu hắn biết quan hệ giữa cô và Sở Vương không tệ, e là sau này không biết sẽ có bao nhiêu vụ bắt cóc ập tới.
Vũ Văn Dụ cũng thu lại dáng vẻ dịu dàng ban nãy, nhàn nhạt nói: “Bản Vương không muốn phá hoại quan hệ giữa ngươi và nhà mẹ đẻ, ít nhất, bản Vương làm như vậy, thái độ của cha ngươi đối với ngươi cũng thu liễm đi một chút.”
Nguyên Chiêu Lâm nói: “Ta không quan tâm thái độ của ông ấy với ta, ta ở Vương phủ, cũng không cần phải tối ngày chạm mặt ông ấy.”
“Ngươi không quan tâm thì sẽ không đến mức uống say rồi còn khóc lóc đòi về nhà.” Vũ Văn Dụ nói.
Nguyên Chiêu Lâm ngơ ra: “Ta… ta từng khóc đòi về nhà?”
“Ngươi không nhớ chuyện ngươi làm lúc say sao?” Vũ Văn Dụ nhìn cô.
Nguyên Chiêu Lâm có chút xấu hổ: “Nhớ đã từng làm gì, nhưng không nhớ đã nói những gì.”
Vũ Văn Dụ nhìn cô: “Ngươi nhớ được bao nhiêu? Chuyện trong cung ngươi còn nhớ không?”
“Chuyện trong cung? Trong cung có chuyện gì?” Nguyên Chiêu Lâm ngơ ra.
“Ngươi uống say ở trong cung, ở Càn Khôn Điện đã xảy ra chuyện gì, ngươi không nhớ nữa à?” Vũ Văn Dụ nhìn gương mặt cô trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy có chút vui sướng, hạnh phúc khi người khác gặp họa.
Nguyên Chiêu Lâm nhớ ra rồi, lúc đó cô tức giận quá, nhẫn nhịn lâu quá, đã nhảy lên trên bàn lớn tiếng chửi, đương nhiên, cô cũng giữ lại được chút ít lí trí, cô chửi bằng tiếng Anh.
Nhưng mà, trời ơi… cô lại hỗn xược như vậy ở Càn Khôn Điện cơ đấy.
“Nghe Cố Thiểm nói, Hoàng tổ phụ bị ngươi dọa sợ phải trốn lên giường La Hán, không dám kêu lên tiếng nào.” Vũ Văn Dụ giúp cô tăng cường trí nhớ.
Nguyên Chiêu Lâm lấy hai tay che mặt, thiên lôi ơi, đánh cô đi!
Một lúc lâu sau, cô bỏ tay ra, nhìn nụ cười hạnh phúc khi người khác gặp họa của Vũ Văn Dụ đang chói mắt lắc lư trước mắt, cô tức giận không làm gì được: “Đều tại ngươi.”
Vũ Văn Dụ rất thoải mái: “Lời này không thể nói nữa nhé, chúng ta hòa rồi.”
Hòa con khỉ!
Nguyên Chiêu Lâm tức giận đến mức ngứa ngáy răng, nhưng nghĩ kĩ, hoàn cảnh lúc đó của hắn cũng không tốt đẹp mấy, thật sự không biết phải căm hận ai nữa đây.
“Không được, ta phải vào cung nhận tội.” Nguyên Chiêu Lâm đứng dậy đi vòng vòng: “Thay đồ, ngươi ra ngoài trước đi, ta phải thay đồ.”
Vũ Văn Dụ lười biếng đứng dậy: “Dù gì thương thế của bản Vương cũng tốt hơn nhiều rồi, đi vào cung với ngươi vậy, sẽ giải thích cho ngươi vài câu trước mặt Hoàng tổ phụ.”
“Cảm ơn, cảm ơn!” Nguyên Chiêu Lâm đang sầu không biết nên đối diện với Thái thượng hoàng thế nào, có người đi cùng sẽ tốt hơn rất nhiều, lần này là lời cảm ơn phát ra từ đáy lòng cô.
Phía bên kia, Nguyên Chiêu Bình chọn xong phòng, lập tức trở lại Phượng Nghi Các.
Thấy Nguyên Chiêu Lâm đã ăn mặc chỉnh tề, cùng Vũ Văn Dụ đi ra ngoài, nàng tiến đến hỏi: “Hai người đi đâu?”
“Vào cung một chuyến, muội ở đây đợi ta về.” Đáy mắt Nguyên Chiêu Lâm toàn vẻ bất an.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Nguyên Chiêu Bình bị sắc mặt của cô dọa sợ: “Vậy tỷ mau đi đi.”
Nguyên Chiêu Lâm cảm giác cô em gái này cũng là một người khá hiểu chuyện, bèn nói: “Ừ ừ, muội đói thì bảo ma ma lo liệu đồ ăn cho muội, nhàm chán quá thì ra ngoài đi chơi cũng được.”
“Được rồi, đi đi, còn nhiều lời đến vậy làm gì? Hành sự chẳng dứt khoát gì hết.” Nguyên Chiêu Bình không vui nói.
Vũ Văn Dụ nhìn Nguyên Chiêu Bình một cái, mắng hay lắm!
Đôi oan gia ra khỏi cổng, lập tức hướng về Hoàng cung, cả đường đi Nguyên Chiêu Lâm đều bất an, thấp thỏm, Thái thượng hoàng tuy là đối xử với cô không tệ, nhưng e là cũng không thể mặc cô làm bừa ở trước điện như vậy.
Trong đầu dần dần hiện lên vài hình ảnh, là dáng vẻ xấu xí của cô lúc nhảy lên bàn hô to gọi nhỏ, chuyện này đúng là mất mặt đến cả Càn Khôn Điện rồi.
Điều khiến cô thấy có chút an ủi là, ít nhất hai ngày nay không thấy ý chỉ hỏi tội truyền đến từ trong cung.
Có điều, Vũ Văn Dụ vô cùng tàn khốc mà phá tan niềm vui của cô: “Bản Vương nghe nói Hoàng tổ phụ đã tái phát bệnh tim từ lúc ngươi rời khỏi cung, Càn Khôn Điện có thể tạm thời che giấu cho ngươi, nhưng nếu phụ hoàng nghe ngóng được, chuyện này sẽ không giấu nổi nữa, phụ hoàng là người hiếu thuận nhất, nếu ông ấy biết được, e là ngươi không chết thì cũng bị lột một lớp da.”
Nguyên Chiêu Lâm bất lực nói: “Ta có giấy nợ.”
Cái nghề Vương phi này đúng là nguy hiểm thật đó.
“Không biết nếu Hoàng tổ mẫu biết được thì sẽ giận thành mức nào nhỉ?” Vũ Văn Dụ nhàn nhã nói.
Nguyên Chiêu Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có thể im miệng lại được không? Ta sắp phiền chết rồi đây.”
Vũ Văn Dụ trừng mắt: “Thái độ lúc này của ngươi có chút vấn đề, phiền ngươi kiểm điểm lại một chút, nếu không chắc chắn bản Vương sẽ không cầu tình Hoàng tổ mẫu cho ngươi đâu, ngươi nên biết, trong số các vị Hoàng tử, Hoàng tổ mẫu yêu thương bản Vương nhất đấy.”
Nguyên Chiêu Lâm kiềm nén kích động muốn xé nát miệng hắn ra, thấp giọng nguôi giận nói: “Ta sai rồi, ta kiểm điểm.”
“Có phải tai của bản Vương có vấn đề không? Bản Vương không nghe thấy hai chữ xin lỗi.”
“Xin lỗi!” Nguyên Chiêu Lâm giận dữ, nắm tai hắn rồi hét lớn vào đó.
“Nguyên Chiêu Lâm, ngươi muốn chết à!” Vũ Văn Dụ quay lại bóp cổ cô, kéo đầu cô ép sát vào người hắn, hai tay Nguyên Chiêu Lâm vẫn đang giữ tai hắn, bị hắn kéo xuống như vậy, hắn lại thấy đau đớn là kêu oai oái, ngay sau đó Nguyên Chiêu Lâm cắn một cái vào ngực hắn.
- -------------------