Vân Diệp thấy hắn xoay người đi, cười một cái rồi lên xe, xe đi về
phía trước, chẳng mấy chốc bắt kịp bộ đầu kia, thò đầu ra nói:
-
Ngươi là một bộ khoái không tệ, nhưng vụ án này kết thúc đi, năm mươi
người đó không ai chết oan hết, theo ta thấy chết thì chết, chẳng có gì
to tát. Tin ta đi chẳng ai hỏi tới rốt cuộc đã có chuyện gì đâu, có thời gian ngươi đi tra xem nhà ai mất trâu còn hơn tra vụ án này.
-
Hầu gia sai rồi, mạng người là mạng người, mất là phải điều tra, ít nhất phải biết ai chịu trách nhiệm vụ huyết án này, hầu gia đã nói thẳng,
vậy hạ quan cũng nói với hầu gia, chuyện này hạ quan sẽ truy tới cùng,
hạ quan tuy thấp kém, mạng không đáng tiếng, nhưng tuyệt đối không để
bất kỳ ai chơi đùa trong lòng bàn tay, hầu gia đã cho hạ quan biết đủ
nhiều, ít nhất hạ quan có phương hướng điều tra, đa tạ hầu gia.
Hạ Thiên Thương sải bước mau chóng biến mất vào đám đông, bình thượng đến
độ gần như không nhận ra, chỉ là lưng thắn tựa hồ thẳng hơn lưng người
khác.
Vân Diệp bất giác cũng ưỡn thẳng lưng lên, chuyện hoang
đường đêm qua có chút ảnh hưởng tới lưng, vừa ưỡn lên đã kêu đánh rắc,
nằm xuống xe để Tân Nguyện ấn cho mình.
Thú vị, hiện có người
điều tra Lý Nhị, thú vị thật, con ác long chiếm cứ hoàng cung kia đang
phun lửa, thè lưỡi đỏ rực, mài móng vuốt trên đá, nhìn đám dê béo thiên
hạ, há miệng ra nuốt bất kỳ lúc nào.
Không biết vị anh hùng đồ
long này có phải là đối thủ của con ác long không, có điều theo kinh
nghiệm quá khứ của Vân Diệp, con ác long sẽ giành được thắng lợi cuối
cùng, dê béo sẽ bị nuốt vào bụng, sau đó bài tiết ra đống phân, bảo đao
gia truyền của Hạ Thiên Thương có lẽ còn sót lại?
Có câu bụt chùa nhà không thiêng, của người mới là đẹp, đạo lý tương tự, trò mã cầu do
người Thổ Phồn phát minh đã bắt đầu thịnh hành ở Trường An, nghe Trường
Tôn Xung ở bên cạnh nói, trò mã cầu hiện giờ chưa hoàn chình, mã cầu do
người Thổ Phồn đánh mới thực sự là đẹp, bệ hạ nói mã cầu có thể rèn
luyện công phu trên ngựa, trong nhà không thành lập một đội không hay,
đám người ở thư viện ra càng thích đá bóng hơn, tới sân mã cầu chỉ là
góp vui.
Tin lời Trường Tôn Xung mới là đồ ngốc, Lý Hoài Nhân,
Trình Xử Mặc nói thích đã bóng thì mình tin ngay, Trường Tôn Xung nói
thì miễn, một kẻ vừa mới ra sân đã bị Úy Trì Đại Ngốc xô cho chảy máu
mũi, sách đao muốn giết cả nhà, cuối cùng bị Úy Trì Đại Ngốc tẩn cho một trận mà thích đá bóng à?
Nhìn ngựa chạy qua chạy lại trên sân,
Vân Diệp thấy chẳng ra chiến thuật gì, chỉ là ỷ vào độ phối hợp thuần
thục người và ngựa bắt nạt người kém hơn, chẳng qua là kẻ nào kẻ nấy mặc áo giáp, trông oai phong, thi thoảng phóng qua khán đài nữ quyến, khoe
khoang phong phạm, khiến đám nữ nhân hét chói tai từng hồi.
Trường Tôn Xung phe phẩy quạt làm vẻ phong nhã:
- Diệp Tử, mã cầu là trò chơi của nhà phú quý chúng ta, ngươi nhìn kìa,
tuấn mã thuần chủng, nam nhi tiêu sai, tay cầm gậy bán nguyệt, thể hiện
được hết hùng phong của nam nhân, trận so tài này thật hiếm có.
- Ta nhìn thấy mấy người Thổ Phồn lè lưỡi, có vẻ rất khinh thường, hay là Trường Tôn huynh ra tay, dạy cho chúng một phen, để chúng biết mã cầu
Đại Đường không thể vũ nhục.
Trường Tôn Xung đứng lên nhìn theo hướng Vân Diệp chỉ, ngồi xuống nói:
- Ta là một hầu tước, so với một đám dã nhân làm gì, bọn chúng biết cái gì?
Vân Diệp vỗ vai tên vờ mê đá bóng:
- Mã cầu do người ta sáng tạo ra, Đại Đường học chẳng ra làm sao, các
ngươi chơi tệ như vậy, còn không cho bọn họ nhổ nước bọt? Nói thật, ta
cũng muốn nhổ.
Nói xong bỏ Trường Tôn Xung đang thẹn quá hóa
giận, tìm lão bà của mình, mụ bại gia Tân Nguyệt, thấy đám nam nhân kia
hành lễ với mình, kích động lên ném trâm trên đàu xuống, có điều, nàng
rút trâm trên đầu Na Mộ Nhật.
Nữ nhân nhà khác cũng chẳng khác
gì, ném đồ trang sức loạn xạ, còn có nàng ném khăn tay, chẳng biết cô ả
lăng lơ của nhà nào, đoán chừng về nhà thế nào cũng không thoát được một trận đòn.
Na Một Nhật thấy Vân Diệp là khóc lóc tố cáo, nói Tân
Nguyệt ném cây trâm nàng thích nhất đi rồi, kéo Vân Diệp đòi Tân Nguyệt
đền nàng hai cái, còn muốn bảo thạch, không thể lấy vàng lừa nàng.
Vân Diệp vuốt tay Na Mộ Nhật an ủi:
- Không sao, ta đi đòi lại cho nàng, có chút vương pháp nào không, nhà mình rơi trâm cũng có kẻ nhặt, đợi đấy.
Nói xong muốn xuống sân đòi trâm.
Tân Nguyệt ra sức kéo Vân Diệp lại không cho y đi, nếu y xuống ngày mai Vân gia không cần sống nữa, cả Trường An sẽ biết Vân gia là nhà vô lại
thưởng rồi còn đòi về.
- Lần sau mà nàng còn bắt nạt Na Mộ Nhật
là ta sẽ làm thế, dù sao ta là Trường An tam hại, ta sợ cái gì, cùng lắm gọi ta là Đại Đường tam hại.
Na Một Nhật dựa vào vai Vân Diệp ra sức gật đầu, ngươi đừng có mong một nữ nhân suốt ngày "nhặt" được cừu
của người khác biết thị phi, trên thảo nguyên thể diện không đáng tiền.
Chiêu này đánh trúng điểm yếu của Tân Nguyệt, nàng là người coi thể diện hơn
mạng, theo cách nào của nàng, mình sống là vì cái bộ mặt này, Vân Diệp
mà làm thế, nàng xấu hổ dám nhảy giếng luôn.
Ngồi xe ngựa trở về, vô tình đi qua Trân Bảo Các, na mộ nhật rất coi trọng ba chữ vàng lấp
lánh trên cửa đó, vì cho rằng trong đó nhất định có cái trâm mình thích, hiện giờ nhân lúc có phu quân ở đây, chọn hai cái, để Tân Nguyệt mất
máu một phen.
- Không được, muốn trâm về nhà cho muội chọn, đồ
trong trân bảo các đều tăng thêm gia, thứ một quan bán mười quan, nổi
danh tham lam, nhà ta không mất tiền oan, muốn trâm tỷ tỷ lấy từ kho
cho, lấy cái khảm bảo thạnh to nhất.
Bảo thạch lấy về từ Lĩnh Nam còn một ít, Tân Nguyệt vì không muốn Na Mộ Nhật tiêu lung tung nên không
cho, nhìn thấy Na Mộ Nhật minh họa kích cỡ bảo thạch, Vân Diệp cười tới
suýt tắt thở, không biết bảo thạch to bằng quả đào làm sao khảm lên trâm được.
Xe ngựa mới khởi hành Vân Diệp vô tình nhìn thấy có hai
thứ màu trắng từ trên trời hạ xuống, quát dừng xe, nhảy xuống, nhặt hai
thứ màu trắng lên xem, lại lấy tay lau, ngẩng đầu nhìn cửa sổ trân bảo
các, lệnh hộ vệ vào lầu tìm kiếm.
Trân bảo các là sản nghiệp của
hoàng hậu, ngang ngược quen rồi, chưởng quầy thấy công tử quý tộc đi vào như nhìn thấy cha ruột, cười híp mắt ra đón, khỏi cần nói, lại có dê
béo tới.
Nhưng nhìn thấy đằng sau có một đám hộ vệ xông vào, lập
tức sầm mặt xuống, vào trân bảo các không cần hộ vệ, đây là nơi kinh
doanh của hoàng gia, không kẻ nào dám sinh sự ở đây, định đuổi hộ vệ đi, công tử ca đi đầu tóm cổ hỏi:
- Ai ở trên lầu?
- Tiểu nhân không biết ngài là ai, nhưng vào trân bảo các tốt nhất biết điều một chút, đây không phải chỗ để ngài hống hách.
Chưởng quầy không sợ chút nào, sớm nhìn ra thiếu niên công tử này thân phận
không đơn giản, nhưng không đơn giản tới mấy cũng chẳng bằng hoàng gia,
cho nên thản nhiên khuyên Vân Diệp.
Hộ vệ trân bảo các tràn lên
liền bị Lưu Tiến Bảo đánh cho khóc cha gọi mẹ, chưởng quầy không tin quý tộc Trường An có ai không biết trân bảo các do hoàng hậu mở, người
không sợ hoàng gia chỉ có một loại, cướp! Nghĩ tới đó đũng quần ướt
luôn.
Tên cướp này là lắm, không thèm nhìn châu báu trong hiệu,
để lại hai người canh chừng, toàn bộ xông lên lầu, đập cửa rầm rầm, tựa
hồ không bỏ qua một gian nào.
- Hầu gia, tiểu nhân tìm thấy rồi, ném đồ xuống lầu chính là Hồ cơ này.
Một Hồ cơ tóc vàng mắt xanh bị Lưu Tiến Bảo tóm tóm lôi từ trên lầu xuống.
Sự thô lỗ của Lưu Tiến Bảo từ lâu Vân Diệp chẳng nói nổi nữa, mà hiện giờ
chẳng thể để ý tới phép lịch sự, xòe tay đưa hai thứ màu trắng ra, hỏi:
- Thứ này ở đâu?
Hồ cơ sợ chết ngất, thấy Vân Diệp hỏi, run run lấy từ trong ống tay áo ra
một cái túi nhỏ, Vân Diệp vội nhận lấy, mở túi đổ ra tay, ngửi, may quá, chưa bị rang chín.
- Thứ này còn không?
Vân Diệp cất túi đi hỏi:
- Hết rồi ạ, chỉ còn lại chừng này, nô gia mang từ cố hương tới, chỉ còn chừng này thôi.
Đây là Hồ cơ tố chất cao, biết nói tiếng Đại Đường dung mạo rất được, chưởng quầy trân bảo các diễm phúc không tệ.
Vân Diệp lấy một đĩnh vàng ra đưa cho Hồ cơ:
- Nếu như ngươi biết ai có thứ này thì bảo họ bán cho ta, vẫn giá như thế, ta là Lam Điền hầu.
Nghe thấy Vân Diệp là một vị hầu gia, chưởng quầy lập tức không sợ nữa, giang tay ngăn Vân Diệp đi ra ngoài:
- Hầu gia, ngài đánh hộ vệ của tiểu điếm, không cần giải thích một câu à?
Vân Diệp giơ tay tát ngay một cái, vừa rồi trong mấy gian phòng trên lầu,
có mấy nữ nhân, ít tuổi nhất chưa tới mười tuổi thì đã ngứa mắt với tên
này, nếu như không phải hôm nay tâm tình tốt thì đã đánh gãy chân hắn.
- Hay hay, đánh hay lắm, ta là nô tài, đợi chủ tử của ta hỏi tới thì ngươi đừng có đái ra quần.
Vân Diệp đã đi tới cửa rồi, nghe thấy câu này liền quay lại, giơ chân đạp vào đũng quần hắn một cái.
Trở về xe trong tiếng gào thảm thiết của tên chưởng quầy, trong ánh mắt
kinh sợ của Tân Nguyệt và Na Mộ Nhật, cẩn thận mở túi ra, bên trong toàn là hạt nam qua (bí ngô), hạt nào hạt nấy mập mạp, đếm số, chỉ còn lại
chưa tới một trăm hạt, thật đáng tiếc, là thứ tốt, có câu rau dưa là nửa năm lương, có thứ này thêm vào khoai tây, Vân Diệp không tin trên đời
này có ai còn phải ăn đất sét trắng nữa.
- Phu quân, trân bảo các là do nương nương mở đấy, chàng lỗ mãng quá.
Tân Nguyệt lo lắng nói với Vân Diệp, Na Mộ Nhật cũng tỏ ra biết sai, cho
rằng vì mình muốn mua trâm, nên khiến phu quân gặp rắc rối lớn.
- Biết cái gì, nương nương mở thì sao, cho dù là bệ hạ mở, vì thứ này ta
cũng xông vào, nàng biết thứ này một mẫu thu hoạch được bao nhiêu không? Phải biết rằng thứ này có thể ăn như lương thực.
Vân Diệp cười giải thích cho Tân Nguyệt, để nàng yên tâm sớm cũng tốt.
- Phu quân, chỉ cần là lương thực mới thì chàng sẽ không bị phạt, nói không chừng còn được thưởng.
Hiện giờ Tân Nguyệt không nói tới thăng quan phát tài nữa, quan chức nhà
mình coi như đã tới mức cao nhất rồi, dữ quốc đồng hưu mà, làm quan đủ
lâu mới có thể diện.
- Dứt khoát là lương thực mới, hơn nữa sản
lượng có thể so với khoai tây, nếu không phu quân nàng đi trêu vào con
bạo long cái đó làm gì, ta tránh bà ta còn không kịp.
Vân Diệp nói xong hôn Tân Nguyệt và Na Một Nhật mỗi nàng một cái, ôm hai nàng nói:
- Các nàng đúng là có số vượng phu, ra ngoài xem mã cầu cũng lập được đại công, không phục không được.
Hai bà nương tức thì mừng rỡ, ba người trong thùng xe quấn lấy nhau, vui vẻ đi về nhà.
Để lại mười hạt, số còn lại Vân Diệp cẩn thận cho vào hộp nhỏ, phái Lưu
Tiến Bảo mau chóng đưa về trang, để nãi nãi cất vào kho, khai xuân năm
sau sẽ trồng.
Về tới nhà chưa được nửa ngày, trên phố đã lan
truyền chuyện Lam Điền hầu cướp đồ ăn vặt của Hồ cơ giữa đường, chẳng
mấy chốc biến thành vô số phiên bản truyền bá trong đường lớn ngõ nhỏ.
- Lam Điền hầu cũng là một thiếu niên anh hùng, sao lại có cái tật này,
trước kia cướp Hồ qua, giờ phát triển tới cướp đồ ăn vặt, cứ thế này
không được, ta nghe nói đây là một loại bệnh nhà phú quý mới có, phải
chữa trị.
- Ta nghe nói y chẳng hứng thú gì với Hồ cơ, chưởng
quầy trân bảo các liều chết chống cự mới thoát khỏi miệng hổ, không biết Vân hầu nhìn trúng tên chưởng quầy đó ở điểm nào ...
Nghe tin
đồn đó Vân Diệp cười chẳng thèm để ý, nhưng có nội thị nói thì y không
thể xem thường, nương nương muốn trị bệnh cho học sinh của mình, nghe
nói công cụ đã chuẩn bị xong rồi, nội thị nói chữa trị sẽ rất thê thảm.
Ghét đám gác cổng hoàng cung, cực ghét luôn, lần trước có thái tử đi cùng,
may, lần này minh bị thái giám đưa đi, đúng là bị xâm phạm mà, Lý Nhị
quá coi trọng tính mạng của mình rồi.
Mới tới điện Lướng Nghi,
tên chưởng quầy kia đã hả hê nhe răng với Vân Diệp, bộ dạng thối tha
kiểu có gan tới đánh ta nữa đi, thấy hắn kẹp chân đi, chuẩn bị rời cung, cáo trạng xong muốn trốn à? Vân Diệp rất bất mãn, khi đi sát qua, giơ
chân đạp giữa hai chân tên chưởng quầy một phát cực mạnh, nhìn hắn co
quắp như con tôm trên mặt đất mới hài lòng đi vào đại điện.
- Hầu gia, Tôn Nguyên Khải vốn là hoạn quan, ngài đá hạ thể hắn làm gì, làm hắn không kìm được nước tiểu.
Thái giám đi cùng âm u hỏi:
- Hắn là hoạn quan à?
Vân Diệp mắt tròn xoe, một tên hoạn quan nuôi nhiều nữ nhân thế làm gì?
- Hầu gia, ngài không biết à?
Thái giám phát hiện vẻ mặt Vân Diệp không giống giả bộ, kinh ngạc hỏi lại:
- Ta thấy hắn giấu rất nhiều nữ nhân, mới đánh hắn một trận, tiểu cô
nương nhỏ nhất mới mười tuổi, tưởng hắn là tên khốn, nói thế ta đánh
nhầm người rồi à?
Vân Diệp miệng nói thế nhưng chân không ngừng lại chút nào, y không định đi xin lỗi.
- Hầu gia à, nữ nhân nơi đó đều là quan nô, là gia quyến của tội quan,
nương nương đôi khi mềm lòng không muốn họ bị chà đạp, nên đưa tới trân
bảo các làm việc, xem như ban ân.
Thái giám thường ngày được Vân Diệp đấm mồm không ít, lúc này thấy y còn chưa biết gì, vội giải thích:
- Vậy làm sao đây, đánh thì cũng đánh rồi, chẳng lẽ ta hạ mình đi xin lỗi?
- Hầu gia, hắn không nhận nổi lời xin lỗi của ngài, ngài nên nghĩ làm sao trả lời nương nương thì hơn, vì chuyện này mà ngài ăn đòn thật không
đáng.
Ý từ của thái giám là Vân Diệp mau nhận sai với nương nương, nhận sai với hoàng hậu chẳng có gì mất mặt:
Chỉ cần là ý tốt thì Vân Diệp đều cảm tạ, nói với thái giám, mình sẽ chia
mười mẫu đất ở trang viên Nam Sơn, coi như sản nghiệm của hắn trong
tương lai, tên thái giám này khỏi cần nói cũng biết là một trong số
những kẻ ti tiện kia, thái giám ngậm miệng, lặng lẽ thi lễ rồi theo Vân
Diệp vào điện Lương Nghi.
Đây là nơi Trường Tôn thị ở vào mùa
thu, trang trí vẫn chẳng có phong cách gì, đâu cũng toàn hoa cúc, vàng
chóe, Trường Tôn thị còn tặng Vân gia một xe, Tân Nguyệt nói đó là màu
phú quý, nhà thường không có.
Cung nữ trong cung của Trường Tôn
thị không xinh đẹp, căn bản chẳng giống phim đời sau, mà nếu như đâu đâu cũng là cung nữ xinh đẹp lộ vú ngồn ngộn thì làm sao được.
Lần
nào thấy Trường Tôn thị cũng cái bộ dạng nhàn nhã, có điều chẳng mấy
chốc sẽ biến thành bạo long, Vân Diệp quen lâu rồi, mỗi một trò, đầu
tiên là dằn mặt, sau đó là nói lý, cuối cùng là thi ân, chẳng có gì mới
mẻ.
- Vân Diệp, to gan lắm, dám ức hiếp tới đầu bản cung rồi, mấy năm qua có phải bản cung đối xử với ngươi quá tốt, làm ngươi trở nên
ngang ngược, không kính sợ nữa không? Hôm nay bản cung cho ngươi biết
thế nào là uy nghi của hoàng gia.
Lần này không vờ hiền huệ nữa,
dùng ngay thái độ của bạo long đối diện với Vân Diệp, có điều chiêu này
đối phó với kẻ lọc lõi như Vân Diệp chẳng có chút sức uy hiếp nào.
Có điều hoàng hậu nổi giận ngươi thế nào cũng phải vờ vịt một chút, tỏ ra
sợ hãi, nếu ai ngay cả thủ đoạn này cũng không làm thì nhất định là
người ngu xuẩn nhất trên đời, đánh chết còn nhẹ.
- Nương nương
thứ tội, vi thần xưa nay luôn kính trọng nương nương, sao có chút bất
kính nào, nhưng chuyện quá trọng đại, không thể không dùng thủ đoạn sấm
sét đạt được mục đích, nếu không một chuyện cực tốt một điềm lành sẽ
sượt qua vai Đại Đường mà đi mất, tới nay vi thần nghĩ lại lưng vẫn lạnh toát.