Buổi tối khi uống trà dưới ánh trăng, Viên Thủ Thành vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu kiệt tác của mình.
- Bát Trận đồ có nguồn gốc rất lâu đời, có thể truy tới tận thời thượng
cổ, trải qua Khương Thái Công, Tư Ma Nhương Tư, Quản Trọng, Tôn Vũ cải
tiến hoàn thiện, tới thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng đưa nó lên đỉnh cao.
- Tới bản triều Lý Vệ công cho rằng tám trận cần tám người chỉ huy, thêm vào bả thân chủ soái, chín hiệu lệnh phát ra không phù hợp đạo chiến
trận, cho nên sửa thành Lục Hoa Trận, nghe nói binh thư của ông ta đã
truyền cho ngươi?
Viên Thủ Thành giảng xong lai lịch của Bát Trận đồ, rồi nghe ngóng tung tích binh thư của Lý Tịnh.
- Nó ở trong đồ thư quán của thư viện, chỉ cho xem tại chỗ, không cho
sao chép hoặc mang đi. Ông có tới chắc cũng không thấy Lục Quân Kính
đâu, đồ thư quán cũng không cho ông mượn, chỉ học sinh thư viện một lòng muốn làm võ tướng mới được xem, hơn nữa còn phải ký hiệp nghị bảo mật,
ông thì khỏi mơ.
Vân Thủ Thành thở dài, ở Đại Đường chỉ có thư viện là không nể mặt ông
ta chút nào, trước kia viết thư cho Lý Cương hi vọng thư viện để cho đạo môn một chỗ để đạo gia phát triển học thuyết Đạo gia, vốn tưởng Đạo môn chỉ cần trả giá tương ứng là đạt được mục đích, nhưng thư trả lời của
Lý Cương làm họ hết hi vọng.
" Học vấn thư viện như sóng lớn ngoài biển khơi bao la, không ngừng vỗ
vào tường bao thư viện. Nơi này không còn đất cắm dùi nữa rồi!" Lý Cương trả lời cực kỳ kiên quyết, không cho Đạo môn chút khe hở nào lách qua.
Viên Thủ Thành biết chỉ là cái cớ, bởi vì bản thân nhận được thư trả lời của Lý Cương không lâu, có một kẻ mặt sắt tên là Hiên Nhân đứng lên mở
môn học cổ quái gọi là xã hội học.
- Lão phu đem đống loạn thạch dựa vào độn giáp chia ra sinh, thương,
hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh, thiên biến vạn hóa, có thể ngăn mười vạn tinh
binh.
Vân Diệp chịu không nổi kiểu nói của cổ nhân như cái gì đó có thể ngăn
trăm vạn tinh binh , đó không phải là mười vạn con lợn, cho nỏ tám trâu
châm lửa bắn vào nổ banh ra, ai có thể ngăn cản kỵ binh hạng nặng xung
phong? Dù mặt đất không qua được thì ngồi khinh khí cầu cũng thấy hết
trận của ông rồi, khi đó bát trận đồ có lợi cho ai chưa chắc.
- Trận này do thiên, địa, phong, vân, long, hổ, điều, xà tạo thành, nên
có thể gọi là thiên phúc trận. Thêm nữa vận dụng sự tinh diệu của phong
dương trận, vân thùy trận, long phi trận, hổ dực trận, điểu tường trận,
xà bàn trận. Năm xưa khi Tây Thục đại bại, Gia Cát Lượng đã dựa vào loại trận phòng ngự này tranh thủ thời gian, nếu không thành Bạch Đế đã
thuộc về Đông Ngô rồi.
Viên Thủ Thành nói văng nước bọt, Vân Diệp không ngừng khen ngợi, Địch
Nhân Kiệt ở bên liên tục rót đầy chén trà cho lão già, nhìn thấy lão già uống hết ai ấm trà lớn, không biết đêm nay có ngủ nổi không?
Đợi lão già thỏa mãn về lều ngủ, Địch Nhân Kiệt mới hỏi sư phụ:
- Sư phụ, sao lại cho lão già này làm bừa làm bậy thế, chúng ta không
định xây thành gì ở Bắc Đình, ngược lại còn muốn biến nó thành vùng man
hoang, như thế mới không ai tranh đoạt, để lại cho con cháu đợi sau phát triển, như vậy không tốt hơn sao?
- Đợi khi những bộ tộc kia tây tiến, chúng ta chuyển người ở đây đi,
đoạn tuyệt thương đạo này, thay bằng giao dịch trên biển, như vậy ích
lợi thu được ở Lĩnh Nam lớn nhất, công tư vẹn toàn, sao sư phụ không
đồng ý? Lão già này làm thế, một tòa thành nổi tiếng sẽ xuất hiện, chưa
nói nó có ích không, riêng tên Bát Trận đồ cộng với danh tiếng của lão
già, triều đình sẽ không cho hủy nó, Tây Vực sẽ không thành vùng man
hoang nữa, quốc triều phải tiếp tục mang cái gánh nặng này.
Vân Diệp cười ha hả:
- Con quá cấp tiến rồi, con đường tơ lụa không thể đoạn tuyệt, nếu không bị ảnh hưởng đầu tiên sẽ là Lũng Hữu, rồi Sa Châu, Túc Châu, Tần Châu
tới Trường An sẽ dần dần đi xuống. Tiểu Kiệt, không ai đồng ý cho chúng
ta làm thế đâu.
- Hải vận hưng thịnh, được lợi ích là Ung Châu, Quảng Châu, Tuyền Châu,
quốc vận di chuyển về phía nam, Đại Đường sẽ toàn lực khai thác hải
dương, nhà ta nhất định sẽ vỗ tay hoan nghênh, song con để những kẻ thấy vũng nước cũng run rẩy sẽ làm gì? Trước kia rời đô tới Lạc Dương gây ra một hồi binh đao, giờ càng không thể làm thế.
Địch Nhân Kiệt nắm một nắm cát, nhìn cát chảy qua kẽ tay, hình như có chút thất vọng.
- Đừng vội, con muốn làm chuyện lớn là tốt, nhưng đừng để bản thân đem
lên lửa nướng, nhớ kỹ, muốn làm một chuyện phải kiếm đủ người ủng hộ. Sư phụ nói người ủng hộ ở đây tuyệt đối không phải là hoàng đế, hoàng đế
là loại sinh vật vô tình nhất, thay đổi nhất, con nhìn sử sách là biết
hoàng đế mà đáng tin cậy thì lợn nái biết leo cây.
- Người hộ hạch tâm nhất chính là những người thấy chuyện này cần phải
làm giống con, bất kể là huân quý hay bách tính, rồi nhắm thẳng thời cơ
chín muồi, thúc đẩy một cái là có thể ôm công lao vào người. Dù thất bại cũng lo, nhiều cái đầu như vậy, dù kẻ phản đối có cắn trả cũng chưa
chắc nhắm vào con, môn học vấn này rất sâu, con cần tự mày mò.
- Chỉ cần xuất phát từ lợi ích của đế quốc, người khác sẽ cho rằng chúng ta một lòng vì nước, không phải tư lợi, đó là cách dấu của đám đại gian đại ác.
- Thương Ưởng, Tôn Vũ, Triều Thác, có ai có kết cục tốt? Chúng ta bội
phục họ là được triều, sử sách không thiếu loại người này, bọn họ là
xương sống, nhưng chúng ta không làm, nhìn người đại trí đại diện đi
trước mở đường, chúng ta ở sau hoàn thiện là được.
- Đừng chê cười sư phụ, sư phụ con chính là người như thế, có thể bị lợi dụng, nhưng loại lợi dụng này phải do chúng ta cam tâm tình nguyệt,
người không bao giờ bị lợi dụng, chứng tỏ hắn không có giá trị lợi dụng. Còn sống là còn muôn vàn khả năng, chết rồi chỉ có người thân thương
tâm. Người suốt ngày tới đại nghĩa thiên hạ mới là cần đề phòng nhất.
Địch Nhân Kiệt rầu rĩ nói:
- Đệ tử thấy làm thế uổng phí tài hoa của bản thân.
- Phí cái rắm, học vấn của ngươi là do ta dạy, ta không thấy tiếc, ngươi tiếc cái gì, mau xéo về cưới Tiểu Vũ, ở Đại lý tự kiếm tư lịch, ta về
thấy con của các ngươi mới là điều ta vui nhất.
Nói xong đuổi Địch Nhân Kiệt đi, Na Nhật Mộ ngồi bên đã ngáp dài ngáp ngắn rồi.
Khúc Trác ôm một chồng văn kiện từ chỗ ở ra, đi tới chỗ ở của Vân Diệp,
Tiểu Miêu từ trong bóng tối đi ra, nhận lấy giấy tờ, xoay người vào
phòng.
Lưu Tiến Bảo từ phía khác đi ra, nói với Khác Trác còn đang ngây người:
- Sau này buổi tối đừng có đến gần lều soái, rất nguy hiểm, may là tối
nay có ta và Tiểu Miêu, nếu là đám súc sinh Huyền Giáp quân thì ngươi
chết chắc.
- Ngươi chưa hiểu quy củ trong quân ngũ, phải chú ý, đừng có tùy tiện ở
trong trang dù ngươi có đánh nhau với hầu gia cũng không sao, nhưng ở
đây tự ý tới trung quân là bị chặt đầu.
Khúc Trác lau mồ hôi lạnh, mấy năm sống phóng khoáng quen rồi, quên mất còn có những quy củ này, gật đầu liên hồi.
Tiểu Miêu vào phòng, bước chân nàng rất nhẹ, cứ như con mèo, đặt văn thư lên bản rồi cẩn thận nhìn sau màn, hầu gia ngủ rất yên ổn, ngược lại Na Nhật Mộ di nương sợ nóng, bầu ngực trắng bóc lộ hết ra ngoài, hai nụ
hồng kiêu ngạo dựng lên, làm Tiểu Miêu nhìn mà mặt đỏ rực.
Rời phòng, tim vẫn cứ đập thình thịch, thấy Lưu Tiến Bảo và Khúc Trác
đang đứng ngoài trò chuyện, liền nhún mình nhảy lên nóc nhà, nhà làm
bằng gạch mộc, nóc nhà là cỏ trộn bùn, rất bằng phẳng.
Gió thổi qua Thành Loạn Thạch phát ra tiếng rên rỉ kỳ quái, làm mặt Tiểu Miêu càng nóng, nằm luôn trên nóc nhà, hai mắt mở to.
Ánh mắt vô thức nhìn vào ngực mình, Tiểu Miêu thở dài, còn chưa chịu
thua, kéo cổ áo nhìn vào trong, càng nhìn càng thương tâm, mình đã mười
tám rồi sao nơi đó nhỏ như vậy?
Na Nhật Mộ di nương thật đẹp, chiều hôm nay ngâm mình ở suối nước nóng
liền nhìn thấy thân hình di nương, sao lại trắng như thế? Ngực lại còn
to, hơn nữa mông ...