Trường Tôn Thị ngớ người,
cửa hiệu của mình có điềm lành gì sao mình không biết, định nói Vân Diệp bịa đặt, nhưng vô số sự thực chứng minh, Vân Diệp rất có chữ tín, nói
điềm lành là nhất định có điềm lành, tuyệt đối không lấy lợn béo dán vẩy bạc lên nói là kỳ lân tặng cho mình.
Lý Nhị tay cầm quyển sách từ sau bình phong đi ra, Vân Diệp nhìn kỹ,
trên sách có dấu thư viện, không sai được, thôi bỏ, làm xong chuyện hôm
nay đã, hoàng cung không cần tới thì đừng tới là hơn.
- Tiểu tử, đem điềm lành ra đây cho trẫm xem, rốt cuộc là thứ điềm lành
gì khiến ngươi thất thái như thế, phải cướp trong tay Hồ cơ, đưa ra đây, trẫm không ngạc nhiên đâu, trên người ngươi xảy ra chuyện gì cũng không làm trẫm ngạc nhiên nữa.
Vân Diệp lấy từ trong túi ra năm hạt nam qua, đặt lên bàn, Lý Nhị và
Trường Tôn thị nhìn chăm chú, bọn họ nhất trí xác định đây là hạt
giống, nghĩ tới khoai tây và ngọc mễ của Vân Diệp, vẻ mặt Lý Nhị trở nên nghiêm túc:
- Trẫm cũng có thể tính là người làm ruộng, vì sao chưa bao giờ thấy
loại giống này, nhìn từ ngoại hình giống dưa, tiểu tử nếu là hàn qua thì thôi đi, thứ đó quá hại đất, chỉ dùng như hoa quả thôi, được không bằng mất.
Từ mấy câu này Vân Diệp kinh ngạc phát hiện ra, Lý Nhị đúng là hiểu nông sự, từ ngoại hình hạt giống mà phát đoán được chủng loại, không dễ tý
nào, ông ta đúng là nhà nông học trong số hoàng đế.
- Bệ hạ nói rất có lý, đây đúng là một loại dưa, vi thần gọi thứ này là
kim qua hoặc nam qua, sản lượng kinh người, không phân cao thấp với
khoai tây, thậm chí chỉ có hơn. Thứ dưa này cũng là nửa rau nửa lương
thực, không có thứ khác, ăn nam qua cũng không bị đói chết, hiếm có là
thứ này để lâu được, cho vào kho một năm cũng chẳng sao.
Lý Nhị gật gù, đổ hết bảo thạch trong cái hộp Trường Tôn thị đặt trên
đầu giường ra, còn thổi hơi, thổi đi bụi đất không tồn tại bên trong,
đặt năm hạt giống vào, khi sắp đóng nắp hộp thì dừng lại, đưa tay ra với Vân Diệp:
- Số còn lại đưa hết đây, xưa nay ngươi luôn tham ô, tưởng trẫm không biết chắc?
Vân Diệp đành cười khổ đem năm hạt giống khác cùng cả túi cho Lý Nhị, Lý Nhị cầm lấy, lắc túi, tiếc nuối thở dài, đem toàn bộ hạt giống đưa cho
Trường Tôn thị.
Dường như có chút tức giận, quay đầu sang nói với hoàng hậu:
- Tên Tôn Nguyên Khải này có mắt không tròng, điềm lành trước vành mắt
chẳng hề hay biết, đáng chết, thứ tốt như vậy là dùng như đồ ăn vặt, giờ chỉ còn lại vài hạt, tội không thể tha, nàng giáng chức hắn, cho làm
tạp dịch đi.
Nhìn vẻ mặt không đành lòng của Trường Tôn thị, Vân Diệp vội nói:
- Bệ hạ bớt giận, chuyện này đúng là khó trách Tôn Nguyên Khải, ai mà
ngờ điềm lành ngay trước mắt, nếu như không phải là vi thần có chút kiến thức thì cũng đã bỏ qua rồi, bệ hạ bảo một hoạn quan phân biệt hoa màu
là làm khó hắn, vả lại vi thần đã đánh hắn hai trận, bệ hạ tha cho hắn
đi.
Lý Nhị liếc xéo Vân Diệp:
- Ngươi luôn làm người tốt, cũng tốt, có thiện tâm còn hơn có ác tâm.
Ngươi nói xem, năn xưa khi trẫm thu được giống ba thái ( rau chân vịt),
lền thông báo thiên hạ, nói chỉ cần có hạt giống cây trồng mời, trẫm
nhất định tưởng thưởng, vì sao chỉ có ngươi đưa tới ba loại? Nếu có ba
loại, nhất định có ba mươi loại, ba trăm loại, đã bốn năm năm trôi qua,
vì sao người khác bặt vô âm tín, có ngươi đi trước làm gương rồi, đó là
cách có tước vị dễ nhất thiên hạ, vì sao không ai lĩnh thưởng.
Suy nghĩ của Lý Nhị cực kỳ đáng ghét, có lẽ đại nhân vật đều thế cả, có
khoai tây và ngọc mễ là mộ tổ Lý gia bốc khói rồi, nên mới kéo mình từ
đời sau tới, nếu không muốn ăn hai thứ đó đợi một nghìn năm sau đi, còn
đòi ba trăm thứ, không phải tất cả cây trồng đều thích hợp trồng ở Đại
Đường, đưa vào quá nhiều sẽ có rắc rối, giống cá chép tàn phá nước Mỹ
vậy, không có chút kiến thức sinh vật có khi gây họa, thứ mình lấy đều
chứng thực an toàn ở vùng đất này, ai dám tha hết về chứ.
- Chẳng phải có một câu nói xưa, người rời quê thành hạ tiện, cây trồng
cũng thế, đều có thời gian thích ứng, không phải thứ nào cũng thích hợp
trồng ở Đại Đường, thế giới này sâu ăn cỏ, chim ăn sâu, sau đó lại bị
thứ khác ăn mất, cuối cùng tất cả vật sống quay về với đất, cỏ xanh mọc
lên từ xương cốt chúng, đó là một vòng tuần hoàn. Nếu như phá hỏng một
mắt xích trong đó, sẽ thành đại họa, không có chim, sâu sẽ tràn ngập,
hoa màu bị ăn hết, nạn châu chấu mấy năm trước chính là đất đai Quan
Trung bị canh tác quá độ mà ra.
Lý Nhị gật đầu, nói với Vân Diệp:
- Xem ra dục tốc bất đạt, trẫm luôn thích hoàn thành kỳ công trong sớm
tối mà quên sự vật có quy luật của mình, tổ tiên Lý thị nói, đạo pháp tự nhiên, kẻ làm hậu bối như trẫm lại nóng vội, chỉ thích lợi gần. Tiểu
tử, lời của ngươi hôm nay trẫm nghe rồi, không nên nóng vội, đó không
phải cách làm việc.
Không biết Lý Nhị liên tưởng tới cái gì, hình như rất buồn bã, về sau bình phong không có động tĩnh gì nữa.
Trường Tôn thị cười chỉ ngón tay vào Vân Diệp, ý là bà rất hài lòng, sau đó chỉ cửa, ý là y cuốn xéo được rồi.
Hiểu hiểu, Lý Nhị cần hoàng hậu an ủi, chỉ không biết an ủi thế nào, sao làm hoàng đế mà còn tính trẻ con? Lão tử làm sai chuyện gì cũng chưa
bao giờ cần Tân Nguyệt an ủi? Đại nhân vật đôi khi vờ yếu đuối, nghĩ
cũng phải, nam nhân mềm yếu một chút luôn lừa được chút quan tâm của phụ nữ.
Về nhà giả vờ đáng thương xem Tân Nguyệt an ủi mình thế nào, sau đó suy
đoán Trường Tôn thị an ủi Lý Nhị ra sao, cứ quyết định như thế.
Rời cửa cung mới nhớ ra mình bị Lý Nhị lừa rồi, hạt giống mất trắng,
sách cũng chẳng đòi được, chuyện mình muốn làm chẳng việc gì hoàn thành, Lý Nhị chết tiệt, cố ý làm bộ tổn thương, nuốt mất phần thưởng của
mình, phát hiện ra nam qua là đại công, không có tước vị cho ít tiền
cũng tốt.
Càng nghĩ càng giận, tên chưởng quầy trân bảo các gào khóc ôm chân Vân
Diệp nói làm trâu làm ngựa cảm tạ y, bị lửa giận làm mê muội, Vân Diệp
lại giơ chân đạp giữa hai chân tên này một cái, nghe tiếng hắn gào thảm
thiết cuối cùng cảm thấy đỡ một chút.
Đế vương nổi giận, thây chất đầy đồng, máu tuôn ngàn dặm, Vân Diệp nổi
giận, chẳng có tác dụng mẹ gì, người trong nhà vẫn ai có việc gì làm
việc nấy, trừ Tân Nguyệt ôm trượng phu vào lòng vuốt tóc mấy cái, nói
một câu đau lòng, sau đó chạy đi chuẩn bị đồ cưới cho Nhuận Nương, ba
ngày nữa thôi Tần Lão Nhị tới rước dâu rồi.
Cả nhà từ Trường An về tới Ngọc Sơn, đại điển của Lý Nhị tiếp tục tiến
hành, phái khoái mã mang biểu chương của ông ta tới Đông Hải, cầu gió
thuận mưa hòa, phái khoái mã đưa biểu chương tới Thái Sơn, cầu chính
thống kéo dài, phái khoái mã mang biểu chương tới Bắc Mang, mong hòa
giải với Diêm vương, đừng mang đi quá nhiều con dân của ông ta. Cuối
cũng phái khoái mã mang chiếu thư trấn an tứ di, biểu thị hiện mình
không muốn dùng đao binh nữa, muốn chuyên tâm phát triển kinh tế trong
nước, đương nhiên phái hai vạn binh mã tới Liêu Đông, cái cớ là thương
lộ không yên bình, con dân bất an, còn vì sao chạy thẳng tới Biên thành
Cao Ly là tướng ở ngoài, không nghe quân lệnh, tự ý chủ trương mà thôi.
Sứ tiết Cao Lý ở Trường An bái kiến các vị đại lão, muốn mời bọn họ tới
Khúc Giang xem ca vũ Cao Ly, tặng vô số châu báu mỹ nữ, các đại lão tặng gì nhận nấy, cười khà khà đi xem ca vũ, đồng thời nói với sứ tiết Cao
Lý rằng Trương Sĩ Quý đại tướng cầm quân là tên ngu xuẩn, không biết xem bản đồ, sẽ hạ lệnh hắn quay về, nhưng nghe nói Cao Ly vương Cao Kiến Vũ đang xây thành, không hiểu có ý gì.
Sứ tiết Cao Ly đáp:
- Là vì đề phòng man tộc phía bắc.
Các vị đại lão cười, tới đó chuyện phát binh Cao Ly đã đưa lên chương trình nghị sự