Vân Diệp bọc giá đổ lại, cho vào nước ngâm, nói:
- Cẩu Tử không phải người nhà ta, người ta tự có nhà mình, ngươi muốn
dùng hắn thì bàn với hắn, rồi nói với Vô Thiệt một tiếc, đoán chừng vấn
đề không lớn, Hồng Thành cứ ép hắn kiếm lấy quan chức, tới phủ ngươi làm cấm vệ ít nhất cũng là quan.
Nhìn thương thuyền dần cập bờ, Vân Diệp nhìn ngoài, bảo Lý Thái:
- Đây là nước Trảo Oa, nghe nói bọn họ rất hung dữ, sao giờ trông hiền lành như thế?
- Trong ( Địa chí lý) thì người Trảo Oa đúng là rất hung hãn, nhưng
ngươi phái Hi Đồng, Lại Truyền Phong mang giáp sĩ công phá vương thành
của người ta, ngươi nói người ta dám không hiền lành à?
- Ta đã treo cờ đầu lâu lên, nói rõ ta là hải tặc, bọn chúng còn dám tấn công, không phải tìm chết là cái gì? Tên quốc vương còn chổng mông về
phía chúng ta, tưởng có hai con voi là ghê gớm lắm à?
Đợi tới khi ván thuyền dài đặt xong, Vân Diệp và Lý Thái xuống thuyền,
thế nào cũng phải tới vương thành xem sao chứ, nghe Lại Truyền Phong nói ở đó chất đầy đá và gỗ.
Người Trảo Oa không thích mặc y phục, mái tóc xoăn tít như chăn chiên,
Vân Diệp rất tò mò, đám thương nhân giao dịch gì với họ, hình như bọn họ có cái gì để trao đổi đâu chứ?
- Ha ha ha, Vân hầu, sa trường tranh hùng là sở trưởng của ngài, nhưng lấy vật đổi vật lại là sở trường của đám lão hủ.
Lão chưởng quầy Phùng gia cười híp cả mắt, đi trước dẫn đường cho Vân Diệp và Lý Thái, tới vương thành chỉ đại môn nói:
- Vương gia, hầu gia, mời xem, cánh cửa này dùng đàn mộc đen tốt nhất
làm ra, ngài xem, dày nửa xích, chặt từ cây đàn mấy trăm năm xuống đấy,
chất gỗ chắc chắn, thủy hỏa bất xâm, gõ vào có tiếng kim loại, vận
chuyển về sẽ là giá trị ngang với vàng.
Lý Thái lấy đao gõ mấy cái, quả nhiên là thế, chắp tay thụ giáo.
Lão chưởng quầy càng đắc ý, lấy trong lòng ra một cái búa nhỏ, gõ vào
góc tường, mấy cái đã mẻ một góc, chỉ cái ruột lóng lánh cho Lý Thái
xem:
- Vương gia, ngài xem sắc ngọc, tuy hơi tạp, nhưng mang về làm trang sức cũng cực tốt, năm xưa Vân hầu tặng nương nương Trài tim của biển, tặng
bệ hạ Vua toàn thạch, đều lấy từ đây ra, nghe nói đi tiếp sẽ tới Sư Tử
quốc, bảo thạch nơi đó mới là tốt nhất.
Lại chỉ tòa chủ lâu xiêu vẹo:
- Vương gia ngàn vạn lần đừng xem thường tòa lầu đó, ngài biết làm bằng
gì không, trời ạ, đàn hương đỏ, chống sâu mọt, sàn làm bằng gỗ son, trần làm trầm hương, ruồi muỗi tránh xa, ở trong nhà thế này không chỉ rắn
chuột trốn chạy, còn kéo dài tuổi thọ. Vương gia, nói thực, nhà của Đại
Đường ta tuy đẹp, nhưng đem một trăm cái ra cũng chẳng đổi được một căn
nhà thế này.
Đi vào phòng chỉ thấy da lông chất đống, một đám nữ nhân đen xì xì nép
vào góc tường, lão chưởng quầy đuổi họ đi, nhưng lại lấy lông vũ trên
đầu họ xuống, xòe trước mặt Vân Diệp:
- Vân hầu xem, đây là lông phượng hoàng, giá trị vô cùng.
Mắt Lý Thái sắp lồi cả ra, Vân Diệp vỗ đầu mình, lão già này đúng là giỏi phét lác, trên đời lấy đâu ra phượng hoàng.
Lão chưởng quầy chẳng để ý tới Vân Diệp cười nhạo, lấy một sợi lông đặt
lên lửa đốt, Vân Diệp kinh ngạc phát hiện ra, lửa đốt không cháy, thế là sao? Vân Diệp cướp lấy, mang diêm của mình ra thử, mẹ nó, không cháy
thật, chẳng lẽ đúng là lông phượng hoàng.
- Vương gia, hơi thối một chút, đều do đám quỷ nữ nhân kia làm thối,
mang về xông hương, treo nửa tháng đảm bảo không còn mùi thối nữa, giá
trị không nhỏ.
- Thứ này cho mẫu hậu ta, khi nào đại thọ ta sẽ dùng tới.
Lý Thái không chút khách khí thu hết lông vũ vào túi mình, còn cảnh giác nhìn Vân Diệp.
- Trông bộ dạng kém cỏi của ngươi kia, lông vũ là cái gì, mang mấy con phượng hoàng sống về mới có thể diện.
Hai người rời vương cung, lệnh Lại Truyền Phong tháo rỡ hoàn chỉnh gỗ ở
trong nhà, về Ngọc Sơn, Vân Diệp định xây một căn nhà như thế, thị của
bánh bao không thấy ở ngoài, ai mà ngờ một căn gia như thế giá trị liên
thành.
Trảo Oa vương bị xách tới, thông dịch vô cùng ân cần lau mồ hôi cho Trảo Oa vương, nói lí lố một đống, còn lấy hai xếp gấm Thục tinh xảo giũ ta, gẩm sáng bóng, cực đẹp, nhưng Trảo Oa vương kinh khủng không ngừng lui
về đằng sau, cho rằng người ta muốn thắt cổ mình.
Thông dịch khuyên bảo mãi, Trảo Oa vương mới yên tâm, giơ một bàn tay
ra, biểu thị muốn năm xấp, chắc là thấy ít, lại xòe năm ngón nữa, Lý
Thái một lòng muốn phượng hoàng, mười xếp lụa có là cái gì, vội vàng
đồng ý.
Nhưng tên Trảo Oa vương rất thông minh, nhận ra sự nôn nóng của Lý Thái, đưa ra yêu cầu mới, muốn Vân Diệp giúp giết tên Trảo Oa vương khác, hắn mới giúp bắt phượng hoàng.
Vân Diệp kéo thông dịch nói:
- Ngươi nói cho ta biết, Trảo Oa có bao nhiêu vương? Nghe ý tứ hình như không chỉ có một hai người, rốt cuộc có bao nhiêu?
- Hầu gia, đếm không xuể, chỉ cần có một tòa thành, dưới tay có một đám
người là xưng Trảo Oa vương, ngài cứ tính như lý trưởng đi, ai mà nói
được ở Đại Đường có bao nhiêu lý trưởng chứ.
Lưu Phương chẳng xa lạ gì vùng đông nam, khi Lý Thái lấy lông phượng
hoàng ra khoe, ông ta bỏ cờ vào bình, cầm xem kỹ, sau đó đặt xuống lau
tay:
- Phượng hoàng gì chứ, đây là lông chim Cực Lạc, năm xưa lão phu đã thấy rồi, đúng là rất đẹp, lông vũ của nó không sợ lửa, vì nó lấy nước bọt
bôi lên lông, khi có sét đánh, nó lăn mình vào đống lửa, vì đốt chết bọ
trên người, một vị đại tế ti nói cho ta, không sai đâu, phượng hoàng gì , đừng mang ra bẽ mặt.
- Có điều Ngụy vương mang vài con về hiếu kính hoàng hậu nương nương
cũng không tệ, đây đích xác là lông chim đẹp nhất mà lão phu thấy, không phải do những nữ nhân kia làm thối, do nước dãi của chim gây ra đó.
- Tòa cung điện kia ta muốn một cái.
Lý Thái xấu hổ chuyển đề tài sang cung điện:
- Tùy, ngươi có nhiều thủ hạ, tự đi cướp một cái là được, thông dịch nói có rất nhiều, cứ tháo mang về.
Lý Thái như trẻ con nhảy cẫng lên, lớn tiếng gọi đám Lưu Nhân Nguyện, chuẩn bị bài binh bố trận.
Vân Diệp thì uể oải về thương thuyền, cảm thấy vô vị.
Hàn Triệt phe phẩy quạt từ sàn thuyền xuống, nhìn Vân Diệp nhắm mắt trầm tư:
- Đây thực ra là cướp bóc trắng trợn, ngươi dựa vào thuyền to nỏ mạnh,
đánh ta tuyến phòng thủ của người ta, bắt sống thổ vương. Vân Diệp,
trước kia ta hành tẩu nhân gian cũng có cảm giác giống ngươi, thấy toàn
kẻ ngu xuẩn, ức hiếp chúng rất vô vị, theo ta về núi đi, cái trần thế ô
trọc này có gì đáng lưu luyến, chúng ta tuy không thể trường sinh bất
lão, nhưng được cái yên tĩnh.
- Ài, ngươi suốt ngày vất vả vì cái gì? Ngươi nỗ lực kiến thiết, bọn
chúng ra sức phá hoại, khi thế gian chỉ còn ngươi là kẻ kiến thiết, loạn thế sẽ tới, hủy đi toàn bộ tâm huyết của ngươi.
- Tổ tiên ta không phải chưa từng thử để người đời đuổi kịp bước chân
mình, kết quả phát hiện uổng công vô ích, ngươi muốn tìm đạo lý từ chỗ
nguyên thủy nhất sẽ không thành công đâu. Ngươi cũng thấy đấy, một tên
quốc vương dã nhân cũng có dã tâm khống chế tất cả, càng khỏi nói tới
Đại Đường đã phồn hoa, ngươi sẽ thất bại thôi.
Vân Diệp lấy ngọc thô đặt trên bàn:
- Hàn Triệt, việc ta có thể làm là bóc đi lớp vỏ ngoài, để ngọc lộ ra,
đặt trước mặt mọi người. Hàn Triệt, chúng ta khác nhau, ta thực sự yêu
Đại Đường.