Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 162: Chương 162: Chương 100 - 1: Huyền Lăng Thương mở miệng cầu tình (1)




Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu nhìn một cái, thấy đối diện với nàng là bóng dáng nam nhân cao lớn không biết từ khi nào đã đứng chắn trước mặt mình. Với khoảng cánh gần như vậy Đồng Nhạc Nhạc dường như cảm nhận được mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, phảng phất xung quanh hắn.

Trong lòng nàng rung động, nhất thời hoảng hốt, trong khi mọi người đã đứng lên, nàng vẫn ngây ngốc quỳ trên mặt đất.

Như nhận ra điều gì đó, khi ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc hướng đến người phía trước, Huyền Lăng Thương dùng ánh mắt kín đáo động lòng người nhìn nàng, ánh mắt như dò xét.

Bốn mắt gặp nhau, đôi mắt trong veo của Đồng Nhạc Nhạc tiếp xúc với đôi mắt sâu lắng như hồ nước của Huyền Lăng Thương làm cho trong lòng nàng nổ oành một tiếng, giờ phút này khiến cho tim nàng đập dồn dập, trong người máu nóng muốn sôi sục lên.

Đồng Nhạc Nhạc giờ này cảm thấy như có hàng ngàn con kiến đang bò qua bò lại trên người. Qua một lúc, cũng không biết là do chột dạ, có lẽ là ngượng ngùng khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cụp mắt xuống, nàng không dám nhìn về phía người phía trước kia, chỉ cúi gầm mặt, cung kính đứng lên.

Trong khoảnh khắc đó, nàng rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực, sắc bén mang theo vài phần tìm tòi, nghiên cứu đang nhìn chằm chằm vào nàng tựa hồ như muốn lột trần nàng ra mà tìm hiểu cả trong lẫn ngoài.

Đồng Nhạc Nhạc cảm giác căng thẳng không thở nỗi, chẳng lẽ Huyền Lăng Thương đã phát hiện ra được cái gì rồi sao?

Hai tay nàng vốn đang khoanh trước bụng càng là không tự chủ được gian nan nắm chặt lấy nhau, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng, Huyền Lăng Phong đứng bên cạnh Huyền Lăng Thương đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Hắn bỗng thấy ánh mắt của hoàng huynh đang nhìn về phía trước, ánh mắt tập trung trên một người tiểu thái giám , lập tức hắn gắt gao nhìn chằm chặp vào người kia, trên mặt không khỏi sửng sốt, trong mắt xẹt qua tia nghi hoặc.

Chỉ thấy tiểu thái giám kia vóc người thật nhỏ, khuôn mặt bé xíu cúi gằm, đứng ở góc độ này, Huyền Lăng Phong còn nhìn thấy được cái trán trắng như tuyết của tiểu thái giám kia.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng nổi lên tò mò, chẳng qua là một tiểu thái giám mà thôi, có đáng giá cho hoàng huynh nhìn chăm chú như thế không, không nhịn nổi tò mò, hắn hướng Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói.

"Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem!"

"Ách. . ."

Vốn dĩ đang bị ánh nhìn của Huyền Lăng Thương thiêu đốt, tóc gáy Đồng Nhạc Nhạc đã dựng ngược hết lên. Bây giờ nghe được những lời này của Huyền Lăng Phong, nàng đầu tiên sửng sốt, trong lòng nàng xẹt qua ý nghĩ gì đó, dường như tim đập càng kịch liệt hơn.

Trời ạ!

Nàng bây giờ mọi suy nghĩ đều đặt trên người Huyền Lăng Thương đâu còn nhớ gì đến bên cạnh Huyền Lăng Thương còn có một người nữa là Huyền Lăng Phong cơ chứ!

Nghĩ lại mấy ngày trước ngay bên ngoài tửu lâu nàng hành hung hắn, chẳng lẽ là hắn đã nhận ra nàng rồi sao?

Không đúng không đúng! !

Nàng còn nhớ lúc ấy nàng dùng bao tải chụp lên đầu hắn thì làm sao hắn có thể nhận ra được là nàng đánh hắn cơ chứ.

Chính là hiện tại, vì sao Huyền Lăng Phong lại muốn kêu nàng ngẩng đầu lên?

Trong lòng căng thẳng lo lắng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức trở nên trắng bệch. Chính là lúc này không rõ tâm tư của Huyền Lăng Phong, nàng cũng không dám dể mình bị loạn.

Hít sâu một hơi, Đồng Nhạc Nhạc gắt gao kiềm chế nội tâm đang nhảy nhót, chầm chậm ngẩng mặt lên.

Vốn đang tò mò về tên tiểu thái giám kia, Huyền Lăng Phong hiện tại nhìn rõ ràng khuôn mặt trước mắt mình, nháy mắt hắn kinh ngạc không thôi.

Thật là một khuôn trang tinh xảo, nhỏ nhắn tuyệt đẹp.

Làn da trắng mịn màng như sữa, vầng trán mềm mại, hàng mi cong cong như quạt rẽ, đôi môi chúm chím mọng nước như cánh hoa ướt đẫm sương…mỗi một chỗ đều phảng phất như khối mỹ ngọc.

Nhất là ánh mắt động lòng người kia, ánh mắt đen lay láy như đá mã não, trong suốt không nhiễm tạp chất càng tăng thêm vẻ đẹp kiều mị nhưng không kém phần rạng rỡ kia.

Huyền Lăng Phong từ nhỏ sinh ra ở hoàng cung, loại mỹ nhân nào hắn chưa từng nhìn qua, mỹ nhân đối với hắn đã nhìn đến chán chê.

Nhưng mà tiểu thái giám trước mặt này… Huyền Lăng Phong không sao hình dung được vẻ đẹp của hắn (ĐNN), thật là một vẻ đẹp tinh khiết như ánh nắng ban mai, phảng phất nét tiên tử hạ phàm, làm cho người ta hoảng hốt đến ngây người.

Cũng khó trách, mới vừa rồi hoàng huynh của hắn không ngừng nhìn về phía tên tiểu thái giám này. Huyền Lăng Phong thầm nghĩ, tiểu thái giám này có dung mạo tinh xảo như thế, vẻ đẹp này thật là ngàn người có một.

Chỉ tiếc, cũng chỉ là một thái giám mà thôi!

Thất thần trong chốc lát, Huyền Lăng Phong đảo mắt nhìn nhanh một lượt bên cạnh Huyền Lăng Thương, hắn vẫn thấy ánh mắt của hoàng huynh thủy chung tập trung vào trên người tiểu thái giám một khắc không rời, Huyền Lăng Phong bĩu môi mở miệng nói.

"Hoàng huynh, không nghĩ tới bên trong hoàng cung lại có một tiểu thái giám tuyệt sắc như vậy!"

Đối với lời nói của hắn, Huyền Lăng Thương không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là từ từ thu hồi tầm mắt.

Giờ phút này, đám cung nhân vẫn một mực cung kính khiên đến hai cái ghế lim đặt ở trước mặt Huyền Lăng Thương bọn họ.

Huyền Lăng Thương thấy vậy, tay phất tà áo sang một bên liền ngồi xuống.

Huyền Lăng Phong thấy Huyền Lăng Thương không nói gì, cũng không sao, hắn sớm đã thành thói quen nhìn hoàng huynh của mình trầm lặng ít nói.

Hắn ngước mắt nhìn lại tiểu thái giám xinh đẹp bên cạnh, sau đó mở miệng nói

"Ngươi còn ở đây làm cái gì, còn không mau đi chuẩn bị trà ?"

"Ách, nô tài lập tức đi ngay!"

Nghe được lời của Huyền Lăng Phong, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền vội vã xoay người đi chuẩn bị trà.

Dù sao hiện tại, nàng một chút cũng không nghĩ tới việc muốn đứng ở trước mặt Huyền Lăng Thương và Huyền Lăng Phong.

Có lẽ sự tình do mình gây ra làm cho Đồng Nhạc Nhạc chột dạ không thôi, cho nên nói, làm người a, ngàn vạn lần đừng làm hỏng việc. Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại thì thấy mình đã đi tới phòng trà

Có lẽ là làm chuyện áy náy, khiến nàng luôn chột dạ không thôi.

Cho nên nói, làm người a, là ngàn vạn lần không thể làm việc xấu a, sẽ bị trừng trị !

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, người đã đi tới phòng trà .

Chỉ là, nàng làm thái giám mấy ngày nay, làm đều là việc tay chân nặng nhọc, chứ đã làm chuyện pha trà nước nào đâu! ?

Thôi, mặc kệ , tùy tiện pha chế nước vào là tốt rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.