- Đại ca, người Cao Ly muốn đàm phán với huynh.
Một hán tử tới bên Cầu Nhiệm Khác nói nhỏ:
- Bảo chúng đi chết đi, lão tử xử trí xong Vân Diệp sẽ tìm chúng tính sổ, trước giờ Cầu Nhiệm Khác ta đều ăn một mình.
Cầu Nhiệm Khách từ chối không chút do dự:
- Đầu lĩnh, nên gặp thì hơn, trước vụ làm ăn lớn, nghe xem bọn chúng nói gì, không hợp hẵng trở mặt cũng không muộn.
Mưu sĩ mặc đồ văn nhân tới nói:
- Lão Bạch, có một số kẻ không thể gặp, bọn chúng giống như ôn dịch, sẽ
mang tin không tốt tới cho chúng ta, ta đã chứng kiến Vân Diệp đùa bỡn
lòng người thế nào, đám hán tử thô hào như chúng ta xông pha nước lửa
không thành vấn đề, nhưng chơi mưu kế với chúng là không xong.
Nghĩ tới cách Vân Diệp từng đối phó với mình, toàn thân Cầu Nhiệm Khách
rét run, ông ta nằm mơ cũng không quên được đứa bé bị chặt tay kia.
- Lão Bạch, muốn đối phó với Vân Diệp thì đừng nghe y nói lung tung,
vung đao lên chặt đầu y xuống mới an toàn, Vân Diệp chỉ có ba chiếc
thuyền, đội thuyền của chúng ta đã tới đủ, huynh đệ Mạch gia cũng tham
dự, Hồ gia của đảo Đông Sơn cũng tới đúng hẹn, ta không tin ba chiếc
chiến hạm của Vân Diệp có thể đấu với bảy mươi chiếc thuyền của chúng
ta, dù ta lấy mạng người lấp vào cũng phải chiếm lấy thương đội kia, có
nó chúng ta là bá vương trên biển thực sự.
- Đại đương gia vẫn xem thường Vân Diệp rồi, theo tiểu nữ biết, y chưa
bao giờ mạo hiểm, càng không thể đẩy mình vào hiểm cảnh, huống hồ trên
thuyền có Ngụy vương Thái, hắn cũng phải kẻ lỗ mãng.
Một giọng nói quyến rũ từ sau lưng truyền tới, Cầu Nhiệm Khách thất
kinh, quay đầu lại phát hiện phụ nhân mặc cung trang cách mình không xa.
Phụ nhân đó tóc vấn cao, đầu gài chiếc sai vàng chói mắt, con phượng hoàng ở giữa đong đưa như muốn vỗ cánh bay lên.
Con ngươi Cầu Nhiệm Khách co lại, không nhìn mặt nữ nhân đó, nhìn chằm chằm xương quai xanh tú mỹ tuyệt trần của ả:
- Ngươi lên thuyền của ta thế nào?
- Chư vị là anh hùng hảo hán, tiểu nữ lên thuyền, mọi người đều cho rằng không phải là uy hiếp gì, chẳng lẽ đại đương gia sợ một nữ nhân sao?
Cầu Nhiệm Khách lạnh lùng quét mắt nhìn đám thủ hạ của mình, thấy chúng
đều hổ thẹn cúi đầu xuống, liền biết đám này ở trên biển quá lâu, thấy
nữ nhân đại khái quên cả tổ tiên của mình rồi.
- Thiếp thân tự giới thiệu một chút nhé, thiếp thân là hoàng hậu Cao Ly, tên Cao Sơn Dương Tử, đại đương gia đã bao giờ nghe qua chưa?
Cao Sơn Dương Tử thong thả bước ngồi xuống cái đôn, hai tay đan nhau đặt trên đùi, nghi thái vô song.
Cầu Nhiệm Khách ôm đại đao của mình hỏi:
- Ngươi là hoàng hậu cao cao tại thượng, ta là tên hải tặc thô bỉ, xưa nay không qua lại, ngươi tìm ta có việc gì?
Cao Sơn Dương Tử lấy một bộ pha trà ra, yêu thích nói:
- Thiếp thân may mắn có được chút trà ngon, hay là để thiếp thân pha cho đại đương gia một chén trà?
- Ta là kẻ thô dã, hưởng thụ không nổi thứ này, huống hồ Vân Diệp sắp từ eo biển đi ra, ta phải chuẩn bị ứng chiến.
Cầu Nhiệm Khách ngửi thấy mùi nguy hiểm, lần nữa từ chối.
Cao Sơn Dương Tử thong thả nói;
- Đại đương gia chớ vội, Vân Diệp hình như đang lập trại trong vịnh, đợi ngài xông vào đó, y không định tới nạp mạng đâu.
Miệng nói, tay không hề chậm, dùng nước sôi tráng cốc, bắt đầu đun nước pha trà rồi.
- Sao ngươi biết Ngụy vương Thái cũng trên thuyền? Người Cao Ly sao luôn biết bí mật mà bọn ta không biết?
Tay cầm đao của Cầu Nhiệm Khách run lên, cảm giác không lành càng lúc
càng rõ, vì ông ta nhìn thấy Khuê Lục cũng lên thuyền của mình.
- Uống một chén đi, đại đương gia là một hảo hán, nhưng luôn bị thuộc hạ của mình bán đứng, tư vị này nhất định không dễ chịu, trà dễ gột rửa
phiền muộn, ngài cứ nếm thử một ngụm, xem tài nghệ thiếp thân tới đâu.
Cầu Nhiệm Khách quát lớn một tiếng, chân đá cái bàn về phía Cao Sơn
Dương Tử, nhưng Lão Bạch đá trật sang bên, rơi ùm xuống biển, Cầu Nhiệm
Khách không lùi mà tiến, đấm mạnh vào ngực Lão Bạch, chỉ nghe rắc một
tiếng, ngực Lão Bạch không biết gãy bao nhiêu cái xương, phun máu liên
tiếp lui lại, ngã bịch xuống sàn thuyền, thấy sắp không sống nổi nửa,
giương mắt chảy máu nhìn Cao Sơn Dương Tử như muốn nói gì.
- Ngươi không cần lo cho mỹ cơ và đứa bé, họ vốn không phải là vợ con
ngươi, do ta cố ý bày ra thôi, mỹ cơ là ca cơ của ta, đứa bé là do ta
cướp được, ngươi và mỹ cơ chẳng qua chỉ một đêm ân ái, tưởng rằng ả sẽ
sinh con cho ngươi à? Ngươi nghĩ gì thế? Muốn có con phát điên rồi sao?
Lão Bạch trừng mắt cố bò tới phía Cao Sơn Dương Tử, một bàn chân lớn dẫm lên lưng hắn, chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, miệng Lão Bạch phun ra
nội tạng, không nhúc nhích nữa, hai mắt lòi ra khỏi tròng, tới chết mới
biết người ta chơi cho thảm thế nào, cái chân kia đá vào hông hắn, người bay lên rơi xuống biển.
Cầu Nhiệm Khách lúc này toàn thân đẫm máu, Trường Đao trong tay mỗi lần
chém ra là có máu tươi vọt lên, bất kể ông ta giết bao nhiêu vẫn có
người xông tới, sàn thuyền dưới chân toàn màu, quát lớn một tiếng, đu
thừng bay lên, hai chân đá vào mặt kẻ cách đó không lâu còn gọi là huynh đệ, cổ hắn bị đạp gãy, đầu gập hẳn ra sau, ngã xuống vũng máu, chết
ngắc.
Cầu Nhiệm Khách xông về phía Cao Sơn Dương Tử ba lần, lưng đã thêm ba
vết thương, vẫn chầm chậm áp sát, chỉ có bắt sống, hoặc giết nữ nhân này mình mới có đường sống, ông ta không ngờ huynh đệ của mình mới là rào
cản lớn nhất.
Lần trước chẳng qua chỉ mất tích vài năm, bị huynh đệ ở lại phản bội,
chiếm nữ nhân, quốc gia của ông ta, cho nên Cầu Nhiệm Khách sau khi giết sạch đám huynh đệ vong ơn phụ nghĩa kia, chém làm đôi nữ nhân bị vấy
bẩn kia, cho rằng làm thế mới có thể cắt đứt quá khứ và hiện tại, không
ngờ lại càng bị phản bội mãnh liệt hơn.
Tình nghĩa huynh đệ đã không còn hợp thời nữa sao? Cầu Nhiệm Khách thề
mình thực lòng đối đãi với huynh đệ, khi đi cướp thì xung phong phía
trước, lúc rút lui thì đi sau, chia chác trừ để lại khoản chi tiêu thích hợp, gần như chia hết cho huynh đệ, dù bên ngoài huynh đệ gây họa lớn
thế nào, mình chưa bao giờ chối bỏ, vì sao tất cả lại phản bội ta?
Cương đao của Thành Cửu xẹt qua trước mắt, Cầu Nhiệm Khách né hơi chậm
một chút, mày xuất hiện vết thương, máu che mắt, nheo mắt lại, chiêu
Thần Long Bái Vĩ đá bay Thành Cửu đi, giật khuỷu vào hông Hoa Tam, vết
thương trên vai rách ra, Cầu Nhiệm Khách thấy chóng mặt, không ổn, đây
là dấu hiệu mất máu quá nhiều, còn dây dưa mình sẽ chết ở đây.
Cao Sơn Dương Tử khẽ phe phẩy quạt nữ sĩ, che nửa khuôn mặt quyến rũ, cười khúc khích:
- Trương Trọng Kiên, đừng ương bướng nữa, nếu không sẽ chết đó, ngoan ngoãn cho bọn ta bắt được, ngươi sẽ có lợi.
- Phì! Hạng điếm như ngươi tặng cho lão tử cũng chê bẩn, ngươi đợi đó, lão tử tới chém đầu ngươi.
Cầu Nhiệm Khách vừa đánh vừa lui, đá một cái rương lớn đi, người theo đó rượt lại, khi nó bay vọt khỏi mạn thuyền, thất vọng thở dài, vì cái
rương không rơi xuống biển, mà rơi vào một cái lưới cá lớn, dẫm rương
lại lần nữa nhảy lên, một cái lưới lớn hơn từ trên đầu chụp xuống.
Vung đao chém lưới, một cái lao đâm cá mang móc ngược đâm vào đùi, Cầu
Nhiệm Khác bị người ta lôi đi trên sàn thuyền như cá, hai cái lao xuyên
qua cánh tay ông ta, cố định vào sàn thuyền.