Không ngờ Trường Tôn thị lại tới, nghe thấy Vân Diệp ngang ngược và tận mắt
nhìn thấy y ngang ngược là hai khái niệm khác nhau, lúc này ngoan ngoãn
một chút thì hơn.
Lại lần nữa không ngờ Trường Tôn thị mắc hai câu lấy khăn tay ra khóc,
vừa khóc vừa nói mình đối xử tốt với Vân Diệp ra sao, nói Vân Diệp lòng
lang dạ sói thế nào, bắt được thần nhân Hàn Triệt, vì sao không chém đầu ngay lập tức, nhất định đưa tới Trường An, giờ bị đồng bọn cướp đi, hậu họa vô cùng, thái tử, Ngụy vương, Ngô vương không còn yên ổn nữa, nói
tới bi thương, không ngờ mắng bản thân mù mắt, sao lại dạy ra loại khốn
kiếp như Vân Diệp.
Trường Tôn thị chửi mắng thì Vân Diệp còn chống cự được một hồi, giờ
người ta vừa khóc vừa mắng thì không dễ ứng phó rồi, đầu đau như búa bổ, vô số sao vàng lấp lánh trước mặt, rất muốn hét lớn, nhưng không dám,
lão thái giám kia nhìn gườm gườm, mình dám làm càn, nhất định bị lão ta
tóm lấy treo lên cột cờ.
- Nương nương, người nói lý một chút được không, không thể chặt đầu Hàn
Triệt khi đó, bọn chúng không phải một người mà là một đám người, thế
lực lớn hơn sự tưởng tượng của người. Tới giờ thần mới biết Thương Ưởng, Tôn Tẫn, Bàng Quyên đều có bóng dáng bọn chúng, không hỏi cho rõ ràng
sao được, có chuyện thần không tiện hỏi, phải do bệ hạ hỏi, thần còn
muốn giữ lại cái đầu ăn cơm, không muốn chết non.
- Cái tên Ngụy Thiên Ngọc kia tự tin đảm bảo với thần không có vấn đề,
nói có trăm vạn tặc khấu tới cũng đối phó được, ai ngờ mấy trăm người đã dễ dàng xử lý hắn, người bệ hạ phái tới, thần dám nói là vô dụng không? Vả lại thần viết thư cho nương nương rồi, sao nương nương còn không
tha?
- Nương nương cũng quá xem thường nhi tử của mình rồi, Thừa Càn tâm địa
quang minh, làm việc lỗi lạc, dương mưu xuất thần nhập hóa, lần trước
dùng tình cảm với bách tính trói thần vào chiến xa, dâng lên đạo ( lưu
dân nhập thành sớ) mà tới giờ thần còn chưa tha thứ cho bản thân, không
muốn gặp hắn nữa, lòng hắn sắt đá thế rồi, còn bị người khác xúi bẩy?
- Thanh Tước bây giờ thích nhất chơi đòn hiểm, cái này liên quan tới
việc hắn ở dưới lòng đất lâu, một lòng muốn thành nhân vật như Khổng phu tử, coi thường quyền thế thế tục, nếu như hắn không muốn rời phòng thí
nghiệm, thần muốn dụ hắn ra cũng chẳng được.
- Tiểu Khác? Tên này giờ trơn như trạch, lần trước bốn đứa bọn thần bị
bệ hạ dọa một trận, hắn lập tức chạy vào Thục sơn tu tiên, thần dám đảm
bảo, chỉ cần nương nương lộ ra một chút, hắn sẽ chạy xa ba nghìn dặm,
hắn luôn cho rằng cả đời hạnh phúc an khang mới đáng sống.
- Ba tên đó giờ kẻ nào tầm thường? Tên nào cũng biết rõ mình muốn gì,
Thừa Càn đợi bệ hạ trăm năm rồi kế nghiệp, Thanh Tước muốn đem tên khắc
trên sử sách, còn muốn chiếm một chương lớn, Tiểu Khác kém hơn, chỉ mê
tiền tài, các hoàng tử khác muốn đấu với ba bọn họ khác gì muốn chết.
Thanh Tước, Tiểu Khác thừa nhận Thừa Càn, không có nghĩa là thừa nhận
người khác.
- Hiện giờ nương nương yên cái tâm đi, về cung an dưỡng hưởng phúc, thần muốn về nhà thăm khuê nữ, sau đó đi xem xem mặt ngang mũi dọc tên khốn
kiếp Lộc Đông Tán ra sao mà dám cướp khuê nữ của thần đi.
Trường Tôn thị nghe Vân Diệp than vãn cả đống, nói có vẻ có lý lắm, liền yên tâm, ở Đại Đường, hiểu ba huynh đệ Thừa Càn nhất là Vân Diệp. Nếu y nói ly gián vô dụng thì yên tâm rồi, đôi mày nhíu chặt đã giãn ra, rồi
lại dựng lên, vì bà phát hiện vừa rồi Vân Diệp nói chuyện với mình không có chút tôn kính nào.
Lại tóm lấy chuyện ngang ngược vừa rồi răn dạy, suốt ngày chỉ biết làm
bừa làm bậy, may mà không có người chết, nếu không sẽ bị ngôn quan đàn
hặc, hình bộ tra hỏi, mình phải gánh giúp Vân Diệp bao nhiêu lần rồi
rồi, ở trong cung cũng giật mình thon thót, chẳng được yên thân.
Chửi mắng xong toàn thân khoan khoái mang đám anh vuốt rời đi, đám ca cơ giáo phường ti cũng bị mang đi nốt, chẳng để lại một ai an ủi trái tim
cô tịch của tướng sĩ.
Quy về địa bàn của mình, Vân Diệp chợt thấy thân xác rã rời, lại đánh
trận nữa, bất kể Thủy sư Lĩnh Nam hùng mạnh đến đâu, tổn thất vẫn khó
tránh khỏi, hậu sự phải xử lý thỏa đáng, còn phải viết báo cáo cho hoàng đế. Thứ này binh bộ cũng cần, phải cho vào hồ sơ, sử quan sẽ tới hỏi tỉ mỉ chiến sự, chuẩn bị dùng ánh mắt khác viết cuộc chiến này vào sử
sách.
Thăng quan là quyền lực của hoàng đế, còn phát tài thì phải dựa vào đại
soái rồi, hoàng hậu đã mang ca cơ đi, không có mỹ nhân để xem, mọi người liền vươn cổ nhìn lều soái, thấy tư mã, tham quân, chủ bạ ra vào không
ngớt, liền đoán lần này mọi người được thưởng bao nhiêu, vàng bạc lấy từ hang ổ thủy tặc không ít.
- Đại soái, không biết lần này tiền phong doanh của ti chức được bao
nhiêu? Trong doanh chiến tử bảy sáu huynh đệ, đại soái không thể thấy
chúng tôi không đại chiến mà phân tiền tài cho đám thủy quân.
Lại Truyền Phong nghe nói đại soái triệu kiến liền lập tức vào lều, vừa thấy Lưu Nhân Nguyện tới trước đã cuống lên:
Lưu Nhân Nguyện tay phải phe phẩy một tờ giấy trước mắt Lại Truyền
Phong, con số trên đó làm miệng Lại Truyền Phong khô khốc, định nói thì
Vân Diệp ném cho tờ giấy cắt ngang, vội nhặt lên, may quá, con số không
nhỏ, giờ mới yên tâm uống trà, phe phẩy tờ giấy của mình với Lưu Nhân
Nguyện.
- Đại soái, hiện giờ chúng ta chưa được phép chia tiền, làm thế này liệu có ổn không, theo luật chúng ta nộp cho quốc khố, sau đó binh bộ phát
lại cho chúng ta.
Ngũ lễ tư mã cũng có một tờ giấy, phân chia cho tướng sĩ thủ doanh, tên
này chưa bao giờ rời kho dầu một bước, vài ngày kiểm tra một lượt, làm
toàn thân mang mùi hôi của dầu, huynh đệ quân doanh không ai muố quan hệ với hắn, hắn vác cái mặt người chết tự vui vẻ một mình.
- Nếu là biên quân, tất nhiên sẽ làm thế, tiếc rằng chúng ta là thân
quân của bệ hạ, binh bộ không quản chúng ta, cho nên tiền tài thu được
chúng ta tự dùng, đương nhiên bệ hạ và nương nương sẽ có một phần, ngươi cứ yên tâm mà thu tiền đi, trong thủy sư Lĩnh Nam thì ngươi nghèo nhất.
Miệng ngũ lễ tư ma co giật, do dự rất lâu đứng lên đa tạ đại soái ban
thưởng, cơ hội chia chác với hoàng đế, hoàng hậu đâu có nhiều.
Thủy sư Lĩnh Nam là một chỉnh thể, Vân Diệp làm bất kỳ chuyện gì cũng
không thiếu một ai, dù là chia cá khô cũng mỗi người một phần, ngũ lễ tư mã biết truyền thống này, đại soái nói thế rồi, không lấy là không coi
mình là thành viên của hạm đội.
Tướng sĩ vất vả quá nửa năm, được nghỉ ngơi một tháng, Vân Diệp chỉ mặt
Lưu Nhân Nguyện bảo hắn xéo về nhà, chuyện quân doanh giao hết cho ngũ
lễ tư mã quản hạt, tướng sĩ về nhà thăm thân, đó là phúc lợi chỉ thủy sư Lĩnh Nam mới có.
Vân Diệp cũng phải về nhà, phong đại ấn, giao ngũ lễ tư mã, cưỡi Vượng
Tài đi về, chỉ cần đánh trận xong đều phải mặc khải giáp trở về, hương
thân của Vân gia trang thích nhân màn này, chỉ cần thấy hầu gia mặc khải giáp trở về, không cần hỏi cũng biết lại lên chiến trường, ai chẳng
mong gia chủ của mình là công thần chiến công lừng lẫy.
Tất cả mọi người đều tới bái kiến hầu gia, chúc mừng hầu gia trở về, sau đó giải tán, việc gì làm việc nấy, bán thịt lợn tiếp tục xẻ thịt, bán
hoa quả tiếp tục rao bán, vừa nãy nhân lúc bài kiến hầu gia bán một
miếng da, giờ tiếp tục mặc cả với khách không hài lòng. Cho dù vẫn cúi
gập người vẫn tới đòi hầu gia một đồng, vì vừa rồi Vượng Tài uống một vò rượu lớn.