Tiểu Miêu đang suy nghĩ miên man thì một đạo bạch quang từ phòng sư phụ
xuyên qua, nghe thấy cả tiếng sư phụ kêu lên, Tiểu Miêu chống tay trên
nóc nhà lướt tới gian nhà bừng sáng đó, ngươi còn lưng chừng không, tay
chạm nóc nhà đã ném một cục đất vào cột bên cạnh Lưu Tiến Bảo, Lưu Tiến
Bảo rùng mình, rút đao bước ngay ra cửa, Khúc Trác thấy quen nguy hiểm
lăn ngay vào chồng ngựa, làm Vượng Tài giật mình cúi đầu nhìn hắn chằm
chằm.
Tiểu Miêu vừa vượt qua tường bao của tiểu viện thì ánh sáng trong phòng
sư phụ biến mất, khuôn mặt vô cảm của sư phụ xuất hiện ở cửa.
- Sư phụ, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Tiểu Miêu vội hỏi:
- Không có chuyện gì hết, đi đi, bảo vệ tốt Vân hầu, chỗ sư phụ không cần lo.
Nói xong lại đóng cửa vào, bên trong tối om không thấy gì hết.
Tiểu Miêu quay lại xua tay với Lưu Tiến Bảo, Lưu Tiến Bảo thở phào đi
tới máng ngựa kéo Khác Trác ướt sũng ra. Miệng Vượng Tài còn phun nước,
tên kia muốn tranh ăn với mình, phải giáo huấn.
- Sau này nhớ không được tới gần máng của Vượng Tài, trừ hầu gia, ai tới gần là gặp họa, lần này ngươi bị phun nước là nể mặt người quen đấy.
Tiểu Vũ tiểu nương tử có lần tới gần máng, bị nó kéo tụt váy, may là ở
trong nhà, nếu ở ngoài tiểu nương tử không còn mặt mũi thấy ai nữa, cứ
nhìn hàm răng cái còn cái mất của mã phu là ngươi biết Vượng Tài giận dữ sẽ thế nào.
Khúc Trác lau mặt, còn chưa hết sợ:
- Ta còn tưởng nước đái ngựa chứ.
Lưu Tiến Bảo cười hô hố, quy củ trong nhà không nhiều, chỉ cần không
chọc giận Tiểu Nha tiểu nương tử và Vượng Tài là cơ bản có thể sống bình an. Có điều hiện Vân Mộ tiểu nương tử cũng biến thành phiền toái lớn,
hầu gia đi mấy ngày, tính khí nóng nảy dễ sợ.
Vừa qua giờ Tý, sáu lão hán râu hoa râm mặc khải giáp từ viện tử bên
cạnh đi tới, liếc nhìn Tiểu Miêu ngồi trên nóc nhà, một lão hán nhẹ
nhàng leo lên, khoanh chân ôm nỏ ngồi, không nói không rằng.
Tiểu Miêu đi xuống vào một gian phòng cạnh phòng Vân Diệp, lòng vẫn vô
cùng nghi hoặc, sư phụ chưa bao giờ giấu mình cái gì, trong phòng sư phụ rõ ràng là sáng rực lên, vì sao nói không có chuyện gì? Tiểu Miêu chắc
chắn ánh sáng đô không phải ánh đèn.
Lưu Tiến Bảo liên tục xin lỗi, đã giải thích nguyên nhân Khúc Trác ở đây tới ba lần, cuối cùng một lão đầu mới trầm giọng nói:
- Đừng đem quy củ ở phủ vào trong quân, trong phủ là nơi chúng ta nghỉ
ngơi, tất nhiên có thể buông lỏng một chút, Tây Vực là cái ổ sói, không
thể sơ xuất.
- Vâng, Lão Lôi, ta nhớ rồi, lần sau có người không liên quan tới ta cứ cho một đao trước.
Lưu Tiến Bảo lại lần nữa hạ giọng, đánh không lại Lão Lôi, nếu dám cãi, thế nào cũng ăn trận đòn thừa sống thiếu chết.
Vân Diệp ngủ ngon lành, không hề biết buổi tối xảy ra chuyện gì, gà gáy
liền rời giường, đang ăn sáng thì Vô Thiệt đi vào nói đúng một câu "có
động tĩnh rồi." Sau đó ngồi xuống đối diện cầm bánh bao ăn, ông ta như
chết đói, ăn hết cả khay bánh bao, uống hai bát cháo mới thôi.
Vân Diệp “ồ” một tiếng, không cần hỏi cũng biết Vô Thiệt đang nói tới cái gì:
- Chúc mừng, vậy ông tiếp tục nghiên cứu, khi nào có kết quả nói với ta
một tiếng, ông cũng đừng cố quá, dù sao có tuổi rồi. Ta dám đảo bảo, dù
ông làm rõ được cũng chẳng thể trường sinh được đâu, giữ lấy tinh lực
hiện giờ thì hơn, thứ đó ông coi như trò chơi là được, đừng bỏ quá nhiều tinh lực vào đó.
Vô Thiệt bị sự bình thản của Vân Diệp làm ngớ ra, dù bốn ngọc bội kia có bí mật gì thì cũng hẳn là thứ kinh thiên động địa, sao Vân Diệp lại bộ
dạng sao cũng được.
Người khác tỏ thái độ này, Vô Thiệt lập tức cho rằng đang giả vờ, vỗ về
nhân tâm, ông ta và Vân Diệp tương giao mười mấy năm, thứ nhìn thấu được đã nhìn thấu từ lâu, y nói không quan tâm là thực sự không quan tâm.
- Tối qua không biết ta làm thế nào mà một ngọc bài rực sáng, trong
phòng sáng như ban ngày, ánh sáng xuyên qua cửa sổ, kinh động tới Tiểu
Miêu, chẳng lẽ ngươi cũng từng thấy cảnh này?
Vô Thiệt thử lên tiếng thăm dò:
- Rực sáng?
Phản ứng đầu tiên của Vân Diệp là đèn nóng sáng, đến cảnh đạn nguyên tử
nổ mình cũng thấy vô số lần rồi, nếu Vô Thiệt mà từng thấy thứ đó sẽ
không nói tới cường quang gì nữa.
- Sau này ông nghiên cứu thứ đó tránh xa ta một chút, có thứ ánh sáng
giết được người đấy, ta còn gánh vác sinh tử mấy vạn người, không thể có vấn đề. nếu ông không may xảy ra chuyện thì đừng trách ta.
Vô Thiệt chỉ nghe câu ánh sáng giết người, phần còn lại coi như Vân Diệp đang hát, vội vàng truy hỏi:
- Ngươi thấy loại ánh sáng này rồi à? Nghĩ cho kỹ, là ánh sáng trắng.
- Thấy rồi, nhiều lắm, nhiều tới mức không đếm hết được. Ông thích chơi
thì đi xa xa mà chơi, hôm nay ta có hội nghị quân sự, thương thảo chuyện Bột Luật quốc, đừng mang chuyện nhỏ này tới làm phiền ta.
Vô Thiệt bị thái độ của Vân Diệp chọc giận, phất tay áo bỏ đi, nhìn theo bóng lưng ông ta, Vân Diệp lắc đầu, cổ nhân có thể để lại cái gì chứ?
Châu báu ư? Mình còn thiếu à? Nếu mình mà muốn thì Vân gia đã giàu nhất
thiên hạ rồi, hiện Vân Diệp còn chê tiền quá nhiều.
Kỹ thuật ư? Cái thời Chiến Quốc viết mấy chữ đều phải dùng đao khắc lên
trúc, lấy kỹ thuật chế tác vũ khí bằng đồng làm bảo bối, Công Thâu gia
phát minh được thang có thể kéo ra thu vào đã là bí mật quân sự tối cao, có thứ gì làm mình thèm được?
Trường sinh bất lão ư? Thần tiên ư? Kiếm người sống được tám trăm tuổi
thực sự cho lão tử xem, nghĩ tới hai thứ này là Vân Diệp thấy ngấy, mặc
dù lai lịch bản thân vô cùng kỳ quái, nhưng y không tin trên đời có thần tiên, vốn tưởng mình có thể trường sinh bất lão, nhưng bản thân vẫn
đang dần dần già đi, khi sắp ba mươi con người sẽ thấy rõ thân thể biến
hóa, được quay lại thân thể thời thiếu niên là do đại tự nhiên giở
chứng. Nếu như xuất hiện một lão già râu trắng nói mình là một sai lầm
của lão ta, Vân Diệp có khi muốn giết người.
Vân Diệp ăn hết bánh bao, bắt đầu làm việc, y ở lại Lâu Lan không chịu
đi là bởi vì Tây Vực mà y biết khác với Tây Vực hiện giờ, nhìn đâu cũng
thấy chuyện quỉ dị, cần phải làm rõ mới lên đường tới Đình châu, ở nơi
đó còn có nguyên hệ thống quan văn do Tô Định Phương lưu lại, nhiều
người còn là học sinh thư viện, đám người này phải đón hết, Bắc Đình
nhiều đạo tặc, chỉ có nghìn người trú ở Đình Châu, có thể nói nguy như
trứng chồng, nếu như bị tấn công dứt khoát sẽ thành thảm họa.
- Ta chỉ muốn biết Thổ Phồn vốn đang giao chiến với Bột Luật quốc, vì
sao hai năm qua lại ngừng chiến. Dù Đông Nữ quốc kéo chân người Thổ
Phồn, với sự hiếu chiến của chúng, không thể bỏ qua miếng thịt báo Bột
Luật quốc, phải tìm ra nguyên nhân.
Vân Diệp nhìn chằm chằm Phạm Hồng Nhất, trong đại quân chỉ có y có quyền tiếp xúc với người của Đô thủy giám, mật thám của Bách kỵ ti trước kia
hiện đã thành người của Đô thủy giám rồi.
Phạm Hồng Nhất đấm đầu:
- Ti chức đã xem hết các văn kiện của Đô t hủy giám, không phát hiện ra
có điều gì bất thường, người Thổ Phồn ngừng xâm lược Bột Luật quốc, hoặc là do năng lực không đủ, hoặc liên quan đại quân ta trú ở Bắc Đình?
- Ta muốn chứng cứ, không phải suy đoán, Bắc Đình hiện khắp nơi là đạo
tặc, có trời mới biết đó có phải do quân đội phái ra không, có chứng cứ
xác thực mới quyết định được hành động.