Đường Chuyên

Chương 38: Q.10 - Chương 38: Ai là con mồi?




Vân Diệp trốn ở Ngọc Sơn nhưng tin tức không ngừng truyền vào tai, trong Tân Lĩnh, đạo sĩ và hòa thượng tranh đâu càng lúc càng kịch liệt, cho tới một ngày Thì Thì khóc lóc xin sư phụ thuốc trị thương tốt nhất Vân Diệp mới phát hiện mấy hòa thượng ở trong miếu nhà mình đều đã thương tích đầy mình rồi.

Thở dài một tiếng, mang theo túi thuốc tới miếu, nước trong chum đã biến thành màu đỏ sậm, Giác Viễn ngồi trên ghế, để Thì Thì lau lưng cho hắn, một vết đao dài hơn xích nứt toác ra ngoài, Thì Thì muốn dùng thuốc bột lấp vết thương, nhưng không ích gì.

Vân Diệp đẩy Thì Thì ra, lấy kim chỉ, bắt đầu khâu vết thương, tới khi khâu xong mới rắc thuốc, quấn băng, trong thời gian đó Giác Viễn không nói một lời, Vân Diệp cũng không hỏi.

Thì Thì cho phụ thân uống thuốc xong, cúi đầu đứng sau sư phụ, sư phụ đi đâu, nó đi đấy.

- Thì Thì, Nhuận Nương cô cô của con mai xuất giá rồi, con không tới chỗ cô cô, theo sư phụ làm cái gì, nữ hài tử phải thích chuyện của nữ hài tử, những chuyện khác con đừng quản, có sư phụ đây, không xảy ra chuyện gì cả. Cha con đang phấn đấu vì lý tưởng của mình, sống hay chết đều chẳng thể trách ai được.

- Sư phụ đừng đuổi cha con đi, cha con không còn chỗ nào đi nữa mới tới nhà ta, bên ngoài bộ khoái truy tìm rất dữ, xin sư phụ, đừng đuổi cha con.

Ôm đại đệ tử vào lòng an ủi:

- Yên tâm, sư phụ sẽ không đuổi cha con đi, thế này cũng tốt, cha con bị trọng thương, không thể đi đánh nhau nữa, ở nhà dưỡng thương rất tốt, mong phong ba này sớm qua đi.

- Nhưng có một bộ khoái cứ theo dõi cha con, hắn nói cha con giết người, phải làm sao đây? Sư phụ, hắn canh ngoài cửa nhà ta, con ra xem mấy lần, hắn không hề nhúc nhích.

- Hắn thích canh để hắn canh, cha con có giao tình với hoàng thượng, một bộ khoái nhỏ như hắn không dám vào nhà ta. Được rồi, cha con đang nghỉ ngơi, con đi giúp Nhuận Nương cô cô chuẩn bị đồ cưới đi, xem kỹ vào, tới khi đó sư phụ cũng chuẩn bị cho con một phần như vậy.

Vân Diệp xoa đầu tiểu cô nương hiểu chuyện sớm này, nhìn nó xấu hổ rời đi.

Thì Thì vừa đi, mặt Vân Diệp tức thì sầm xuống, tới giờ hoàng đế còn chưa hài lòng sao? Phật Đạo đã chém giết thê thảm như vậy rồi, vì sao còn chưa bảo dừng? Hiện ngay cao tăng như Giác Viễn cũng bị thương thì khỏi nói người khác tử thương thế nào.

Nói ra cũng nực cười, một số hòa thượng cố ý muốn chết, mình chết rồi có thể đem y bát của mình truyền cho đệ tử chưa được xuất gia, vì truyền thừa, bất chấp tính mạng, theo Vân Diệp biết, từ tháng ba năm ngoái đến giờ quan phủ chưa phát một độ điệp nào, dù hòa thượng hay đạo sĩ đều không phát.

Trước kia khi sinh nhật Lý Uyên sẽ phát tám mươi độ điệp, chưa bao giờ gián đoạn, nhưng sinh nhật năm nay thành bố thí gạo, làm đám tăng lữ đang dài cổ đợi thất vọng lắm.

Thất vọng thành tuyệt vọng, người tuyệt vọng không có mấy lý trí, chỉ cần có đốm lửa nhỏ, sẽ lập tức bùng cháy dữ dội, chỉ không biết đốm lửa nhỏ kia do ai đốt lên.

Cuộc sống bình đạm là thuốc độc của đế vương, nhất là loại người ưa kiếm chuyện như Lý Nhị, lạc thú lớn nhất của ông ta là nhìn kẻ địch phủ phục cầu khẩn dưới móng vuốt của mình, Vân Diệp thề, kiếp này có đánh chết cũng không để mình thành mục tiêu chiến đấu của Lý Nhị.

Trời còn chưa sáng đã bị Tân Nguyệt bận rộn suốt đêm đánh thức, hôm nay muội tử xuất giá, có rất nhiều khách tới, phải dậy rồi.

Hình như không ai muốn làm khách nhà trai, đám Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân tới từ rất sớm, còn về Trình Xử Mặc bị lão gia tử lôi tới Tần gia. Tần Hoài Anh muốn cưới Nhuận Nương, nhà Lão Trình tất nhiên là khách nhà trai, Tần Lão Nhị tới giờ chưa kiếm được phù rể, vốn định lấy tạm đại ca của mình, hiện có Trình Xử Mặc không cần đại ca bị xui xẻo nữa.

Vân Diệp vào tú lâu, nhìn thấy Nhuận Nương ngồi thẳng người rất thiếu tự nhiên, sao không hiểu chuyện gì, lạnh lùng nói với Tân Nguyệt:

- Rút tú hoa châm trên lưng Nhuận Nương ra, trước kia nàng cũng phải chịu tội, sao đã quên rồi?

Nhuận Nương cười nói:

- Đại ca, muội không đau, đây là quy củ cũ, năm xưa tẩu tẩu từng chịu, tỷ tỷ cũng thế, muội là phụ nhân, nên phải chịu tội này, ca ca thương muội, cả đời này muội ghi nhớ, muội sắp gả cho người rồi, cám ơn ca ca yêu thương muội.

Nói xong quỳ xuống trước mặt Vân Diệp, cung kính quỳ bái, mỗi lần muội tử xuất giá, tâm tình Vân Diệp không tốt, Tân Nguyệt biết thói quen của trương phu, thấy Nhuận Nương quỳ bái xong, nói:

- Chàng đó, không nỡ để Nhuận Nương đi nên giận, nhưng hiện giờ phải trang điểm cho Nhuận Nương, nam nhân ở đây không thích hợp, chàng đi tiếp khách đi.

Ở trong gian phòng toàn nữ nhân đúng là không thích hợp, ủ rũ xuống lầu, chuẩn bị đi thăm Vượng Tài, cùng cả mấy tức phụ của nó. Tới chuồng ngựa thấy Đơn Ưng nằm trên xà gỗ, tựa hồ đang nói chuyện với Vượng Tài, không biết nói gì, nhưng trong ngày này, rất có khả năng liên quan tới Đại Nha.

- Tới rồi thì đến đây, đừng nấp sau lưng nghe trộm người ta nói chuyện, ngươi làm gì có cái bản lĩnh đó.

Đơn Ưng uể oải nói về phía bồn hoa sau chuồng ngựa:

Vân Diệp từ sau bồn hoa đứng dậy, chẳng hề xấu hổ vì nghe trộm bị bắt:

- Ngươi muốn cưới Đại Nha thì đợi vài năm nữa, đám các ngươi, kẻ này cắt ta một miếng thịt, kẻ kia cắt một miếng nữa, cứ thế này ta còn lại cái gì.

Đơn Ưng nhìn Vân Diệp một lúc:

- Ngươi là huynh trưởng hợp cách, ta nhìn danh sách của hồi môn của Nhuận Nương, một biểu muội mà long trọng như thế, ta nghĩ, Đại Nha xuất giá liệu có long trọng hơn không? Dù sao Đại Nha mới là Đại tiểu thư thực sự của cái nhà này.

- Tiền tài là cái gì, chỉ cần tương lai ngươi đối xử tốt với nó, muốn bao nhiêu cũng được, nếu ngươi xử tệ với nó, thân thủ ta không bằng ngươi, nhưng muốn giết ngươi thì không khó, nhớ câu này của ta.

- Không cần ngươi giết, Đơn Ưng này cả đời chỉ thích Đại Nha, ngươi cho ta Điêu Thuyền cũng chẳng đổi, nếu như trên đời thực sự có người giết được ta, ta tin người đó là ngươi. Phải rồi, có chuyện này nói với ngươi, sư phụ ta tới rồi, nghe nói có người bỏ rất nhiều tiền, không biết muốn giết ai.

Vân Diệp vừa ngồi xuống lại đứng lên như ánh chớp:

- Sư phụ ngươi ít nhất cũng tám mươi tuổi rồi, ta không tin ông già tám mươi tuổi ứng phó được cục diện hỗn loạn.

- Có một số người không thể đánh giá như người thường, lão gia tử tám mươi tuổi trong trang một đêm phải dậy bốn năm lần, ngồi dậy cũng vất vả, nhưng sư phụ ta còn có thể lên núi bắt thỏ, hai tay còn có thể vặn đứt vải, ông ấy ném phi hoàng thạch vẫn chuẩn xác như xưa, nghe nói ông ta còn lấy độc của loại rắn tên là phạn sạn đầu bôi lên phi hoàng thạch, trúng là chết, cho nên mấy ngày này ngươi hãy ở trong nhà, không biết mục tiêu của ông ấy là ai, thậm chí có thể là ta.

- Ông ta là sư phụ ngươi, sao có thể ...

- Sư phụ ta đã nói, mình già rồi, tinh lực không đủ nữa, nhưng ta có một sư huynh phản bội ông ấy, sau khi bị ông ấy giết chết, rất lạ, tựa hồ tức thì trẻ ra hai mươi tuổi, cưới tiểu thiếp, còn sinh nhi tử. Đoán chừng ông ta luôn nghĩ, nếu như giết ta, liệu bản thân có trẻ thêm hai mươi tuổi nữa không.

- Vậy ngươi cũng đừng đi, cứ ở nhà ta, chúng ta không đi đâu hết, ngươi cùng Đại Nha đọc sách hoặc ca hát cũng được, nếu như có động tác thân mật gì chỉ cần ta không nhìn thấy là được, đừng chạy lung tung, bên ngoài ai chết cũng mặc, chỉ cần trong nhà không ai làm sao là được.

- Ha ha ha, đại ca, đây là lần đầu tiên ta gọi ngươi là đại ca, chính là vì những lời này của ngươi, ngươi coi ta là người thân, tuy hèn nhát một chút, nhưng ta thấy lòng mình ấm áp, có điều không sao cả, hiện Trường An loạn chính là lúc chúng ta thể hiện thân thủ, Đơn Ưng ta sẽ có một ngày leo lên tới đỉnh cao võ học, chút mưa gió này chưa làm khó được ta, nếu ngươi không muốn Đại Nha cả đời không gả đi thì tốt nhất kiếm cho ta thuốc giải của phạn sạn đầu, phi hoàng thạch của lão già đó quá đáng sợ.

Đơn Ưng nói xong leo lên tường vội vàng bỏ đi.

Vân Diệp đứng trong đám đông huyên náo mà thấy cô độc vô cùng, cõng Nhuận Nương lên kiệu hoa, dặn dò vài câu rồi về nhà, đóng thư phòng lại, ngồi tới tận mặt trời lặn.

*** phạn sạn đầu là muôi xới cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.