Thích một người không có lý do, nếu ngươi nói ra lý do thì đó là yêu có mục
đích, không phải yêu thực, Vân Diệp có thể tuyên bố toàn thế giới mình
yêu sáu đứa con, yêu vô cùng, có thể trong phòng ngủ nói với bốn như
nhân của mình, mình yêu các nàng hơn bất kỳ thứ gì, mặc dù buồn nôn,
nhưng nói ra Tân Nguyệt, Lý An Lan, Na Mộ Nhật, Linh Đang cũng không
buồn nôn. Về phần Vân diệp vừa mới nói mình yêu Đại Đường, Hàn Triệt
thấy dạ dày mình không thoải mái, đối diện với kẻ vô sỉ thế này, hắn
thấy mình tu luyện chưa đủ.
Chính nghĩa là thứ che đậy tốt nhất, khi đi ăn cướp lấy nó ra có thể làm gì tùy thích.
Thổ dân không biết gì cả, lấy hương liệu ra đốt, còn chê loại củi này
không tốt, mùi quá nặng, lấy ra một quả cầu lưu ly, mang đống củi của
hắn đi, để nó phát huy tác dụng vốn có.
Lấy gỗ ra làm bàn ghế không đúng, tuy bàn ghế được mông thổ dân mài đen
bóng, nhưng đó là đàn mộc, cho ngươi quả cầu lưu ly, ngàn vạn lần đừng
làm vỡ, bảo bối lóng lanh đổi lấy toàn bộ bàn ghế của nhà ngươi, vì bọn
ta không có thứ để ngồi, chẳng lẽ ngồi trên đá?
Thổ dân lương thiện, không đành lòng nhìn khách ngồi trên đá, vì thế
mang cả bàn ghế, giường cống hiến ra, đổi hai viên ngọc lưu ly cung kính mang về đặt ở nơi an toàn nhất.
Lý Thái hứng thú công thành chiếm đất, tên thổ vương kia phát hiện khách của mình thật quá tốt, trong vòng trăm dặm chỉ còn mình hắn là Trảo Oa
vương, suốt ngày đội mũ bện lông chim đứng trên cành
Lần đầu tiên nhìn thấy chim Cực Lạc, Vân Diệp thiếu chút nữa quỳ xuống,
nếu như nói trên đời này còn thứ chim nào giống phượng hoàng hơn nó thì
Vân Diệp không tin, y tưởng rằng mình nhìn thấy phượng hoàng rồi, nhất
là con đực, bốn cái đuôi rực rỡ dưới ánh mặt trời cứ như mây màu.
Vân Diệp bóp cổ Vân Diệp uy hiếp không cho y có mưu đồ với chim Cực Lạc, nghĩ cũng không được, tự sai người làm một cái lồng cực lớn, chuyên môn xin thổ vương hai thợ săn hiểu tính chim Cực Lạc chăm sóc, hắn ảo tưởng cảnh phượng hoàng bay qua Trường An sẽ gây nên oanh động thế nào.
- Diệp Tử, nơi này giàu có, quá giàu có, ông trời ạ, gạo mọc hoang cũng
thu hoạch được hai vụ, khắp nơi là hoa quả, hương liệu. Rừng toàn gỗ
quý, ngươi biết ta thấy bao nhiêu đàn mộc không?
Lý Thái điên rồi, rời Trảo Oa, bọn họ cập bờ ở một hải đảo, nhìn thấy
đinh hương, nhục quế, phục khấu vô tận, hai mắt hắn đỏ rực.
Nổi điên không chỉ một mình Lý Thái, cả Lưu Phương cũng không chế nổi,
Vô Thiệt thậm chí không đợi thủy thủ dọn nơi đổ bộ, đã tung mình lên
bảo, bóp chết một con rắn độc chuẩn bị cắn mình, bẻ một cành nhục khấu
quay về, bóc ra một hạt nhục khấu xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Lão Lưu, đây là ba đồng nguyên.
Vô Thiệt thả vào lòng bàn tay Lưu Phương kích động không thôi, bách tính Trung Nguyên muốn kiếm ba đồng nguyên đâu có dễ, ở nơi này lại gần như
quơ tay là có.
- Chả trách Vân Diệp nói phú thương Trường An chẳng qua là một đám nhà
quê, hiện giờ xem ra không sai chút nào, lão phu luôn không hiểu vì sao y kiếm tiền dễ thế? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, còn nghĩ Vân gia chuyển
nhà là đả kích trí mạng, ai ngờ chớp mắt y tìm được đảo hương liệu như
thế, quá dễ, trời ơi con cưng của trời chính là nói về y.
Vân Diệp chẳng quan tâm hai lão già thì thẩm với nhau, hiếm mới quý, nếu quơ tay là có thì nó thành rác chứ nói gì tới ba đồng, y chẳng buồn
nói, tới giờ ở Đại Đường này y vẫn là người ngoài, không hiểu bọn họ, ví như ai cũng nói chuyện y làm ở thảo nguyên là thâm độc, tà ác đặc biệt
là Lý Tịnh. Nhưng mấy năm qua, mục dân không lo chết đói mùa đông nữa,
không phải xác đao đi cướp bóc nữa, người Đại Đường ở biên cương không
lo bị giết nữa, nếu thực thi tốt thì hòa bình kéo dài mãi mãi, mọi người vui vẻ sống cùng nhau, vậy ác độc ở chỗ nào?
Chính vì trong lòng chứa chất tâm sự như thế, đôi khi Vân Diệp làm việc
thái quá, nếu không phát tiết ra thì y sẽ điên mất, đó là chuyện thường
tình của con người.
Lắc đầu bỏ chuyện đó đi, hiện cần phải ngăn Lý Thái đang điên khùng lại, tưởng con cháu hoàng gia phải kiềm chế một chút, nhưng Lý Thái làm
người ta rất thất vọng, cùng đám hộ vệ vác bao tải chạy lên đảo hái
hương liệu.
- Tỉnh lại đi, Thanh Tước, trên đảo có rắn độc, cắn một cái là mất mạng, ngươi ở trên thuyền đi, chuyện này giao cho các thủy thủ làm. Chỉ cần
thuyền xuất hiện ở vùng biển này là phải đánh chìm, thuyền ngươi có
thuốc nổ mới làm được, chúng ta phải giữ bí mật.
- Đúng đúng, kẻ nào tranh hương liệu với ta, ta cho hắn xuống biển, bất
kể là ai, Diêm vương cũng không được, ngươi trông coi hương liệu, ta
cảnh giới.
- Bỏ đi, ngươi không cần đi, để bộ hạ người và Đông Ngư làm là được,
chiếc Thừa Càn cần phải đưa hương liệu tới thương thuyền ở Trảo Oa, xem
ra không tới được nước Phất Lâm nữa ...
Lý Thái nổi điên không dễ ứng phó, đầu tên này bây giờ chắc chỉ còn hương liệu.
- Hương liệu này mang về Trường An, muốn bao nhiêu tiền có bấy nhiêu, ngày ngày tắm hương liệu cũng được.
Chân Hàn Triệt đang run, xem ra hắn đang cực lực khống chế để bản thân
không lộ vẻ tham lam, thể diện của thân nhân phải giữ. Nhưng Hi Đồng,
Tiểu Thiết, Cẩu Tử thoải mái phát huy ưu thế thân phận thấp, cười điên
dại vác bao tải cực lớn lên bờ, chuyên môn lấy nhục khấu, nghe nói người ở đây nấu thịt thích nhất là cho nhục khấu vào.
Đơn Ưng chẳng coi hương liệu vào đâu, vì nhà hắn chưa bao giờ thiếu, chỉ cần hết là Đại Nha xin ca ca, sau đó thương đội đi qua để lại cả đống.
Hắn chèo lên cây dừa cao nhất, chém rụng dừa xanh, nhìn khắp toàn đảo,
đột nhiên Đơn Ưng trượt xuống, xin Vân Diệp một cái găng tay da hươu,
tới cái cây không xa dùng bình lấy chất lỏng màu trắng sữa, mắt nóng
rực, còn kích động hơn thấy vàng.
Lý Thái đi tới định sờ, bị Đơn Ưng đẩy ra thật xa, ngạc nhiên nhìn Vân Diệp hỏi đáp án.
- Điện hạ, loại nhựa cây này này kiến huyết phong hầu, nên Đơn Ưng không cho ngài tới.
Lưu Phương bê ấm trà tới, chỉ cái cây nói với Lý Thái:
- Kiến huyết phong hầu? Nói đùa, dù hạt mã tiền, tỳ sương cũng không độc đến thế.
Đơn Ưng bắt một con thằn lằn, ngay trước mặt Lý Thái cắt một vế nhỏ, ném xuống đất, con thằn lằn đó lảo đảo chạy vài bước, không ngừng co giật,
xem ra không sống được bao lâu nữa.
Đơn Ưng giơ doo lên:
- Vửa rồi dùng nó cứa vỏ cây.
Nói xong lại đi hứng nhựa cây.
- Thứ này không tệ, giết người bịt miệng rất tốt, cho ta một ít, ta là
vương gia, thế nào cũng có lúc cần giết người bịt miệng, ngươi là tên
hầu tước nhỏ nhoi không cần.
Vân Diệp cẩn thận hỏi:
- Ngươi định làm thịt ai? Ngươi sống tới giờ chỉ có một kẻ thù, bị ngươi dùng ong đốt dở sống dở chết rồi. Hiện tính ra bí mật của ngươi chỉ có
ta biết nhiều nhất, không phải định giết ta chứ?
- Giết ngươi? Tốn công thế à, khi ngươi uống say kiếm chút tỳ sương nói
là nước đường, ngươi sẽ tự uống, cần gì thứ cao cấp thế này?
Lý Thái khinh bỉ nói:
Người khác đều mải mê phát tài, Vân Diệp và Lý Thái, Lưu Phương, Vô
Thiệt ngồi thuyền nhỏ dạo chơi, nước biển trong xanh vỗ bở cát trắng,
thuyền nhỏ trôi trên đó như nổi giữa lưng chừng không. Vô Thiệt cảm
khái:
- Lão phu thật muốn ngủ giấc dài ở đây, đây mới là đất thần tiên, trời
xanh, nước biếc, mây trắng, giàu có rực rỡ, nếu dựng căn nhà nhỏ, ngày
ngày bắt cá ăn cũng không mất thú vui nhân gian.
- Lưu huynh, không biết ý huynh ra sao? Huynh vì tôn nhi định cả đời
không qua lại, hai chúng ta đều là cô hồn dã quỷ, chẳng bằng sống ở chốn chắng cảnh nhân gian này tới chết.
Lưu Phương hoang mang nhìn cá đủ màu bơi dưới nước, không biết trả lời thế nào.