Chuyện nhân gian chẳng thể làm rõ, dù là chuyện của ai, chỉ cần ngươi làm rõ
từ đầu, sẽ thấy rối loạn, cắt chẳng nổi, giỡ càng rồi là thế.
Trên đời không có thắng lợi thuần túy, dù là người có kinh nghiệm như
Vân Diệp vẫn cứ sống loạn tung beng, ân oán tình thù hỗn hợp vào chỗ,
thành thứ mùi vị đáng sợ, ăn vào thì đắng, nghĩ lại thấy chua, nuốt vào
buồn nôn, miệng vẫn phải nói:
- Mùi vị cực ngon.
Lý Thái và Vân Diệp đang ngồi cùng nhau nghiền ngẫm, lần này có chút đặc thù, nguyên nhân vì vấn đề Lý Thái mang tiền kiếm về cho ai, cho hoàng
đế lão tử là vứt bỏ ca ca, cho thái tử ca ca là muốn cùng ca ca tạo
phản. Cuối cùng thấy mình kiếm tiền chẳng có ý nghĩa gì.
- Cho lão nương của ngươi ấy, dù sao nương nương thích tiền tài, đem khó khăn cho nương nương xử lý, vậy chuyện có lỗi với người khác do lão
nương ngươi làm, không liên quan tới ngươi.
Vân Diệp góp ý:
- Nếu lão nương ngươi thì ngươi có tính kế bà ấy thế không? Ta khó chịu, vậy mẹ ta dễ chịu à? Suy nghĩ đại nghịch bất đạo của ngươi đáng đem cho chó ăn.
Lý Thái bực tức ném bánh xuống bàn:
- Vậy ngươi chia tiền cho ta, ta không sợ khó chịu, bỏ tiền trong kho,
rảnh rỗi ngắm cũng tốt, chuyến này về chắc phải mở rộng kho rồi.
Vân Diệp dùng rau muối quấn giá, thịt thái lát thành cuộn dài, cắn một miếng, khoan khoái muốn rên lên:
Lý Thái bật cười, cầm bánh lên học Vân Diệp ăn, ăn hết cái bánh vui vẻ nói:
- Ta bỏ tiền vào nhà ngươi, không cho ai cả, bất kể là đại ca ta hay phụ hoàng ta ai thua cũng phải cần tiền, cho họ hết, ta vất vả thêm hai
năm, tiền kiếm được chắc đủ cho họ sống cả đời.
- Thanh Tước, ngươi có chắc ngươi muốn nuôi một hoàng đế hoặc thái tử
chứ? Ta nghe câu này của ngươi sao giống mấy lão đầu tử ở Vân gia trang, than thở hai nhi tử trong nhà kém cỏi, nhưng trưởng bối không biết làm
sao, đành kiếm chút tiền, hai đứa con dù tương lai có phá cũng đủ phá
hai năm. Đây là lời của từ phụ, không đến lượt kẻ làm con, làm đệ đệ như ngươi nói.
- Thế cả mà, một là cha ta, một là ca ca ta, hai người họ thích tranh
chấp, ta đành phải suy nghĩ cho bọn họ, trong nhà luôn cần một người như thế.
Xem bộ dạng Lý Thái bị sự cao thượng của bản thân làm cảm động lắm rồi,
cúi đầu ăn không nói nữa, Vân Diệp không quấy rầy ý nguyện tươi đẹp của
hắn, giúp hắn gắp thức ăn, chỉ cần tim lương thiện là được, bất kể là ấu trĩ, Vân Diệp thà bị sự ấu trĩ này bao vây còn hơn đối diện với suy
tính quá lý trí.
- Chúng ta ở trong vịnh đã ba ngày, rốt cuộc tới bao giờ mới đi?
- Sắp rồi, sáng ngày mai chúng ta sẽ ra, ba chiếc chiến thuyền sẽ đại
chiến với người ta ở cửa eo biển, hiện giờ còn chưa biết đối thủ là ai,
hình như chúng ta hút hết hải tặc tới rồi. Có điều thám tử từ kính viễn
vọng nhìn thấy người Cao Ly, Oa Quốc với cả hạm đội của Cầu Nhiệm Khách, lão này càng sống càng đi xuống, giờ làm đồng bọn với cả người Cao Ly
và Oa Quốc, ta không nương tay nữa.
- Kẻ muốn quyền lực đều thế, bọn họ vì đạt được mục đích chẳng ngại giao dịch với ma quỷ, đám nô tài của quyền lực đó chết một kẻ là cứu bách
tính một phương, mai ta về chiếc Thanh Tước, trải nghiệm thế nào là tác
chiến.
- Thế cũng tốt, Vô Thiệt đi cùng ngươi, nhớ kỹ, mạng ngươi mới là quý nhất, người ta làm thịt ngươi là toàn thắng.
- Câm cái mồm quạ của ngươi lại, ngươi không nói được cái gì tốt lành à?
Lý Thái nhân lúc trời còn chưa tối hẳn về chiếc Thanh Tước, chuẩn bị mai chém giết.
Lý Thái đi rồi, Vân Diệp lấy ra một lá thư, ghi nguyên văn lời của Lý
Thái vào, đây là thư cho Lý Nhị, Vân Diệp không định dâng tấu, viết thư
ổn thỏa hơn, mong hoàng đế nể mặt Thanh Tước đừng hạ thủ quá tay với
Thừa Càn, đừng bóp chết hùng tâm của hắn, phế thái tử sẽ là mở đầu của
kiếp nạn của Đại Đường.
Nhiều người xem trọng Lý Thừa Càn, cho rằng hắn nên nắm đại quyền, Vân
Diệp không nghĩ thế, Lý Nhị đẩy khẽ một cái là tòa thành trên cát của
hắn sẽ sụp đổ, thêm vào một đợt sóng là không còn gì, Lý Nhị là người
khủng bố nhất trên mảnh đất này, nhất chứ không phải là một trong.
Cái có thể làm đã làm rồi, thậm chí tai họa hai năm sau cũng dự liệu
được, nay chỉ có thể im lặng xem biến hóa, cảm giác đấng cứu thế này làm Vân Diệp vừa thống khổ vừa sợ hãi, y phát hiện Hàn Triệt nói không sai, bất tri bất giác đặt bản thân vào vị trí bảo mẫu của Đại Đường, cẩn
thận trông nom cái đế quốc mới sinh vừa mạnh mẽ lại yếu đuối này.
Vân Diệp tỉnh lại trong những tiếng quát nhổ neo, không kịp rửa ráy, vội vàng lên sàn thuyền, thấy khắp nơi là quang cảnh bận rộn, từng căn
phòng nhỏ dựng lên, lưới gai bảo vệ đáy thuyền không bị tổn hại cũng vào sâu trong nước, chỉ cần có hải tặc dám lặc xuống đục thuyền sẽ bị ngưới bắt như bắt cá treo lên, mỗi lần thu lưới là luôn có sinh vật cổ quái
mắc vào.
Đám Lão Phùng đứng trên thương thuyền tiễn tướng sĩ xuất chinh, nghi lễ
đơn giản mà long trọng, binh sĩ ra sức thổi tù và, tiếng tù ù ù vang
khắp sơn cốc, bọn họ không cần lén lút ra trận, mà đường đường chính
chính đối diện với tất cả.
Vân Diệp mặc giáp trụ, ở thuyền bên cạnh Lý Thái cũng thế, hông đeo
trường kiếm ra dáng lắm, hai tay vịn mạng thuyền, nhìn chiến hạm phá
sóng lao tới, với đối thủ như Cao Sơn Dương Tử, không đánh thật đau là ả không nhớ.
Buồm căng phồng tiến lên, tốc độ chiến hạm đạt tới tối đa, chiếc Công
Chúa lao ra eo biển trước tiên, cờ đầu lâu bay phần phật trong gió, bộ
xương trắng như sống lại, sẵn sàng giết người.
Cao Sơn Dương Tử từ miệng thám tử biết được động tĩnh của Vân Diệp, toàn bộ chiến hạm đủ loại tốt xấu được ả dàn chính diện eo biển, hai bên
không có cái nào, ả đã biết Trát Mộc Lý thất bại ra sao, nên ngay lập
tức chuẩn bị áp sát rồi đánh giáp lá cà.
Rất nhiều thủy thủ mang theo bong bóng cá âm thầm xuống biển, canh ở con đường chiếc Công Chúa ắt phải đi qua, dùi đục đã chuẩn bị xong, bọn
chúng là kẻ bơi giỏi nhất trong đám hải tặc, cầm đầu là lão hải tặc Hồ
Đồng Hải, là thế gia hải tặc, đục thuyền người ta là chuyện cơm bữa,
nhìn thấy chiếc Công Chúa lao về phía mình chẳng hề sợ hãi, hô một tiếng toàn bộ hải tặc lặn xuống, chỉ cần móc bên hông móc vào thuyền là có
thể bắt đầu hành nghề.
Tiếng động ầm ầm bên trên thuyền truyền vào trong nước tuy làm lão giật
mình, nhưng lão tặc vẫn theo thông lệ mò tới dáy thuyền, lão biết nhược
điểm của tất cả các loại thuyền, có chỗ chỉ cần hư hại một chút, gỗ bị
áp lực làm sập cả mảng, căn bản không thể cứu viện.
Lưng nhói đau, Hồ Đồng Hải thất kinh, đây là cái gì? Đợi mắt lão thích
ứng với bóng tối dưới nước mới phát hiện đáy chiếc Công Chúa là từng
hàng lưới mang móc ngược, biết mình gặp phải đối thủ, Hồ Đồng Hải không
chút do dự cầm dao cắt thịt, chỉ cần dám giãy dụa, sẽ càng có nhiều móc
câu móc vào người.
Nước biển làm vết thương đau tới muốn ngất xỉu, hít một hơi hết sạch
không khí trong bong bóng cá, lão tặc len lén bơi về phía đuôi thuyền,
thân thuyền không thể công kích, vậy tấn công vào bánh lái, lão cẩn thận tránh đám thuộc hạ múa tay cầu cứu, lúc này không thể cứu, chẳng may có kẻ nào mất lý trí ôm lấy mình thì đáp cả cái mạng vào.
Hiện giờ xử cái thuyền lớn này mới là việc phải làm, Cao Sơn Dương Tử
đưa ra cái giá rất mê hoặc, ả chỉ cần ba chiếc chiến hạm, số thương
thuyền toàn bộ thuộc về mình và huynh đệ Mạch gia, nhiệm vụ duy nhất của mình là ngăn chiếc thuyền này tiến lên.