Cầu Nhiệm Khách gian nan ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thân một cái bắp chân mềm
mại sáng bóng, đỉnh đầu truyền tới tiếng cười của Cao Sơn Dương Tử:
- Thì ra ngươi thích nhìn chân nữ nhân à, chẳng phải người thành thực.
Thắng làm vua thua làm giặc, Cầu Nhiệm Khách luôn cho rằng như thế, hiện giờ thành tù nhân, nhắm mắt lại, mặc Cao Sơn Dương Tử chế nhạo, đáng
thương hùng tâm tráng chí của mình lại lần nữa trôi theo dòng nước.
Cầu Nhiệm Khách cảm thấy lao ở vai, chân bị rút đi, dù đau đớn cũng
không kêu tiếng nào, người bị dựng đứng lên, có người giúp cầm máu. Cao
Sơn Dương Tử lấy móng tay dài quét giọt máu trên mặt Cầu Nhiệm Khách,
huơ trước mặt ông ta, ngậm vào miệng, tham lam hút lấy.
- Trương Trọng Kiên, thế giới này không thích hợp cho loại người như
ngươi tung hoành nữa, hay là đưa ngươi cho phụ phụ Lý Tịnh nhé, ngươi
cần được trông nom.
Cầu Nhiệm Khách muốn cười, một cái cương châm xuyên qua má, đâm ngang hàm răng, miệng không há ra nổi nữa.
- Ngươi rất đáng tiền, hiện giờ chưa thể chết, chiến tranh giữa Đại
Đường và Cao Lý sắp nổ ra tới nơi, bọn ta cần ngươi sống, để đổi lấy thứ bọn ta cần từ Lý Tịnh. Từ giờ trở đi, mỗi ngày một bát cháo loãng, hẳn
ngươi có thể sống được. Chỉ cần bọn ta đánh bại Vân Diệp, y sẽ mau chóng làm bạn với ngươi, có lẽ còn có cả Ngụy vương Thái.
- Ta đường đường là vương phi Cao Ly mà phải lưu lạc ngoài biển làm bạn
với hải tặc đã khiến tổ tiên phải hổ thẹn rồi, nếu không phải vì đại
nghiệp Cao Ly, ta nên ở trong thâm cung giáo hóa thiên hạ, nay Cao Ly
nguy cơ trùng trùng, ta không thể không tận tâm.
Cao Sơn Dương Tử vừa rồi còn hưng phấn, lúc này trở nên buồn bã vô cùng, mình vì Cao Ly vào sinh ra tử, sao không có được trái tim của Uyên Cái
Tô Văn?
Làm vương phi đã hai năm rồi mà tới nay vẫn là xử nữ, đây là trò cười,
cũng là xỉ nhục, nữ nhân được Vân Diệp đưa về bế theo một đứa bé nói là
của Uyên Cái Tô Văn, làm ả kinh hãi là Uyên Cái Tô Văn lại tin tưởng, bộ dạng mừng rỡ đó làm trái tim ả tan nát.
Uyên Cái Tô Văn không bận tâm Cao Sơn Dương Tử đối đãi với Vinh Hoa ra
sao, dù Vinh Hoa có bị phái đi làm công việc ti tiện nhất trong cung thì hắn cũng không ngó ngàng tới, nhưng đứa bé được hưởng thụ đãi ngộ vương tử chân chính, mười hai gia thần của Uyên Cái gia có bốn vị chuyên môn
hầu hạ đứa bé này, Vinh Hoa bất kể làm gì, mỗi ngày đều cho con bú, theo quy củ Uyên Cái gia, trẻ con phải bú tới khi ba tuổi.
Vinh Hoa cam tâm tình nguyện rửa bồn cầu, bất kể Cao Sơn Dương Tử phái
bao nhiêu sát thủ lợi hại, ngày hôm sau đầu sát thủ đều bị treo trong
cung, làm Cao Sơn Dương Tử không chịu đựng được nhất, mỗi khi Uyên Cái
Tô Văn phát cuồng, nữ nhân đầu tiên bị muốn dày vò là Vinh Hoa, người
khác hôm sau thấy Vinh Hoa toàn thân tâm tím rửa bồn cầu đều cảm thấy
nàng vô cùng đáng thương, chỉ có Cao Sơn Dương Tử không nghĩ thế, ả thấy mình mới đáng thương, nữ nhân bị bầm tím phải là mình, phải do mình oán trách đại vương thô bạo, chứ không phải con tiện nhân rửa bồn cầu.
Móng tay dài bị gãy trong nắm đấm xiết chặt của Cao Sơn Dương Tử, khe
móng tay có máu chảy ra, ả nhìn hạm thuyền trên biển hít một hơi, muốn
quyền lực là do mình lựa chọn, Uyên Cái Tô Văn thỏa mãn yêu cầu của ả,
cho ả điều động thủy sư Cao Ly, dù chiến đấu với Cao Kiến Vũ kịch liệt
nhất cũng không thu hồi.
Nông dân Cao Ly không làm ruộng nữa, thương nhân không làm ăn nữa, thợ
không làm việc nữa, vì bọn họ đang đánh trận, cả nước trừ đánh nhau thì
chẳng còn việc gì làm.
Không làm ruộng không có lương thực, phải mua từ Tân La và Bách Tề,
thương nhân không làm ăn, không có hàng hóa lưu thông, thợ không làm
việc, dân gian không có đồ dùng, làm sao duy trì quốc gia vận chuyển
bình thường? Chỉ có đường đi cướp thôi.
Cao Sơn Dương Tử ra sức cướp bóc, cướp của người Đường, người Bách Tề,
người Tân La, thậm chí lúc thiếu thốn nhất ngay cả Oa Quốc cũng không bỏ qua.
Mũ phượng trên đầu là do Uyên Cái Tô Văn đích thân đội lên, lễ nghĩ long trọng chưa từng có, Uyên Cái Tô Văn không tiết chút hoàng kim cuối cùng làm sách hoàng kim, mỗi chứ trên đó đều nói, Cao Sơn Dương Tử mới là
hoàng hậu Cao Ly.
Nhưng ích gì, Cao Sơn Dương Tử dù không phải nữ nhân tầm thường vẫn có mặt bình thường, khao khát được nam nhân yêu thương.
- Hoàng hậu nương nương, eo biển có một chiếc thuyền nhỏ bơi ra, trên thuyền hình như có người.
Thành Cửu cung kính đi tới báo:
Trấn tĩnh lại, rứt mình khỏi bi thương, Cao Sơn Dương Tử ra lệnh:
- Kiểm tra kỹ rồi mang tới, ta muốn tự mình xem.
Nghe được giọng hoàng hậu tựa hồ là một ân điển với Thành Cửu, ưỡn ngực lên đi hạ lệnh.
Trên đời này chỉ có hai người không rung động với nữ sắc của ả là Vân
Diệp và trượng phu của ả, thế nhưng hai người này lại chính là người
khiến ả muốn mê hoặc nhất, cũng khiến ả động lòng nhất.
Một chiếc thuyền nhỏ không người điều khiển bập bềnh theo sóng từ eo
biển trôi ra, tất cả hải tặc nhìn thấy trên thuyền dựng một cái cột, một người Đại Thực bị trói trên đó, một cái cọc nhọn xuyên qua miệng hắn
đầy máu bầm, ngực khắc ba chữ lớn :" Ta tới rồi!"
Cao Sơn Dương Tử bịt mũi cố chịu đựng mùi thối đi vòng quanh thi thể,
ngoại trừ ba chữ kia không có gì khác, Vân Diệp như đang chào hỏi.
- Ném thi thể vào biển, đốt thuyền đi, nới với huynh đệ Mạch gia và Hồ
lão đầu, đừng có vọng động, đây là kế công tâm của Vân Diệp, lờ đi là
được.
Thành Cửu lập tức phát tín hiệu với hai nhóm hải tặc kia, không ai thích đời đời làm hải tặc, Cầu Nhiệm Khách không biết huynh đệ mình muốn gì,
nằm mơ ông ta cũng không ngờ bọn họ không muốn làm hải tặc nữa, tiền có
rồi, mỹ nữ có rồi, sao cứ phải trôi nổi trên biển? Mình tới lúc phải
trốn đi làm phú ông rồi, nếu không có có chỗ trốn vậy quang minh chính
đại hưởng thụ tất cả là tốt nhất.
Cao Sơn Dương Tử chẳng qua bỏ ra hàm quý tộc không đáng tiền, đám hải
tặc như ruồi ngửi thấy mùi máu bay tới, ngược lại, xúi Khuê Lục làm phản tương đối khó, ít nhất hắn đòi thêm ba mỹ cơ.
Suốt cả một ngày không ngừng có đồ vật trôi tới, đôi khi là một cái
rương, mở ra bên trong là một tên hải tặc bị chặt đứt người, đôi khi là
một cái ván gỗ, bên trân là kẻ bị đóng đinh sống, cứ thế không ngừng
quấy nhiễu đám hải tặc. Khi Cao Sơn Dương Tử không chịu nổi hạ lệnh
không để ý tới thì một cái thuyền nhỏ trôi tới bên cạnh rồi đột nhiên
bốc cháy, trên thuyền chứa đầy dầu, khi bùng lên mau chóng nuốt chửng cả thuyền hải tặc, tránh lan tới thuyền khác, Cao Sơn Dương tử đành hạ
lệnh đánh chìm.
Chút tổn thất nhỏ ấy Cao Sơn Dương Tử không bận tâm, Vân diệp không thể
trốn cả đời trong vịnh, ở đó chiến hạm của y phát huy uy lực vô cùng,
khác với Cầu Nhiệm Khách, ả không cho rằng Vân Diệp óc có vấn đề mang
mang Lý Thái đi lung tung trên biển, nhất định có bí mật, ả muốn biết là bí mật gì.
Nếu là năm thuyền hương liệu, chưa đáng hai nhân vật lớn như Vân Diệp và Lý Thái xuất hiện, trừ khi là có bí mật liên quan quốc gia hưng suy,
Cao Sơn Dương Tử cho rằng khả năng lớn nhất là Vân Diệp giải được bí mật người Đại Thực có hương liệu thế nào.
Tất cả mọi người đều muốn biết hương liệu của người Đại Thực từ đâu ra,
sa mạc không phải chỗ sỉnh ra hương liệu, vì sao bọn họ có hương liệu vô cùng vô tận, đầu nhân sa mạc vì hương liệu mà giàu chảy mỡ.
Cao Sơn Dương Tử cũng âm thầm tấn công một bộ tộc, giết hết người bộ tộc trước mặt đầu nhân bộ tộc mà không hỏi ra hương liệu từ đâu tới, đầu
nhân bộ tộc đó tựa hồ cho rằng giữ bí mật hương liệu còn quan trọng hơn
tính mạng cả bộ tộc.