Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cầm lấy hai cái ly trà, liền bỏ lá trà, rót nước sôi, trước tráng lá trà qua một lần, lại rót nước sôi đầy được tám phần rồi bưng khay đi ra ngoài.
Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa đi tới trước mặt Huyền Lăng Thương, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đang nói cái gì đó, dáng vẻ tức giận không thôi.
"Hoàng huynh, đệ thật sự chưa đánh nhau với người ta, đệ cũng không có đắc tội với ai! Coi như đắc tội, thì tất cả mọi người đều biết đệ là Thập Tam vương gia, ai dám đánh đệ!? Huynh cũng không biết, ngày đó đệ ở Đệ Nhất Thiên Hạ lâu ăn cơm xong thì tính đi nhà xí, ai biết tại chỗ ngoặt kia chỉ nghe một tiếng quát, ta còn không biết chuyện gì xảy ra thì trên đầu đã bị người ta trùm một cái bao tải, rồi sau đó bị người ta xúm vào đánh, ta lớn như vậy rồi vẫn chưa bị người khác làm nhục như vậy đâu”
Càng nói, Huyền Lăng Phong càng tức giận không thôi, nói xong lời cuối cùng, Huyền Lăng Phong quả thực là nghiến răng nghiến lợi .
"Hừ! Nếu ta điều tra ra được là người nào đánh ta, ta nhất định phải đem hắn phanh thây!"
Huyền Lăng Phong nói lời này, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, không cam lòng. Không khó hoài nghi, nếu như thực sự để hắn tìm được thủ phạm đánh mình, người kia ắt hắn sẽ phải chết rất thảm thương.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thất kinh hồn vía, tim đập dồn dập, tay cầm ly trà liền run rẩy thiếu chút nữa hai ly trà rơi xuống đất. Mặc dù nàng đã kịp cầm lại, có điều ly trà nghiêng sang một bên, nước trà sóng sánh văng ra ngoài, đáng chết là nước trà lại văng ra đúng trên người Huyền Lăng Phong đang nổi giận kia.
Ngay lập tức, Huyền Lăng Phong đang ngồi trên ghế, bị nước trà nóng hổi hắt đến hắn từ trên ghế nhảy dựng lên
"Nha! Ngươi ... nô tài chết tiệt! Lá gan người thật lớn, dám hắt nước trà vào người Bổn vương”
Nghe được tiếng hét giận dữ và khuôn mặt đang nổi trận lôi đình của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến hai chân mềm nhũn, bùm một tiếng, liền quỳ rạp trên mặt đất.
"Vương, Vương gia thứ tội, nô, nô…tài không phải cố ý, thỉnh Vương gia thứ tội a. . ."
Nàng đang sống ở dưới mái hiên của người ta, không thể không cúi đầu.
Sống với cha mẹ hai mươi ba năm ở thế kỷ hai mươi mốt, Đồng Nhạc Nhạc cũng chưa từng quỳ gối qua lần nào.
Chỉ là lúc này không giống ngày trước nữa, nàng hiện tại chẳng qua là một tiểu thái giám nho nhỏ, nàng nghĩ muốn ở chỗ này sống yên phận rồi sau đó sẽ xem tình hình thế nào.
Mà bây giờ, nàng là thái giám mà dâng trà lại hắt vào người, làm bỏng Vương gia, tuy không cố ý thì cũng phạm thượng rồi.
Nhẹ thì đánh bằng roi, nặng thì bị trục xuất khỏi hoàng cung cũng không hề quá đáng, cả hai điều này nàng nghĩ cũng không muốn.
Vì vậy hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có quỳ trên mặt đất, làm ra dáng vẻ nô tài nên có, cầu khẩn Huyền Lăng Phong tha thứ.
Nhưng mà, lúc này Huyền Lăng Phong đang nổi giận, vừa mới nghĩ tới việc mình bị một đám người hạ nhục, lại bị một tên tiểu thái giám hắt nước trà đến phỏng mặc dù không bị nặng lắm nhưng giọt nước trà nóng kia như dầu đổ vào lửa thổi bùng lên nộ khí của hắn.
"Hừ! ngay cả dâng trà đều phục vụ không tốt, trong cung nuôi dưỡng phế nhân như người làm gì! ? Người đâu. . ."
Huyền Lăng Phong mở miệng, tính toán gọi người.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng hô to không ổn.
Nàng nhìn Huyền Lăng Phong, dáng vẻ này là muốn trừng trị nàng đây.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc thất kinh bạt vía, mất bình tĩnh, cuối cùng, không tự chủ được mà theo thói quen đưa ánh mắt hướng về phía Huyền Lăng Thương . Bởi vì mỗi một lần nàng gặp phải nguy hiểm, điều trước iên nghĩ tới là Huyền Lăng Thương.
Mỗi một lần, Huyền Lăng Thương đều sẽ cứu nàng ra từ trong nước sôi lửa bỏng, bảo vệ nàng, che chở và dung túng cho nàng.
Tuy nhiên, khi ánh mắt cầu cứu của Đồng Nhạc Nhạc rơi vào trên người Huyền Lăng Thương thì hắn vẫn thần sắc lạnh lùng, trong lòng nàng không khỏi thất thần, buồn bã, một nét ưu tư nỗi lên.
Nàng như thế nào có thể quên, nàng đã không còn là một tiểu điêu nhi trước đây được hắn ngàn vạn sủng ái, lúc này nàng chỉ là một tiểu thái giám mà thôi, với một thân phận hèn mọn Huyền Lăng Thương sẽ vì cái gì mà mở miệng?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ão não, đôi mắt to tròn đen láy kia cũng đã hiện rõ đau thương. Nàng bất đắc dĩ chờ đợi sự trừng phạt của Huyền Lăng Phong, đột nhiên một tiếng trầm ấp khàn khàn vang lên.
"A Phong, ngươi bỏ qua đi"
Nam nhân mở miệng, âm thanh tuy là nhẹ nhàng, nhưng lời này rơi vào tai Đồng Nhạc Nhạc như tiếng sét giữa trời quang , đánh thẳng vào lòng nàng, làm nàng rung động.
Trong lòng kinh động, nàng ngước ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, mặt mày ngạc nhiên, càng không dám tin là…
Trời ạ! Là nàng nghe lầm, nàng đang nằm mơ sao! ?
Huyền Lăng Thương hắn, hắn lại thay nàng cầu tình sao! ?
Chính là, tại sao! ?
Nàng nghĩ, không phải nàng sẽ không bao giờ là Phường Hoàng Điêu mà hắn yêu quí nữa sao.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kinh ngạc, Huyền Lăng Phong đứng ở một bên, nghe được Huyền Lăng Thương nói như vậy trên khuôn mặt đang nổi giận như có từng trận từng trận sấm sét chờ trút xuống tên tiểu thái giám kia cũng là con ngươi trợn ngược, lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể hiểu được, khiến cho lời của hắn thoát ra cũng gấp gáp.
"Hoàng…, hoàng huynh, ngươi sao lại thay tên nô tài này cầu tình? Tại sao chứ, hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu nô tài mà thôi.”
Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày nghi hoặc không giải thích được.
Phải biết rằng, cho tới nay, hoàng huynh của hắn đều là trầm lặng ít nói, đối với hoàng huynh người có công tất có thưởng, có tội tất phải phạt, cũng không quản những chuyện vặt vãnh này.
Tại sao bây giờ lại đột nhiên mở miệng vì tên tiểu thái giám nhỏ bé này cầu tình?
Chuyện này thật sự quá mức không thể tưởng tượng nổi nữa rồi. Chẳng lẽ là, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao! ?
Ngay thời điểm Huyền Lăng Phong trong lòng hết sức kinh ngạc, Huyền Lăng Thương lại không nói thêm gì nữa, chỉ là im lặng ngồi đó, một tay nhẹ nhàng cầm lấy nắp của chung trà gạt đi lá trà đang nổi lên trong ly, sau đó mới từ từ hớp một ngụm.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng kia, mới vừa rồi cùng câu nói đó dường như không còn liên hệ gì.
Cho đến một lúc lâu, Huyền Lăng Thương mới khẽ mở bạc môi, nhàn nhạt nói.
“Việc nhỏ như thế lại không gây đả thương gì đến ngươi, nếu trừng phạt nô tài, việc này truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ ngươi như thế nào?”
"Ặc. . ."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong chỉ là nhẹ nhàng chu chu môi, dáng vẻ mang bộ mặt ủy khuất.
Bất quá, Huyền Lăng Phong từ nhỏ đến lớn đều nghe lời Huyền Lăng Thương, nếu hoàng huynh đã mở miệng, hắn cũng không muốn truy cứu chuyện này.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong đảo mắt nhìn nhanh một lượt, đầu tiên là nhẹ nhàng liếc nhìn Đồng Nhạc Nhạc đang quỳ trên mặt đất, rồi mới mở miệng quát.
"Người hôm nay vận khí thật tốt! Nhớ lần sau làm việc cẩn thận!"
Nghe Huyền Lăng Phong nói lời này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết chuyện này như vậy đã qua, nàng không khỏi thở dài một hơi, lập tức vội vàng không ngừng gật đầu nói.
"Vâng vâng vâng, nô tài hiểu rồi…, sau này làm việc, nhất định sẽ tập trung tinh thần, tuyệt đối không tái phạm việc như vậy nữa, tạ Vương gia đại nhân đại lượng bỏ qua”
"Hừ, ngươi tốt nhất nên đa tại hoàng huynh!"
Đối với lời của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong chỉ lạnh nhạt hầm hừ một tiếng.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng căng thẳng, lập tức, liền từ từ xoay người, cúi đầu cụp mắt, đối với người ngồi ở trên kia mở miệng hạ giọng nói nhỏ.
"Tạ Hoàng thượng!"
"Ừ." Nhìn thấy hành động của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, xem như đáp ứng rồi.
Tuy là như thế, nhưng mà trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại vô cùng kích động. Bởi vì, Huyền Lăng Thương vì nàng mà cầu tình, những việc lặt vặt này, nàng như thế nào cũng không dám nghĩ tới.
Nhìn Huyền Lăng Thương Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thầm, nếu như có khả năng, nàng muốn trở về như trước kia là tiểu điêu nhi mỗi lần làm nũng đều nhào vào trong lòng hắn làm nũng.
Tuy nhiên hiện tại. . .
Ai. . . Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phức tạp vô cùng.