Đối với sự tức giận ngút trời của Huyền Lăng Phong, Tiểu Kính Tử chỉ một mực cúi đầu, khuôn mặt hèn mọn gật đầu nói:
“ Gia, thật xin lỗi, đều là lỗi của nô tài, nô tài nên sớm hỏi han thật cặn kẽ, rõ ràng. Có điều thành Tây này đường đi tương đối nhiều cho nên nô tài cũng hồ đồ mất rồi, nếu không chúng ta tìm lại thử xem?
Đối với đề nghị của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong không nói hai lời liền lập tức cự tuyệt.
"Không tìm! Tìm cái gì ? Bổn vương sớm đã tức ngang hông, giờ này còn ăn thịt dê? Đi, về phủ !”
Vừa dứt lời liền hung hăng quơ ống tay áo, tính toán hồi phủ.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại từ đâu chạy về phía hắn, gương mặt tuấn tú kia đầu tiên là sửng sốt rồi hiện lên vẻ kinh ngạc.
“ Ngươi… ngươi cái tên nô tài chết bầm này, tại sao lại ở chỗ này ?”
Đợi đến khi Đồng Nhạc Nhạc chạy tới, Huyền Lăng Phong không hề nghĩ ngợi liền mở miệng quát.
Nghe được lời này của hắn, mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tối sầm.
Không nghĩ tới mình có ý tốt đến cứu người, nhưng mà dẫu trong lòng nàng tuy có chút tức giận, chỉ là đảo mắt nhìn quanh bốn phía một lần, lòng cảm thấy không nên ở lại lâu liền mở miệng:
“ Thập Tam gia, nơi này có nguy hiểm, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này rồi nói sau”.
“ Cái gì? Có nguy hiểm?”
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt của Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức hắc mâu ngước lên , liếc qua một phen về khắp bốn phía.
Chỉ thấy nơi này, ngoại trừ mấy người bọn họ liền không còn một người nào khác.
Thấy vậy Huyền Lăng Phong không khỏi bĩu môi một cái, hầm hừ một tiếng.
“ Ngươi cái tên nô tài chết tiệt này, lại có hứng thú đi trêu chọc Bổn vương? Hừ hừ, lần trước bị người đùa giỡn, còn có cái gì mà Ly Hồn chứng ( mộng du). Nghĩ lại liền biết, ngươi là cố ý giả Ly Hồn chứng để đùa giỡn ta có phải không ?”
bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com
Huyền Lăng Phong mở miệng, tuy là một câu nói nghi vấn nhưng chả khác nào một câu khẳng định.
Lúc ấy quả thật hắn bị hù dọa đến không còn hồn vía, gặp Hoàng huynh đến liền không thèm nghĩ nhiều.
Chỉ là, hắn cũng chẳng phải ngu dốt gì.
Sau khi về phủ , suy xét từ đầu đến cuối liền phát hiện manh mối.
Như thế nào lại trùng hợp như vậy!
Mỗi lần hắn tìm đủ mọi cách để trêu cợt cái tên nô tài chết bầm này, cuối cùng hắn như thế nào đều không bị làm sao, mà người chịu khổ lại là Huyền Lăng Phong hắn chứ.
Còn có đêm đó, sự kiện giả quỷ kia, nhất định… nhất định là tên nô tài chết tiệt này không biết như thế nào liền phát hiện mà giả quỷ để hù dọa hắn.
Cuối cùng, vì sợ bị phạt mới cố tình giả bộ mình từng bị bệnh mộng du.
Càng nghĩ, hận ý của Huyền Lăng Phong hắn đối với Đồng Nhạc Nhạc càng sâu.
Giờ phút này, hắn quả thực thấy tên nô tài đáng chết này liền hung hăng muốn chặt ra thành tám khúc mới xả hết giận trong người.
Đối với sự tức giận ngút trời của vị Thập Tam gia này, Đồng Nhạc Nhạc hiểu ra hắn đã biết tất cả, giờ phút này hận không thể ăn thịt, uống máu của nàng.
Không nghĩ tới, tên Huyền Lăng Phong này cũng không ngốc!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm oán một câu, lại nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng:
“ Thập Tam gia, những việc vặt này chúng ta rời đi rồi nói, nơi này nguy hiểm, chúng ta nhanh rời khỏi đã ”.
bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thật muốn Huyền Lăng Phong nhanh một chút, sớm rời khỏi nơi này.
Bằng không, để cho hai tên đại hán kia đuổi tới, bọn họ tuy có ba người chỉ là không phải là người biết đánh nhau.
Hai đại hán kia chỉ cần một đấm cũng đủ làm cho ba người bọn họ không chết cũng tàn phế.
Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc càng hoảng hốt.
Thấy Huyền Lăng Phong sau khi nghe được lời của mình mà vẫn không chịu chạy, một chút cũng không nghĩ chạy, thật làm cho Đồng Nhạc Nhạc nàng luống cuống, bất chấp tất cả, kéo tay áo Huyền Lăng Phong, tính toán kéo hắn rời khỏi nơi này.
Tuy nhiên, đối với sự khổ tâm của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong hoàn toàn không biết.
Giờ phút này, thấy tên tiểu thái giám này ra sức kéo tay áo của mình, cộng thêm sự chán ghét trước đó đối với hắn , Huyền Lăng Phong càng thêm tức giận.
Cánh tay vung lên, liền thoát khỏi tay Đồng Nhạc Nhạc, môi đỏ mở ra quát:
“ Ngươi… cái tên nô tài này! Thật to gan, ngay cả áo của Bổn vương ngươi cũng dám kéo, hẳn là chán sống đi !”
Gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong hiện lên đầy tức giận, trợn đến lồi cả mắt.
( hiuhiu Tiểu Nhạc đúng là làm ơn mắc oán mà)
Nhìn bộ dáng đó, phảng phất như con sư tử bị chọc giận, liền giương nanh múa vuốt.
Đối với sự tức giận không ngừng của Huyền Lăng Phong, giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc nàng cũng thật tức giận rồi.
Dù sao nàng cũng là vì lo lắng có người gây bất lợi cho hắn mới vội vã chạy tới cứu hắn.
Vậy mà hắn ! Từ lúc thấy nàng đến giờ liền mở miệng nói những lời xấu xa.
Thời gian nguy cấp mới lười phát giận với hắn.
Nghĩ tới đây, môi đỏ Đồng Nhạc Nhạc mở ra, không nhịn được mà thốt lên:
“ Ngươi thật sự là Lã Động Tân mắt chó, không biết nhìn lòng tốt của người khác. Ta chính là biết được có hai tên đại hán muốn gây bất lợi đối với ngươi mà vội vã tới cứu người, ngươi đừng có mà không biết rõ tốt xấu như vậy được không ?”
Đồng Nhạc Nhạc giận điên người.
Dù sao nàng cũng là có quyền phát cáu, phải vậy không?
Liền ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc phát giận trong lòng, Huyền Lăng Phong nghe được lời nói này, trên mặt hiện lên vẻ sửng sốt, một khắc sau mới nghĩ đến cái gì, môi đỏ mở ra, tràn đầy không dám tin:
“ Ngươi… ngươi cái tên cẩu nô tài này, muốn làm phản hay sao, ngươi nói ai là cẩu? Lại còn có hiểu quy củ hay không, không tự xưng là nô tài, chẳng nhẽ người quên thân phận của mình là ai sao ?”
“ Ặc “
Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc khóe môi lập tức nhếch lên dò xét một cái.
Đến lúc nào rồi mà tên gia hỏa này còn so đo những chuyện… xưng hô như thế này.
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được mà trợn mắt nhìn Huyền Lăng Phong, tức giận quát lên:
“ Ta đây là đang được nghỉ, không phải giờ làm việc , cho nên không phải nô tài trong cung, tự nhiên sẽ xưng ta”.
Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng nói, chỉ cảm thấy những người cổ đại này, suy nghĩ thật lạc hậu.
Đối với sự tức giận của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong nhìn tiểu thái giám trước mặt mình, chỉ hơi một tí là trợn mắt với mình, nay vẻ mặt còn tức giận nhưng trong lòng muôn vàn ủy khuất.
Dù sao, lớn đến bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám đụng chạm tới hắn, gọi hắn như vậy, làm sao hắn không tức giận cơ chứ !!!