Bánh lái chuyển động hai bên, cho thấy chiếc thuyền này đang di chuyển theo
hình chữ Z, một cái thuyền lớn như vậy mà có thể làm được động tác của
thuyền nhỏ? Hồ Đồng Hải hối hận, có một chiếc chiến hạm thế này muốn bao tiền mà chẳng được.
Bánh lái cực lớn, Hồ Đồng Hải thấy nó còn to hơn người mình, nhân lúc
thuyền rẽ trái, tiếp cận, cầm đục ấn vào trục đầy vỏ sò, gian nan gõ một búa, không hề đục vào trục gỗ như lão nghĩ mà bắn ra, Hồ Đồng Hải không ngán, chẳng qua là thiết mộc thôi, trước kia từng đục rồi, chẳng khó
lắm, cầm búa đập phát nữa, tay tê rần, nhìn lại mới phát hiện cái trục
đó không phải bằng gỗ gì hết mà bằng đồng xanh.
Nhìn thấy cảnh này, Hồ Đồng Hải vội bơi đi thật xa, nấp sau một cái
rương nát lén nhìn mặt biển, trên biển tên bay như châu chấu, vô số hỏa
tiễn rơi lên chiến hạm, khắp nơi bốc khói, nhưng chiến hạm chẳng hề tổn
thất lớn, chỉ cần nỏ từ trong nhà gõ kia bắn ra, là một chiếc thuyền của bên mình bốc lửa, hoặc là tan nát trong tiếng nổ lớn.
Đây là thứ chiến hạm gì vậy? Hồ Đồng Hải phát hiện ra rất nhiều tấm ván gỗ ở mạn thuyền mở ra, mũi nỏ nhọn hoắt xuất hiện.
Ối mẹ ơi, không chỉ những cái phòng nhỏ kia bắn ra được nỏ, mạn thuyền
cũng có thể, Hồ Đồng Hải hít sâu một hơi lặn xuống, có điều lão không
tới gần chiếc Công Chúa nữa, mà bơi về một hòn đảo nhỏ, ở đó có một
chiếc thuyền không lớn, có nó là đủ về nhà rồi.
Xuyên qua eo biển, sóng lớn rất nhiều, chiến hạp bập bềnh không ngớt,
như vậy ảnh hưởng tới nỏ xạ kích, chỉ có bắn liên hoàn bới có thể ghim
nỏ vào hạm địch, tuy hủy không ít hạm địch, nhưng càng có nhiều hạm địch kéo tới, móc câu dày đặc như mạng nhện ném tới chiếc Công Chúa.
Tướng sĩ trọng giáp buộc thừng an toàn xông ra lấy rìu chặt đứt thừng,
hỏa tiễn bắn keng keng trên người, bốn tráng hán ra sức kéo máy hút
nước, không ngừng hút nước biển trên sàn thuyền, chẳng mấy chốc sàn
thuyền có một lớp nước biển, dưới tác dụng lay động của thuyền, dập tắt
hỏa tiễn.
Lại Truyền Phong tay cầm búa lớn đi lại tuần tra trên sàn thuyền, một
khi có hải tặc xông lên là cười điên cuồng bổ tới, búa lớn xoay tròn như chong chóng, chém chết hải tặc, hắn tham gia vô số cuộc chiến công
phòng thế này rồi, giày dưới chân mang vảy sắt đóng chắc vào sàn thuyền
sáp cá voi, đối diện với đám hải tặc đứng không vững kia, chỉ một rìu là xong.
Búa đá cực lớn ở cần treo được năm lực sĩ không chế giống như hai cái
nắm đấm, chỉ đấm một phát là nát thuyền, vô số dây thừng buộc vào xích
sắt lớn, cái búa đá đung đưa, ba chiếc địch hạm bị nó kéo lức lư theo.
Cao Sơn Dương Tử mặt đanh lại nhìn ba chiếc chiến hạm ở cửa eo biển như
cối say, mỗi lần xoay một vòng, đám hải tặc của mình lại suy yếu một
phần, ả cũng mặc khải giáp, lộ ra khuôn mặt tú mỹ, Thành Cửu ở bên không ngừng truyền lệnh cho hải tặc xung quanh.
- Nói với Mạch Thiết Chùy, nếu hắn còn mang thái độ đứng xem, đợi chúng
ta bị diệt, Vân Diệp sẽ rút gân hắn bó giáp, chỉ có đồng tâm hiệp lực
chúng ta mới có một đường sống.
Thành Cừu vứt cờ hiệu trong tay đi, nhảy xuống một chiếc thuyền nhỏ bơi
tới chỗ Mạch Thiết Chùy, tọa sơn quan hổ đấu là một loại trí tuệ, nếu
thực lực hai con hộ không cân bằng, con hổ còn lại sẽ ăn nốt kẻ ngồi
xem.
Đằng Nguyên cởi y phục trên người, chỉ còn mảnh vải quấn bên hông, tay
cầm trường đao, miệng ngậm đoản đao, muốn nhảy xuống thuyền chuẩn bị tới chỗ giao chiến kịch liệt nhất, là vị đại danh (daimyō) dự bị, Đằng
Nguyên làm thế là đi nạp mạng, từ khi Cao Sơn Dương Tử gả cho Uyên Cái
Tô Văn thì hắn đã không muốn sống nữa rồi.
- Đằng Nguyên, đừng đi, đây không phải cuộc chiến của ngươi, mà là cuộc
chiến của ta, cuộc chiến n ày sinh tử chưa rõ, cần dũng sĩ phá vỡ cục
diện, nhưng không phải là ngươi.
Cao Sơn Dương Tử gọi hắn lại.
Đột nhiên Đằng Nguyên xông tới, vứt đao kiếm đi, ôm lấy Cao Sơn Dương Tử hôn ngấu nghiến, hai tay luồn qua sườn ả, vuốt ve tấm thân mỹ miều, rồi bóp lấy hai bầu vú khao khát từ lâu, ra sức dày vò nhào nặn. Cao Sơn
Dương Tử cười khẽ mặc cho hắn khinh bạc, cổ ngửa lên hưởng thụ khoái lạc mang tới từ sự thô bạo của nam nhân, cổ họng dần phát ra tiếng rên khẽ, tuy lẳng lơ, tuy khoe cơ thể trước không ít nam nhân, nhưng chưa có nam nhân nào thực sự chạm vào ả, người dần lịm đi, khi Đằng Nguyên mắt đỏ
ngầu định định đè tấm thân nóng hừng hực của ả xuống, Cao Sơn Dương Tử
lại đẩy ra, quay lại tiểu lâu tiếp tục quan chiến như chưa từng có
chuyện gì.
Đằng Nguyên nhắm mắt cắn chặt răng đè nén dục vọng, vũ trang trở lại,
nhảy lên một chiếc chiến hạm sắp xuất chiến, đánh về chiếc Công Chúa
đang hỗn chiến, chỉ có mình sắp chết, Dương Tử mới cho mình làm càn, nữ
nhân nói không tin được.
Thuyền quá cao sẽ bị búa đá đập nát, rất nhiều hải tặc ngồi thuyền nhỏ
áp sát chiếc Công Chúa, ra sức đem hỏa tiễn đóng vào vỏ chiếc Công Chúa, nhưng nước biển từ trên đổ xuống không cho chúng thành công.
Đợi hai bên chiến hạm tụ tập đủ hải tặc, có mấy cái ống thò ra, dầu phun ra như mưa, ống thu vào, mấy mũi hỏa tiễn bắn ra, chiếc thuyền thấp
liền biến thành cầu lửa.
Hải tặc toàn thân bốc cháy la hét kinh hoàng nhảy xuống biển, nước biển
dập tắt đại đa số ngọn lửa, nhưng vẫn có ngọn lửa xanh cháy trên người,
đó là lửa lân xanh ác độc nhất, không cháy hết không thôi.
Chiếc Công Chúa là thứ vũ khí chiến tranh gần hoàn mỹ, khi đóng chiếc
thuyền này, Vân Diệp yêu cầu tính năng tấn công và phòng thủ của nó phải toàn vẹn, mãnh tướng thủy sư Lĩnh Nam thí nghiệm công phòng vô số lần.
Ở trên biển chỉ thiên tai mới có thể phá hủy nó, đó là ý kiến nhất trí của tướng lĩnh thủy sư.
Nhân số hải tặc quá nhiều, giáp sĩ trên sàn thuyền không kịp giết, có
một số tên hảo thủ hải tặc đã đối diện với giáp sĩ rồi, Cao Sơn Dương Tử cuối cùng cũng yên tâm, chỉ cần người của mình có thể lên được, sớm
muộn cũng có thể chiếm chiếc chiến hạm vô địch này, ả không bận tâm bao
nhiêu người bị chết.
Trên sàn thuyền đột nhiên bị người ta ném vô số gai tam giác, thứ này
thường để đối phó với kỵ binh trên đất liền, đột nhiên xuất hiện làm đám hải tặc đi chân đất kêu khổ liên hồi, giáp sĩ đi giày sắt tất nhiên
chẳng coi ra gì, nhẹ nhàng chém chết hải tặc ném xuống bieenr.
Lý Thái không ngừng la hét muốn xông lên sàn thuyền, bị hai tên thị vệ
giữ chặt, người Lý gia chỉ cần thấy chiến đấu là muốn xông lên, cái gen
này thể hiện mạnh mẽ nhất trên người Lý Thái.
Sàn chiếc Thanh Tước sắp bị hải tặc nhấn chìm rồi, giáp sĩ vừa đánh vừa
lui, đã lui tới cửa khoang thuyền, đám hải tặc điên cuồng tấn công phòng gỗ chứa nỏ tám trâu.
- Buông ra ta, hải tặc sắp xông tới rồi, chẳng lẽ các ngươi muốn bản vương bị bắt sống à? Ta thà chết chứ không muốn bị nhục.
Lý Thái ra sức đá đầu lĩnh thị vệ của mình:
Thị vệ trưởng đành nói:
- Vương gia không bị bắt sống, cũng không chết đâu, người không nhìn ra
đây là chiến thuật à? Cửa khoang bố trí đầy nỏ, người xem, bắn rồi đó.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Thái, nỏ không ngừng từ khoang thuyền bắn ra, thoáng cái thi thể đã chồng chất trên sàn thuyền, những giáp sĩ rút lui kia lại đi ra, dùng đoản mâu đâm vào chỗ hiểm của mỗi thi thể, đảm
bảo đám hải tặc này đã chết hẳn, rồi mới ném vào biển.
Lý Thái xấu hổ sờ mũi, vừa rồi mất bình tĩnh, bộ mặt chim non trên chiến trường lộ ra hoàn toàn, thị vệ đầu lĩnh khôn khéo nói:
- Hành động của vương gia là hán tử chân chính, chỉ có hán tử chân chính mới muốn ra trận chém giết mà không nấp sau lưng, có điều đám sâu nhỏ
này chưa đáng để vương gia ra tay, bọn tiểu nhân sẽ dẹp hết.
Khi chiếc Thanh Tước và Thừa Càn đi qua nhau, Lý Thái hâm mộ nhìn Hàn
Triệt tung hoành trên sàn thuyền, gần như không ai chống nổi một chiêu
của hắn, khi cái đầu cuối cùng bị chém xuống, tấm áo trắng của Hàn Triệt gần như thành áo máu, nhìn hắn đứng ở mũi thuyền gào thét điên cuồng
thị uy với hải tặc, Lý Thái lại ra sức đá thị vệ trưởng.