Vân Diệp nói mát:
- Đây chính là thiên đường sao? Nhà Hàn Triệt có một cung điện bạch
thạch, nghe nói là do một tảng đá tạc thành, đẹp vô cùng, chỉ cần ăn đá
là sống được, há chẳng phải càng thích hợp cho hai vị dưỡng lão?
- Vớ vẩn, ăn đá sống được à? Ngươi hỏi Hàn Triệt xem hắn có tin không,
một cung điện âm u sao so được với thắng cảnh trời đất tạo ra? Lão phu
thích sống ở thế giới này, có hơi người là cuộc sống thần tiên, lão phu
sống cô đơn sáu mươi năm, không muốn giam mình trong cung điện nữa, dù
cho đẹp cỡ nào.
- Tùy ông, thích làm gì thì làm nấy, khổ cả đời rồi, lúc này hưởng phúc
cũng không quá, nơi này yên tĩnh còn được, một khi bão tố nổi lên thì
sao? Đổi nơi khác đi, nơi đây quá xa nhân gian, mộ ông ở Ngọc Sơn, mang
xác về mệt lắm.
Vô Thiệt đứng lên nhìn quanh, há mồm gào thét, như tiếng rồng ngâm, Vân
Diệp cũng hét lớn, nhưng bị giọng Vô Thiệt áp chế, chẳng nghe thấy được.
Vô Thiệt kêu sắp một tuần trà rồi mà không ngừng, Đơn Ưng đang hái độc
dược nghe thấy cũng kêu lên phụ họa, khi hắn kết thúc tới Hi Đồng, cuối
cùng kể cả người lẫn không phải người đều kêu lên, rung chuyển cả vùng
đất.
Thuyền đội không đi tiếp được nữa, vì thức ăn và vật tư còn lại không đủ tới Phất Lâm quốc xa xôi, huống hồ thời gian qua hải tặc im ắng khác
thường, cứ như biến mất hết rồi.
Nếu như nói hải tặc sợ Vân Diệp mà né tránh thì quá nực cười, trong mắt hải tặc không có chữ sợ, bất kể là loại hải tặc nào.
- Hầu gia, nhất định bọn chúng đợi chúng ta ở đường về, chính là để làm
thịt dê béo, các thương gia khác đã dần hội tụ ở Trảo Oa, đợi chúng ta
hộ tống về, ước hẹn rồi, lợi nhuận lần này có hai thành của chúng ta.
- Nơi này gần như không phân xuân hạ thu đông, làm ta quên mất cả thời
gian, nếu đám bằng hữu cũ đang chờ đợi thì sao chúng ta có thể họ thất
vọng. Bao giờ có gió mùa?
- Tối đa là nửa tháng nữa, chúng ta ở lại đảo này quá lâu rồi.
Lưu Nhân Nguyện thời gian qua đi quanh đảo khám trắc, đã ghi chép vào
hải đồ, hải đồ bôi nến chống nước, cuối cùng cho vào ống đồng kín, do
Vân Diệp cất giữ.
Lý Thái cầm con tôm hùm lớn, chấm muối dấm, thịt trắng nõn bị hắn ngoạm miếng lớn, hắn thấy ăn như vậy mới ngon.
- Chú ý chút, tôm hùm phải ăn thong thả, phối với hoàng tửu mới là ngon nhất, ngươi ăn bánh nướng là sao?
Vân Diệp không chịu nổi cảnh này:
- Ai bảo ngươi ăn với hoàng tửu? Ta ăn với bánh nướng có gì không ổn?
Sau này Đại Đường ăn tôm hùm với bánh nướng, đó là do Ngụy vương Lý Thái sáng tạo ra, cho ngươi biết ăn như thế cực sướng, cứng cứng lại mềm
mềm, thú vị vô cùng, cả đời ta cũng không quên được.
Vân Diệp học theo, kẹp thịt tôm vào giữa bánh nướng, cắn hai miếng thấy
Lý Thái nói không sai, vị tuyệt vời, giơ ngón cái lên với hắn. ( Chú:
Đây là trải nghiệm của chính tác giả!)
Công việc buồn tẻ được tiền kích thích, ai nấy làm quên ăn quên ngủ.
Người Đường xưa nay có thói quen tát ao bắt cá, bọn họ đối với mỗi cây
hương liệu đều được họ vô cùng trân trọng, Hi Đồng nhìn thấy một cây
hương liệu đổ, thậm chí dùng đất dựng lên.
Ba tháng bận rộn, hương liệu đầy chặt năm chiếc thương thuyền, còn chưa
bằng hai thành sản lượng của đảo, bất kể hương liệu quý trọng thế nào,
Lưu Nhân Nguyện đều không cho chở quá hành trang cá nhân, mỗi cá nhân
không được mang quá hai mươi cân hàng, đó là quy củ, từ thuyền trưởng
tới thuyền viên đều không được làm trái.
Chiến hạm vốn dùng để tác chiến, không phải để chở hàng, nếu không phải
tính cách dễ dãi của Vân Diệp, hắn sẽ không đồng ý cho một cân hàng nào
lên thuyền hết, Lưu Nhân Nguyện không còn là thiếu niên say mê mỹ nhân
ngư ra biển năm xưa nữa, hắn đã là thống soái thủy quân hợp cách.
Tải trọng thương thuyền đã tới mức cực h ạn, thấy nước ngập tới mép
thuyền, Vân Diệp lo lắng hỏi Lưu Nhân Nguyện làm thế có vấn đề không,
chìm cái thì không hay.
Lưu Nhân Nguyện không muốn trả lời, trước kia người chất bao nhiêu hương liệu như thế lên thuyền là Vân Diệp, giờ lại có quá nhiều, buồm chính
không dám kéo lên, chỉ dùng thuyền phụ, từ từ về Trảo Oa, thương cổ đang đợi hạm đội tới, nửa năm rồi cũng nên về nhà thôi.
Tin tức làm người ta bất an không ngừng truyền tới, có thương thuyền cửu tử nhất sinh trở về chưa hết sợ kể, đám hải tặc hung hãn đã đuổi tới
rồi, Trảo Oa vương không giúp được gì, có thể bảo vệ mọi người chỉ có
chiến hạm, nhưng chiến hạm mãi không tới, rất nhiều thương cổ đã nhổ
neo, không muốn chờ chết, thuyền thám tử của hải tặc đã tới lui hai ngày rồi.
Đúng lúc gió mùa nổi lên, mọi người hoàn toàn tuyệt vọng thì Vân Diệp
mang theo ba chiếc chiến hạm, năm chiếc thương thuyền chở như xe trâu
chậm rãi về Trảo Oa.
Thương thuyền vào vịnh, chiến hạm truy đuổi hải tặc, ba chiếc chiến hạm
gần như không ra tay, ỷ vào động lực ba chiếc buồm, húc vào cái đuôi
thuyền cao của hải tặc Đại Thực, chiến hạm đi qua, mặt biển chỉ còn gỗ
vụn bồng bềnh và đám hải tặc ra sức đạp nước, bị nỏ bắn chết.
- Hầu gia, thương thuyền chở cái gì thế? Sao lão hủ ngửi thấy mùi hương liệu?
Lão chưởng quầy Phùng gia ỷ quen biết Vân Diệp, lượn lờ quanh thương
thuyền, muốn xem vương gia và hầu gia chưa bao giờ ra biển làm ăn có
phải bị lừa rồi không, năm chiếc thuyền chờ đầy hàng, nếu bị lừa thì tổn thất lớn. Sư tử quốc nhiều tích thổ, nếu mang cái đó về thì thảm, chẳng thể làm đao kiếm, cũng chẳng thể làm đồ gia dụng, chỉ có thể làm chút
thứ như bình rượu, chỉ đám làm bạc giả mới dùng, mới đầu sáng bóng như
bạc thật, sau đen xì, rơi xuống đất vỡ ngay, rất giòn, chẳng được tích
sự gì.
Còn chưa tới bên thuyền đã ngửi thấy mùi đặc trưng của hương liệu, đi
biển lâu năm rồi, nhận ra ngay, trời ơi, đinh hương, nhục quế, còn có
nhục khấu? Chẳng lẽ toàn bộ đều là hương liệu? Thế này phải tốn bao
tiền, họ đi có mang theo hàng để đổi đâu?
- Lão Phùng, ông nói không sai, đúng là hương liệu đấy, chiến hạm không
cho chở hàng, phải vứt đi, chỉ mang về được có chừng này.
Vân Diệp thản nhiên nói:
- Vứt , vứt đi?
Lão Phùng gần như muốn xông lên liều mạng, mình ra biển vô số lần, chỉ
vài lần gặp được thương nhân Đại Thực chở hương liệu, gặp được là không
tiếc tiền mua lấy, mang về cũng kiếm lớn, thứ quý giá như thế sao lại
vứt đi.
Phùng Trí Dũng xuống thuyền, kéo lão chưởng quầy đi, nói nhỏ:
- Cửu thúc, hầu gia nói thật đấy, vứt đi rồi, vì hái quá nhiều, tên Lưu
Nhân Nguyện chó má không cho chiến hạm chở hàng, nếu không còn nhiều
lắm.
- Hái ... Vứt?
Lão chưởng quầy lạc giọng:
- Các ngươi đánh tới đất người Đại Thực rồi à?
- Không phải, Vân hầu tùy tiện kiếm một hải đảo, trên đó toàn hương
liệu, thứ hương liệu rẻ như nguyệt quế không cho hái, chỉ hái mấy loại
có giá nhất. Tiểu chất ngoài phần chia trên thương thuyền, còn có hai
mươi cân, các huynh đệ khác cũng thế, chúng ta gom lại giao thúc, nếu
Vân hầu muốn lên đảo lần nữa, chúng ta còn có thể hái thêm. Không giấu
thúc, lúc nhìn vứt hương liệu đi, tiểu chất chỉ muốn giết Lưu Nhân
Nguyện.
Lão Phùng không nói gì, mở túi Phùng Trí Dũng đưa, toàn nhục khấu, vốc một năm cho vào mồm, nhai vài cái nước mắt chảy ra:
- Trí Dũng, đúng là hải đảo mọc đây hương liệu chứ? Đừng lừa cửu thúc,
có biết vị trí ở đâu không, nếu biết chỉ cần hai n ăm, nhà ta sẽ giàu
nhất Đại Đường.
Phùng Trí Dũng thở dài:
- Tiểu chất thấy hương liệu khắp hải đảo, tuy đầy rắn độc, nhưng đúng là núi châu báu. Cửu thúc, tiểu chất ăn sung mặc sướng quen rồi, thúc có
tin cháu vác bao tải hái hương liệu ba tháng trời không? Da bong hết cả, chẳng có cảm giác gì, chỉ muốn hái thêm, hái thêm.
- Nơi đó địa vực phức tạp, muốn tìm được phải có bản lĩnh của vân hầu,
hình như y biết nơi nào có hải đảo như thế, dẫn mọi người đi lòng vòng
bảy tám ngày, rồi tới thẳng hải đảo đó, trừ y chỉ có Lưu Nhân Nguyện
biết, vì hắn chế hải đồ.