Quan hệ lộn xộn của hoàng gia không làm rõ được, muốn làm rõ phải cần thư
viện chuyên môn thành lập tông tộc học, tâm tư Vân Diệp không ở việc
này, hai tháng nữa đi Bắc Đình rồi, hoàng gia thích sinh ra bọn ngốc
không liên quan gì tới mình, rảnh rỗi không bằng dạy con vẽ rùa đen, đây là bản lĩnh gia truyền, không thể vứt bỏ.
- Nhi tử, con xem, con rùa đen này phải vẽ sinh động ngốc nghếch mới
đáng yêu, con vẽ thành mắt ưng mỏ quạ thế kia không thích hợp, mặc dù
cũng có loại rùa như thế, nhưng không hợp với bản ý cát tường.
Vân Diệp thấy Vân Thọ không tập trung liền nhắc:
- Cha, lần này cha mang con theo được không?
Vân Thọ đặt bút xuống hỏi nhỏ, từ khi cha về nó mới cảm thấy chút nhẹ
nhõm, chỉ cần ở bên cha, Lý Yên Dung không dám tới, Tiểu Vũ biến thành
khuê nữ dịu dàng ngoan ngoãn, mẫu thân không lải nhải nữa, nói chung là
rất nhiều ích lợi.
- Nếu không phải cha đi Bắc Đình thì mang con đi tiếp xúc nhiều chút
cũng được, nhưng Bắc Đình quá khắc nghiệt với con, khi nào con mười lăm
tuổi mới có thể tới đó cảm thụ sự kỳ diệu trời đất bao la, dưới mây
trắng bồng bềnh chỉ có mình ta.
- Giao hẹn như thế!
Vân Thọ đưa tay ra muốn vỗ tay ước hẹn với cha, Vân Diệp đưa tay ra vỗ
ba cái, thằng nhóc này biết hiện không đi được, cố ý tính kế với cha nó
đây.
Trong nhà vẫn ấm áp như xưa, bốn đứa con khác đều đã tới tuổi đi học, vì không tìm được tiên sinh thích hợp, liền ở nhà cho Tân Nguyệt dạy. Lão
trượng nhân đã về Thục, lần này dùng tới quan dịch, như thế dọc đường có thể vẻ vang về nhà, quan viên Thục sẽ biết địa vị của Tân gia. Tân
Nhiên không muốn về, muốn ở lại Vân gia kiếm việc làm, nếu không phải
thân đệ đệ của mình thì Tân Nguyệt có thể định đoạt, nay phải đợi gia
chủ về an bài, đó là quy củ.
- Vân gia nhiều quản sự như thế, kiếm một người mẫn cán cho đệ ấy theo
học là được, hiện tính cách đệ ấy chưa ổn định, cho quyền lợi quá lớn là hại đệ ấy ..
Tân Nguyệt gật đầu, ở phương diện chấp hành quy củ nàng còn kiên quyết hơn xa Vân Diệp.
Chẳng biết vì sao đang nói chuyện nhà lại liên tưởng tới hoàng đế.
Hoàng đế cho bách tính tự do đó là có thể tới cung điện ăn một bữa cơm,
gọi là ban yếu, quyền lợi toàn thiên hạ là của ông ta, bao gồm thê tử
của ngươi cũng là của ông ta, tất cả mọi thứ ngươi có là do hoàng đế ban cho mà thôi.
- Thiếp thân không phải là do bệ hạ ban cho chàng, thiếp thân do chàng
dùng kiệu lớn đón về, chàng là trời của thiếp, bốn nữ nhân ở hậu viện
mới là do bệ hạ ban cho.
Tân Nguyệt rất phản cảm với từ "ban", nàng từ đại môn đi vào, không phải thị thiếp đi qua cửa nhỏ.
- Đắp chăn vào, đang ở trần đó, không biết lạnh à?
Vân Diệp trách một câu rồi quay lưng đi, cảm thấy mình đúng là tài không được dùng, đời sau giành được dân chủ gian nan biết bao, người hiện giờ chẳng biết tranh thủ gì cả.
Sau khi thức dậy Vân Diệp thấy truyền bá dân chủ là trách nhiệm của
mình, cả đêm qua hồi tưởng lại điều học được ở tiết chính trị kiếp
trước, thấy Lão Tiền tới, chắp tay nói:
- Tiền quản gia vất vả rồi.
Muốn có dân chủ trước tiên làm từ người người bình đẳng.
Lão Tiền môi run rẩy, loạng choạng chạy đi báo tin cho phu nhân, hầu gia lại lên cơn điên rồi ...
Lão nô tài chưa thấy chuyện đời, sau này biết cái lợi của dân chủ sẽ
quen thôi, thấy Lưu Tiến Bảo cầm áo choàng đợi mình ở cổng vòm, khi hắn
khoác áo cho mình, Vân Diệp quay đầu lại nói một câu "đa tạ", rất ôn
hòa, rất thành khẩn, Lưu Tiến Bảo mặt tái dại, vội vàng quỳ xuống nói
sau này không dám lấy áo choàng của hầu gia làm chăn đắp nữa.
Điên lên rồi, lấy áo choàng của bản hầu đắp không sao, nhưng tên chó má
này không bao giờ rửa chân, cái áo choàng này không mặc được nữa. Giơ
chân định đá thì nhớ ra trách nhiệm truyền bá dân chủ, thu chân lại, rít lên hai chữ:
- Không sao!
Lưu Tiến Bảo càng sợ hãi.
Đi quanh nhà một vòng chúc tết tất cả người già, mặc kệ người được chúc
tên run sợ, đắc ý vì vừa tuyên truyền được chút tinh thần dân chủ thần
thánh, về định ăn bữa cơm, kiên quyết sửa thói xấu cơm bưng nước rót tới tận miệng. Nha hoàn Tử Quyên bê khay gỗ tới, Vân Diệp vui vẻ đi lên
định nhận lấy cái khay, để nữ sĩ làm việc, mình ngồi nhìn không ổn,
không phù hợp với dân chủ là phải sửa.
Lấy cái khay thôi mà, Tử Quyên mặt tức thì đỏ dừ, váy run run, không
hiểu run cái gì, cháo sánh ra ngoài rồi. Lúc này sau lưng truyền tới
tiếng ho khan, Tử Quyên vội buông tay, che mặt chạy mất.
Chưa quen với dân chủ thôi, sau này sẽ ổn, Vân Diệp đặt khay lên bàn,
bắt đầu ăn. Tân Nguyệt ngồi đối diện không ăn, nhìn Vân Diệp chằm chằm,
Na Nhật Mộ, Linh Đang cũng thế, mặt mày âu sầu.
- Có thứ không sạch sẽ vào nhà.
Đó là nhận định của Tân Nguyệt sau khi rời nhà ăn:
- Phu quân từ tối qua đã bất thường rồi, Tiền quản gia, Tiền quản gia,
mau tới Hỏa Linh miếu mời đạo sĩ về trừ ma, mời Viên đạo trưởng sợ không kịp.
Na Nhật Mộ và Linh Đang cùng gật đầu, còn giúp gọi Lão Tiền. Lão Tiền như mông trúng tên chạy ra khỏi nhà.
Mấy nữ nhân này không có ai tốt, vẫn là hai đứa nhi tử tốt, cùng cha
ngồi trên bàn ăn cơm, ba nha đầu hiện đều có tú lâu của mình không ra
nữa.
Vân Thọ, Vân Hoan ăn giống hệt cha, mùa đông bánh bao nhân hẹ mãi sẽ tổn thọ, không ăn nữa, để hai đứa nhi tử ăn nhiều hơn, mình cần quảng bá
tinh thần quần chúng ngang hàng, dân chủ bắt đầu từ đi lại ăn ở, trước
kia học chính trị thấy mơ hồ, giờ đích thân truyền bá mới sáng ra, quả
nhiên học phải đi đôi với hành.
Vân Thọ thấy cha cứ húp cháo nhìn bánh bao trong khay, liền lấy một cái
đưa cho cha, bánh bao rất ngon, đầu bếp chuyên môn cho thêm trứng gà.
Vân Diệp cắn một miếng, nói với nhi tử:
- Cám ơn.
Bánh bao trong miệng Vân Thọ rơi bịch xuống đất, Vân Hoan cũng không ăn nữa, sững sờ nhìn cha.
Ăn cơm xong ba cha con đi dạo trong sân, một đám đạo sĩ vội vàng chạy
vào vây quanh Vân Diệp bắt đầu niệm chú, nghe khẩu âm thì không phải là
thần tiên đồng đạo.
Niệm chú cũn được, sao còn hất nước vào hầu gia ta, lại còn là loại nước bùa, bất kể Vân Diệp làm gì, đám thần tiên kia vẫn không tha, vừa mở
miệng chửi vài câu, liền nghe một tên giống ăn cướp hơn đạo sĩ rống lên:
- Yêu nghiệt, còn không mau mau hiện hình.
Vân Diệp sửng sốt, vị thần tiên này lợi hại quá, sao biết mình là quỷ
chết ngàn năm sau tới? Trong lúc ngẩn ra bị bát máu chó hất lên người.
Vân Diệp thay y phục tức tới run rẩy, phải dùng gia pháp rồi, Tân Nguyệt đầu sỏ đánh năm cái, Na Nhật Mộ, Linh Đang ba cái, Lão Tiền quay mặt
vào tường xám hối, Lưu Tiến Bảo một trận quân côn.
- Rốt cuộc là sao? Ai nói lão tử bị ma nhập?
Vân Diệp ngửi thân thể, tắm ba lần chưa hết mùi máu chó.
Tân Nguyệt xoa mông ủy khuất nói:
- Chàng từ hôm qua đã bất thường, nói thiếp do bệ hạ ban cho, sáng nay
thi lễ với Lão Tiền, cám ơn Lưu Tiến Bảo. Nha đầu Tử Quyên thường ngày
chàng không thèm nhìn một cái, hôm nay lại chạy đi trêu ghẹo, còn nữa,
Thọ Nhi gắp bánh bao cho chàng, chàng cám ơn nó, nên thiếp cho rằng
chàng bị ma nhập, không dám nói với nãi nãi.
Vân Diệp không biết phải nói thế nào, thở dài sườn sượt, dân chủ không
thi hành được ở đây rồi! Tất cả đều sẽ bị coi là ma quỷ nhập thân, vì
những con người chất phác cho rằng hiện giờ bọn họ đã có tất cả, không
cần thay đổi, Vân Diệp không dám tưởng tượng đám tư tưởng cấp tiến đời
sau tới Đại Đường sẽ có hậu quả gì.
Hầu gia đã bình thường trở lại, đám Tân Nguyệt thấy mình ăn đòn rất
đáng, Lão Tiền đang quỳ hối lỗi hay tin khóc lóc giàn giụa, Lưu Tiến Bảo nằm trên sân hay tin vội vàng dậy hầu hạ hầu gia. Có lẽ chỉ có Tử Quyên thương cảm, hi vọng hầu gia cứ điên mãi.
***
Chú này lắm lúc khùng thật =))