Ai chịu nổi cả ngày mặc khải giáp, thứ này vừa bí vừa nặng, Trường An
tháng chín, mùa hồ hoành hành, mồ hôi đầm đìa hoàn thành nghĩa vụ, lập
tức tháo giáp ném đi, nhất là mũ trụ.
Vân Diệp cảm thấy như thế rất tốt, hầu gia phải có nghĩa vụ tiêu khiển
cho đại chúng, đại chúng cũng biểu đạt tôn kính với mình, thế là xong,
ai cũng có cuộc sống của mình, hầu gia ở tiền phương thu hoạch vô số
không chia cho bách tính đồng nào, đương nhiên bách tính bán được tiền
cũng chẳng cho hầu gia một xu.
Nhân vật lớn tới Vân gia trang nhiều rồi, cho dù có một ngày hoàng hậu
nương nương đứng trước mặt mình muốn mua hai cân thịt về làm thức ăn
cũng thường thôi, chả lẽ bệ hạ không ăn cơm?
Trước kia huyện thái gia xuống trang tỏ vẻ thân dân một chút cũng làm
các trang hộ cảm kích bất tận, giờ tể tướng tới quán ăn một bát bánh
cũng thu tiền, cho thêm ít hành phi là ưu đãi rồi.
Vân gia trang giàu có, lãn hán bán bánh cũng ưỡn thẳng lưng, cái danh
trang tử giàu có nhất Đại Đường bị các trang hộ khịt mũi coi thường,
hiện giờ so con ai thi vào được thư viện, chứ lấy trong lòng ra một xâu
tiền khoe khoang bị người ta nhổ nước bọt dìm chết, một lão hán áo gai
khiêng gánh ở Vân gia trang tử nói không chừng là ông chủ một cửa hiệu
trong thành Trường An, ai dám xem thường.
Tài phú mang lại cho người ta sự thay đổi lớn nhất là tinh thần tự lập,
tiền là lá gan dũng sĩ, ta chẳng cần gì ở ngươi, nên chẳng cần khom lưng uốn gối, ai thích làm thế chứ, hạ nhân của Vân gia không phải tiện
tịch, không ai cả, nếu gia chủ ức hiếp thái quá đập bát đánh người không phải là không có, cho nên nếu thấy mã phu dắt ngựa oán trách hầu gia
không biết thương động vật thì đừng lấy làm lạ.
Vượng Tài sau khi tháo yên ngựa, thân mật với mã phu, giương tai lên đợi hắn tắm rửa cho mình, sạch sẽ rồi có nha hoàn tới, đeo túi lên cổ, tự
mình chuồn ra cửa, cỏ ở Nhạc Châu không ngon, về nhà rồi phải ăn chơi
một chút, cái sạp dưa hấu kia không tệ, thứ này trừ Trường An thì nơi
khác không có.
Lão nãi nãi nhận tôn tử thỉnh an, cười híp mắt về hậu trạch, biết tôn tử muốn tâm sự với thê thiếp, không ở lại chướng mắt nữa, Tân Nguyệt còn
chưa nói được câu nào, Na Mộ Nhật đã nhào bổ vào lòng Vân Diệp, khóc tới nói không ra lời, Tân Nguyệt mặt tối sầm tát cho hai cái, Na Mộ Nhật
mới đỏ mặt bò xuống, Vân Bảo Bảo và Vân Mộ ở bên há hốc mồm nhìn, làm
nàng không biết giấu mặt vào đâu.
- Cha là cha con à?
Đôi mắt lớn của Vân Mộ đầy mong đợi, với loại sinh vật tên "cha" này, nó vừa quen thuộc vừa xa lạ:
Chỉ một câu đã làm Vân Diệp rơi nước mắt, ngồi xuống nhìn mắt khuê nữ nói:
- Đúng rồi, cha chính là cha.
Tạo nghiệt, chính thân khuê nữ của mình không biết phụ thân là ai.
- Cha không có râu, Trình gia gia có râu, Trình bá bá cũng có râu, vì sao cha không có râu?
Tiểu nha đầu cẩn thận sờ cằm Vân Diệp, chuyện cha không có râu làm nó lạ lắm.
- Cha cạo râu rồi, vì lo đâm vào da khuê nữ.
Nói xong bế thật chặt Vân Mộ, hôn lên cái má phính, hai cha con quẹt mũi vào nhau cười, Hoạn Nương ở bên cạnh đã khóc chảy nước mũi, mắt Tân
Nguyệt cũng đỏ hoe, chỉ Na Mộ Nhật kiêu ngạo, mình không ở nhà, phu quân vẫn yêu hai mẹ con mình nhất….
Vân Diệp ngằm trên ghế tựa, đầu dựa vào lưng ghế, Vân Mộ và Vân Bảo Bảo
chơi với cha mệt rồi, Vân Bảo Bảo nâng chân cha lên so với chân mình, vì mẫu thân nói chân mình và chân cha đúc từ một khuôn. Vân Mộ thì áp tai
vào ngực cha nghe tiếng tim đập bình bịch.
Tân Nguyệt nhẹ nhàng day huyệt thái dương cho Vân Diệp, nàng nhìn ra phu quân rất mệt mỏi.
- Tiểu Linh Đang hầu hạ chàng thế nào vậy, chàng xem, gầy thành cái gì
rồi, cằm nhọm, xương tay lộ cả ra, lần sau không cho muội ấy đi nữa,
không được cái tích sự gì, chỉ biết chơi, Na Mộ Nhật cũng thế, chẳng
biết gì hết, xảy ra chuyện chỉ biết chạy về nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ
đều cần chàng giải quyết.
- Được rồi, đừng nói nữa, biết nàng hiền huệ, tài ba, không cần ta phải
lo, có điều nói đi cũng phải nói lại, họ đều giống nàng cần nam nhân như ta làm gì, các nàng không thể làm hết mọi việc, phải để lại một ít cho
ta làm chứ, hay dở gì ta còn có chút tác dụng, không phải phế vật.
Tân Nguyệt khẽ vỗ lên đầu Vân Diệp:
- Chàng là là người làm việc lớn, phiền não vì những chuyện nhỏ này không đáng, chuyện nhà làm chàng tốn công là không được.
- Lại thế nữa, nói ngược rồi, chuyện nhà mới là chuyện lớn, chuyện triều đình mới là làm hay không cũng được, cái vũng bùn đó, ngu mới lún vào.
Vân Diệp thấy khuê nữ nằm trên ngực mình không biết ngủ từ bao giờ,
ngược lại Vân Bảo Bảo vẫn đặt chân mình và chân cha một chỗ, xem ai lớn
hơn.
Bận rộn suốt cả ngày, Vân Diệp cũng rất mệt, Tân Nguyệt gọi nha hoàn tới bế Vân Bảo Bảo đi, Na Mộ Nhật cũng tới bế Vân Mộ, nhưng ấp úng không
muốn đi.
- Muốn thì cứ ở lại đi, tối nay ta cũng không định làm gì cả.
Vân Diệp vừa nói xong bị Tân Nguyệt nhéo một cái thật đau, tối nay vốn
muốn cùng phu quân tâm sự, nhưng thấy phu quân ngáp liên hồi, đành chuẩn bị giường chiếu, Vân Mộ bị Hoạn Nương hiểu ý mang đi.
Ba người ngủ cùng nhau không phải là lần đầu nữa, đợi tới khi Tân Nguyệt bố trí xong xuôi thì phát hiện Na Mộ Nhật giống như con bạch tuộc quấn
lấy trượng phu, nhìn tấm lưng trần kia là biết nữ nhân này đã cởi sạch
rồi.
Không thể được, phu quân bôn ba đường xa, lúc này làm bậy rất hại người, vén chăn lên võ hai cái lên mông Na Mộ Nhật rồi chen vào giữa.
Vân Diệp theo thói quen ôm lấy Tân Nguyệt, sinh xong hai đứa con, nàng
ngày càng trở nên đầy đã, sờ mó nắn bóp đều rất thích, ngủi mùi hương
ngọt mát trên tóc nàng, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều.
Tiếng chim hót ngoài cửa đánh thức Vân Diệp từ giấc ngủ say, thói quen
dậy sớm ở Nhạc Châu phát huy tác dụng cường đại, nam nhân mà dậy sớm là
nguy hại nhất, đặc biệt khi bên cạnh có hai mỹ nhân.
Áo ngủ của Tân Nguyệt bị vén lên, hôm qua phu quân về nàng phải vất vả
an bài nhiều việc, nên hôm nay dậy muộn, mơ mơ hồ hồ nàng thấy ngực mát
lạnh, có một bàn tay gây tội ác trên ngực nàng, rồi rất nhanh hơi thở
nồng nồng nóng hổi của nam nhân phả vào mặt, cơ thể nam nhân đó đè lên
người, nàng vẫn nhắm mắt, để nam nhân đó chơi đùa thân thể mình, lúc này nàng tỉnh hẳng rồi, toàn thân run lên từng hồi, vẫn cố kìm nén không để phát ra chút tiếng động nào, vờ như đang ngủ say.
Phu thê lâu năm rồi phối hợp rất ăn ý, Tân Nguyệt không mở mắt làm đầu
óc Vân Diệp ngập tràn ý nghĩ kỳ quái, lòng vừa khẩn trương, vừa phấn
khích, nam nhân là giống đê tiệt, rõ ràng biết là thê tử của mình nhưng
vẫn nảy ra một thứ khoái cảm vụng trộm làm người ta sôi trào.
Nhưng loại chuyện này sao nói kiềm chế là kiềm chế nổi, Tân Nguyệt đang
vào độ tuổi nhiều khao khát nhất, lại nửa năm trời không cần gũi với
trượng phu, như củi khô gặp lửa, khi nam nhân mạnh mẽ tiến vào trong cơ
thể nàng bật ra tiếng rên say lòng, lửa cháy một lúc một mạnh, động tĩnh càng lớn, chẳng mấy chốc làm Na Một Nhật tỉnh lại, nhìn Tân Nguyệt mặt
như hoa đào, lỗ mỗi phập phồng, tức tối ghen tị rồi nghịch ngợm lấy tóc
của mình gãi cổ Tân Nguyệt, Tân Nguyệt sắp chết tới nơi rồi, nào còn để ý tới xử lý Na Mộ Nhật, hai bàn tay nắm chặt thảm, đôi mắt mê ly.
Sau một trận thở dốc kéo dài, Tân Nguyệt tóc tai xoa xượi trên mặt, cái
miệng nhỏ hé ra, rất lâu sau mới hít sâu một hơi, như chết đuối ngoi lên mặt nước.
Na Mộ Nhật nũng nịu sán tới, liền nghe cạch một tiếng, cửa phòng bị mở ra, nàng thét lớn chui tọt vào trong chăn, kinh hãi nhìn ra ngoài, chỉ thấy Vân Mộ mặc áo ngủ mắt lim dim đi vào, Hoạn Nương không tiện vào, ở
ngoài cuống lên gọi tiểu nương tử quay lại.
Vân Diệp trong tích tắc mặc quần cộc vào, thấy tiểu nha đầu mơ mơ màng
màng bò lên giường, cũng chẳng lựa chọn gì, chui ngay vào giữa Vân Diệp
và Tân Nguyệt, khả năng là Tân Nguyệt vẫn cho con bú, mùi sữa trên người nàng thu hút nó, ôm lấy Tân Nguyệt, thuần thục tìm được núm vú rồi bút
chùn chụt.
Tân Nguyệt cười khổ ôm lấy khuê nữ, để nó bú no hẵng tính, Na Mộ Nhật
hơi ghen tỵ, khuê nữ của mình bú sữa của người khác làm nàng không thoải mái.
Vân Diệp lúc này đã mặc xong y phục, đóng cửa phòng lại tránh cảnh xuân bị lộ.
Nha đầu lúc này đã tỉnh ngủ, phát hiện mình bú ti đại nương, xấu hổ lắm, vùi đầu vào lòng mẫu thân không ra nữa.
Có tiểu nha đầu ở đây thì chẳng làm được gì nữa, tới nhà tắm tắm rửa,
nhìn thấy Vân Bảo Bảo rất ngoan tới thỉnh an, vốn lúc này nên có gia
huấn, Vân Diệp cho rằng con còn quá nhỏ, chưa hiểu được những đạo lý
trúc trắc cổ quái này nên đến giờ chưa tiến hành, dẫn nhi tử tới đại
sảnh dùng cơm.
Na Mộ Nhật cùng khuê nữ đã ngồi trên bàn rồi, Tiểu Linh Đang ngồi bên
cạnh, đang trò chuyện với Na Mộ Nhật, bữa sáng của nãi nãi và các cô cô
thẩm thẩm đều do nha hoàn đưa vào phòng, Đông Tây Nam Bắc không thích
chen chúc ở bàn lớn, thường cùng tiên sinh ăn ở học đường, cả đại sảnh
chỉ có mấy người bọn họ.
Đợi Tân Nguyệt tới mới ăn cơm, Vân Mộ và Vân Bảo Bảo tất nhiên là ăn
trước rồi, không phải là trẻ con không có quy củ, mà là kết quả Vân Diệp dung túng, Vân Mộ còn khoe với ca ca là vừa bú sữa của đại nương, Vân
Bảo Bảo nói nó cũng bú rồi, có lần thấy cha cũng bú trộm sữa của nó, vì
bịt miệng hai đứa bé, đánh cho chúng ăn trước.
Khí tức quen thuộc, mùi vị quen thuộc, âm thanh quen thuộc, đây là nhà,
ăn sáng xong Vân Diệp giống con sư tử đi tuần thị lãnh địa, tới từng
ngóc nghách một, hoa viên vàng óng, kỳ thực không hiểu vì sao tới mùa
thu đại bộ phận hoa lại có màu vàng, hoa viên trồng từng mảng hoa cúc
lớn, lạ nhất là thứ hoa cúc này ngay cả lá cũng có mùi thơm.
- Hầu gia, đây là hoa cúc dại của Ngạc Châu, do thương đội nhà ta vô tình tìm ra, rất thích hợp chế tác nước hoa.
Vừa rồi không phát hiện ra Xứng Tâm cầm cuốc, thế nào mà thoáng cái đã
chui ra, đi tới mới thấy Xứng Tâm đang đào hố, bên cạnh đặt rất nhiều
cây non.
- Ngươi không ở thư viện giúp đỡ, tới đây đào hố làm gì?
Vân Diệp thắc mắc:
- Hầu gia, thư viện không cần tới nô tỳ nữa, nô tỳ vẫn thích điều hương
nên về, đào hố là để chôn giống hoa, chôn sâu một chút đợi khai xuân đào lên trồng.
Trước kia đưa Xứng Tâm tới thư viện xuất phát từ trò đùa ác của Vân
Diệp, định trêu đám loli kia, để bọn chúng tương lai sản sinh kháng thể
với mỹ nam tử, xem ra có tác dụng rồi, nếu không chẳng bị Hứa Kính Tông
điều về, muốn biết ngọn nguồn thì đi hỏi Hứa Kính Tông, hỏi Xứng Tâm thì làm khó hắn rồi.
Vân Diệp gật đầu, tiếp tục xem xét số hoa cúc dại này, rất nhanh phát
hiện ra chỗ bất phàm của nó, hoa cúc dại thì đâu cũng có, nhưng ngươi
bao giờ thấy hoa cúc dại toàn thân tỏa mùi hương chưa?
Ngắt lấy một phiến lá nhỏ, lập tức tay toàn mùi hương, giống như chanh,
lại giống như bạc hà, lại có chút vị xạ hương, cảm giác thanh mát dễ
chịu. Mùi hương nồng tới mức làm ruồi muỗi tránh xa, đây là bảo bối.
Trông giống hoa cúc bình thường, nhưng là to và dày hơn, lượng hoa cũng
nhiều hơn. Trồng ở trên đất cát bình nguyên mà sắc lá vẫn xanh đậm là đủ biết loại hoa này có sức sống mạnh mẽ.
- Hầu gia, phu nhân gọi loại hoa này là Hương diệp cúc, chẳng những hoa
có mùi thơm, dịch ép từ lá ra cũng vô cùng kiều diệu, nô tỳ sau khi điều chế chất dịch này, phát hiện nó có thể thay thế xạ hương, ngài cũng
biết xạ hương có tác dụng kích dục, nhưng hoàng cung không cho đem vào
cung, vì xạ hương có thể khiến phụ nhân có thai chưa đầy ba tháng xảy
thai, các triều đại đều liệt xạ hương vào cấm phẩm, không cho mang vào
cung.
- Nhưng trong dân gian xạ hương rất được hoan nghênh, do số lượng ít,
nên giá cao, thợ săn khi săn cầy hương đực nếu không bắn một phát chết
ngay, cầy hương sẽ cắn vỡ túi thơm của mình, và lại nhiều lúc xạ hương
dùng như thuốc, nhà ta cũng không thể thu mua quá nhiều, nha hành dược
tời đã đánh tiếc rồi, nếu nhà ta lại lần nữa mua xạ hương số lượng lớn
với giá cao, khiến bọn họ không có cái dùng, họ sẽ cáo quan.
- Xạ hương là vị chính trong nước hoa của nhà ta, nước hoa bán cho quý
nhân đa phần có xạ hương, hiện có Hương diệp cúc liền không có nỗi lo
này nữa, hơn nữa chúng ta còn có thể bán nước hoa vào hoàng cung, vương
phủ, bọn họ mới là người sử dụng nước hoa chủ yếu, nhưu thế lợi nhuận
xưởng nước hoa nhà chúng ta nhất định tăng gấp đôi.
Vân Diệp mỉm cười nghe Xứng Tâm giảng kế hoạch của hắn, trong lòng cảm
khái không thôi, hiện giờ một món đồ chơi cũng tỏa hào quang của mình,
trên lịch sử Xứng Tâm bị Lý Nhị dùng gậy đánh chết, nổi danh trừ khuôn
mặt xinh đẹp ra thì không có tích sự gì, hiện giờ có thể thoải mái yêu
cầu một vị hầu gia cho hắn đủ quyền lực, hắn muốn bán nước hoa của Vân
gia ra toàn thế giới.
- Giỏi lắm Xứng Tâm, quy củ cũ của nhà ta, cấp cho ngươi một nghìn quan, ngươi tự tìm người, tự quản lý, tự đi đàm phán với quản sự thương đội,
xác định giá cả, trong n hà đợi ngươi sáng tạo ra lợi nhuận lớn hơn nữa. Có điều lời không hay nói trước, hai năm không thấy kết quả rõ ràng,
ngươi giải tán đoàn đội tới từ được nhận gia pháp, sau đó tiếp tục làm
việc hiện nay của ngươi ở xưởng nước hoa, ngươi dám mạo hiểm không?
Xứng Tâm ngẩng đầu lên, cố khống chế tình cảm, không để thân thể run rẩy, dập đầu nói:
- Hầu gia, xin cho nô tỳ cơ hội này.
- Đó là do ngươi yêu cầu đấy nhé, làm tốt ngươi thăng lên làm quản sự,
làm hỏng thì tự đi lĩnh phạt, Vân gia xưa nay thưởng phạt rõ ràng, nếu
ngươi muốn làm, trong nhà nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.
Cả ngày Vân Diệp không đi đâu cả, do hôm qua binh bộ có người tới cùng
hoàng hậu, cho nên văn thư hồi kinh không cần tự đi làm, quân đội có quy củ của quân đội, chỉ cần tuân thủ quy củ thì không ai tới quấy nhiễu y, đám Lý Thừa Càn, Trình Xử Mặc đều không tới.
Chỉ có quản gia nhà Lão Trình, Lão Ngưu tới truyền đạt ý tứ của lão công gia, mai tới nhà ăn cơm, mang cả lão bà hài tử theo, nhà mình đóng cửa
hưởng niềm vui gia đình.
Vân Diệp suột cả ngày đưa hai đứa con còn nằm nôi và Vân Bảo Bảo, Vân Mộ đi chơi, may là có hai nãi nương đi theo, nếu không cái mạng già của
Vân Diệp sẽ bị bốn đứa bé lấy mất.
Hái quả, toàn quả xanh, mấy quả thạch lựu còn lại trên cây cũng không
thoát được, bị hái xuống hết, thực ra mấy quả lựu này do các trang hộ cố tình để lại, ý nói quanh năm dư dả, bất quá vụ này không ý nghĩa gì với Vân Diệp, thấy là chọc xuống, phía dưới còn có hai đứa bé la hét chờ
đợi.
Ao nước nhỏ trong nhà vừa mới đưa vào ít ngó sen, trên mặt nước lác đác
mấy đài sen nhỏ, Vân Mộ chỉ đài sen đòi, tất nhiên là không thành vấn
đề, kiếm một cái chậu gỗ, Vân Diệp ngồi lên, các cô nương ở Giang Nam
cũng hái sen như thế này mà.
Đám phó dịch hết hồn nhìn hầu gia loạng choạng chèo chậu gõ đi ngắt đài
sen, hiện giờ đã là tháng chín rồi, nếu không cẩn thận ngã xuống nước sẽ bị phong hàn. May là kỹ thuật của hầu gia cao siêu, ngắt hết sen trong
ánh mắt sùng bài của hai đứa con, hai đứa mỗi người cầm hai ba đài sen
đi báo công với mẫu thân.