Phân ra ba nghìn kỵ binh trú ở cửa núi, hai bên sườn núi bố trí nỏ tám trâu, thám báo tuần thị ngày đêm, Vân Diệp không muốn phạm vào sai lầm của
người Thổ Phồn.
Đại quân còn lại trú trong thành Thiện Thiện, Vân Diệp không giết thành
chủ, vì mình đi rồi lại có kẻ khác nhảy ra tranh chức thành chủ.
- Canh dê ngươi nấu không tệ, mỗi tội thịt dê sa mạc hơi hôi, phải lấy
hương liệu che lấp đi. Không ngờ chỉ mấy năm ngươi đã làm cha mẹ, Kiển
Nương được đấy, có thể cùng người chịu khổ ở sa mạc là nữ tử tốt, ta sửa xuất thân cho nàng, về Trường An không ai dám nói nàng là dị tộc nữa,
quan viên không được cưới Hồ nữ làm chính thê, luật này được thực thi
cực nghiêm.
Khúc Trác ngồi đối diện với Vân Diệp, nghe giảng giải điều kỵ húy trên
quan trường, tuy hắn làm quan nhiều năm, nhưng lại chưa từng lăn lộn
quan trường.
- Muốn làm quan địa phương thì tới Nhạc Châu, làm thủ hạ của Quan Đình
Lung sẽ không bị khinh nhục, muốn làm kinh quan thì tới binh bộ, tuy ta
không chấp chính binh bộ nữa, nhưng người ta nhét vào, hẳn sẽ không bị
ức hiếp.
- Đó là điều ngươi xứng đáng nhận, tấu thỉnh công cho cươi đã đưa lên
rồi. Giờ ta cần ngươi và Địch Nhân Kiệt cùng chỉnh lý số tài liệu kia,
giữ lại một bản, một bản nộp cho thượng thư tỉnh.
Vân Diệp nhíu mày uống hết canh thịt dê, tiếp tục dặn:
- Mùa thu Địch Nhân Kiệt sẽ về, tới lúc đó ngươi đi cùng, cho ngươi chọn hàng hòa của người Thổ Phồn bỏ lại cho lên ba con lạc đà, chọn kỹ, sinh hoạt ở Trường An đắt đỏ lắm. Về rồi hộ bộ cũng sẽ cho ngươi bổng lộc
mấy năm qua, tuy không nhiều, nhưng là pháp độ, không được chối từ, đi
đi.
Khúc Trác không nói câu nào, nghe thấy Vân Diệp đuổi mình đi mới vội nói:
- Hầu gia, hay là học sinh ở lại giúp người, không ai hiểu Tây Vực hơn
học sinh nữa, chỉ cần Tiểu Kiệt về mang theo ba mẹ con họ theo là đủ.
Vân Diệp mỉm cười:
- Nghe nói khi đại quân vào thành ngươi rống cái gì đó, ai dám đấu với
ta một trận? Với cơ thể này của ngươi không chịu nổi hành quân gian khổ
đâu, nói gì tới đánh với đấm.
- Hầu gia đồng ý đi, học sinh xuất thân thấp kém muốn leo lên chỉ còn
cách chịu khổ, học sinh muốn ở Bắc Đình thêm vài năm, để lại chút tích
góp cho con, như thế dù chết cũng đáng.
- Nếu ngươi có tâm tư đó thì ở lại làm tham quân đi, còn khi nào mới
kiếm được công lao thì trời mới biết, chuyến này tiền đồ chúng ta còn mù mịt lắm ...
Vân Diệp rời nhà Khúc Trác, chân trời xuất hiện màu lam, một ngày sắp kết thúc.
Thành Thiện Thiện lần đầu tiên đầy binh tốt nhưng lại yên ổn vô cùng,
không ai kéo nữ nhân từ trong nhà đi, cũng không ai cướp chút lương thực ít ỏi của người, thương nhân kinh ngạc phát hiện, những binh sĩ này mua đồ lại còn trả tiền.
Người tâm tư linh hoạt chút thấy quân tốt khắp nơi liền cắn răng đem
toàn bộ hàng hóa bày ra, quân Đường thích nhất là các loại đĩa khác
nhau, dù đĩa đồng hay đĩa bạc đều thích. Một số thậm chí còn lấy vàng ra để thợ vàng đánh cho mình, gạc nai, mỏ vẹt là thứ họ ưa chuộng nhất.
Phàm là thương nhân lớn gan mở hiệu kinh doanh đều kiếm khẳm, người nhát gan thì hối hận đấm ngực, một số phụ nhân trẻ mặc y phục diễm lệ tới
tửu quán khiêu vũ, cả tối thu được rất khả quan, đám phụ nhân rất tức
giận, đã thành công khơi lên lửa dục của đám quân nhân trẻ, nhưng lại bị quân nhân tuổi cao quát một tiếng, ngoan ngoãn rời đi.
Quân sĩ vào sa mạc thăm dò đã quay lại, người Thổ Phồn tới nước Úy Lê,
thế khác gì tự sát? Vân Diệp lấy làm lạ vô cùng, bọn chúng không thể
sống quá nửa tháng trong sa mạc với lượng nước ít ỏi mang theo.
Một lão binh râu hoa râm chắp tay nói:
- Đại soái, thuộc hạ cho rằng bọn chúng định uống máu ngựa ...
Vân Diệp thấy lão binh ngập ngừng thì cười:
- Ý ngươi là chúng định ăn thịt người? Chỗ này không có lấy một cọng cỏ, một giọt nước, ăn sống thịt người rất khó, vả lại con người thời gian
dài không uống nước, máu sẽ đặc, khó uống lắm.
Lão binh choáng váng, sao đại soái lại biết tỉ mỉ như thế, chẳng lẽ đại
soái từng ăn thịt người? Thấy Vân Diệp liếm môi, không khỏi kinh hoàng.
Người Thổ Phồn đã đi rất xa rồi muốn quay lại là không thể, mục đích đã
đạt được, Vân Diệp lệnh toàn quân chuyển sang thành Lâu Lan, ở đó cần
tiếp nhận lạc đà, có nó là có thể tung hoành Tây Vực, giáp sát người Hồ
tây tiến.
Nhìn thủ hạ của mình, lại nghĩ tới trận chiến Đát La Tư (Trận talas)
trong ký ức, vũ trang Đại Đường khi đó đã đạt tới đỉnh cao của thời kỳ
binh khí lạnh, không khác bộ hạ hiện giờ của mình là bao. Nhất là sàng
nỏ thập nhỉ đảm khủng bố thì thứ nỏ tám trâu hiện giờ của Vân Diệp không so được, nỏ tám trâu được mỗi ưu điểm nhẹ, bắn nhanh.
Nhiều tướng lĩnh cho rằng đối thủ là khinh kỵ, hơn nữa lấy tập kích
đường dài là chiến thuật chính, nên họ thích khinh kỵ, ví như Hầu Quân
Tập, Lý Tịnh, bọn họ thích dùng chiến thuật biến hóa làm suy sụp kẻ
địch, cuối cùng đánh một trận là thắng.
Vân Diệp không như thế, y cho rằng mình không phải tướng tài gì hết, nên giữ an toàn cho bản thân là tiền đề, mình có hung khí như thuốc nổ,
đánh trận rất tiện, nỏ tiễn mang thuốc nổ không chỉ giết được kẻ địch,
còn đánh tan tự tin của chúng, có thể phân thắng bại trong thời gian
ngắn nhất, cho nên cần giữ một đạo kỵ kinh hạng nặng chuyên công phá
phòng tuyến cuối cùng của kẻ địch.
Hiện giờ y đã hiểu vì sao trong trận Đát La Tư, vì sao quân Đường chỉ có hơn ba vạn, vì đó là cực hạn cung ứng hậu cần, vì ba vạn người mình tới Bắc Đình, triều đình phải triệu hồi hơn hai vạn sáu nghìn quân của Tô
Định Phương về, sáu vạn đại quân , binh bộ có chết mệt cũng không tiếp
tế nổi.
Nhìn xung quanh, toàn là kẻ địch, tình báo của Khúc Trác không chỉ một lần nói người Tây Vực không thể tin được.
Cũng tốt, lão tử cũng chẳng phải quân chính quy, nơi này không cần quân
chính quy, lão tử thà làm cường đạo có kỷ luật, dù sao chẳng có gì đáng
quý, phá tan hoàn toàn Tây Vực, như thế không ai nhòm ngó mảnh đất này
nữa.
Nếu làm đạo tặc, tất nhiên không trú ở thành Thiện Thiện, đạo tặc mà
không chạy khắp nơi sao thành đạo tặc. Bắc Đình quá rộng, chút nhân mã
của mình chia ra đồn trú thì kết quả bị người ta diệt từng phần, cuối
cùng là toàn quân bị diệt, hiện giờ cần làm là giữ đội quân cường đại,
năm ngón tay bóp lại rồi đấm ra mới có sức uy hiếp.
Quách Hiếu Khác đô hộ An Tây đô hộ phủ đang thủ ở Quy Tư cũng không dám
đem binh lực phân tán, ông ta chỉ có một vạn hai nghìn người, trong đó
một nửa là bộ binh, nên không gian hoạt động càng nhỏ.
Đều là đô hộ phủ, nhưng chức của Quách Hiếu Khác thấp hơn Vân Diệp hai
cấp, có điều hai người không có quan hệ trên dưới, An Tây và Bắc Đình
vốn không thể chia ra, song hoàng đế không cho pháp thống soái nắm hơn
năm vạn quân xuất hiện.
Có thể nắm hơn ba vạn bốn nghìn quân nhưu Vân Diệp là cực hạn hoàng đế có thể tín nhiệm.
Thành Loạn Thạch đã xây dựng gần xong, rất đơn giản, dùng đá chất lên,
khe hở nhét cát vàng vào thế là xong, tổi gió thổi qua khe đá, chẳng
khác gì thành ma quỷ.
Viên Thủ Thành nhìn thấy Thành Loạn Thạch như nhìn thấy bảo bối, xin Vân Diệp quyền cải tạo trận địa ngoài thành, thế là dẫn người Lâu Lan và
thợ trong quân đi bố trí trận loạn thạch theo ý riêng của ông ta.
Vật liệu nơi này quá nhiều, đá có khắp nơi, thêm vào công tượng làm ra
cần cẩu, càng khiến Viên Thủ Thành tinh thần phấn chấn như hổ thêm cánh.
***
Trận Talas: hơn trăm năm sau mới diễn ra, trận này quân Đường thua, tốn
quân mất đất không đau, vì khi đó đang diễn ra loạn an sử, Trường An bị
mất, quân Đường viễn chinh bị lệnh quay về trấn áp phản loạn, đau nhất
do bỏ chạy gấp nên để lại nhiều công cụ chiến tranh, vô số thợ bị bắt
làm tù binh, làm công nghệ làm giấy, rồi cách đóng các loại vũ khí công
thành bị người Ả Rập chiếm được, dần dần truyền sang Châu Âu.