Tiểu Vũ ngồi trong thư phòng cười sắp đứt hơi, thấy sư phụ mặt sa xầm mới cố gắng nhịn, vừa mở miệng lại ngã lăn từ trên ghế xuống.
- Sư phu, ở nhà mua chuộc lòng người làm cái gì chứ, không cần người
mua, tim gan phèo phổi người trong phủ là của Vân gia. Con dám đảm bảo,
Lý gia cũng không mua chuộc được người nào trong nhà ta, sư phụ xem Tiểu Miêu đó, đã bị Vô Thiệt lão công công đuổi đi, chẳng phải sư phụ gọi
một tiếng là *** ton chạy về à? Hiện giờ nấp trong nhà đại môn bất xuất
nhị môn bất mại, chuẩn bị đợi sư phụ gat đi đó.
- Theo con thấy, thủ đoạn của sư phụ còn cao minh hơn của hoàng gia
nhiều, bọn họ coi thiên hạ là khách, sư phụ coi mọi n gười là người nhà. Khách có thể giúp đỡ chủ nhà, nhưng người nhà khi gặp đại nạn, trừ đồng tâm hiệp lực mở một con đường máu thì không còn cách nào khác.
- Sự phụ cứ xem, Lý gia bên trọng bên khinh như thế sớm muộn gì cũng có
chuyện, chỉ biết ngả về bách tính, lợi ích của huân quý bị xâm phạm,
hoàng gia cần phải tìm điểm bình hành giữa hai bên, để bọn họ kiềm chế
lẫn nhau, để bọn họ tranh đấu mà không trở mặt mới là thượng sách.
- Hiện giờ hoàng gia một mực đàn áp huân quý, nâng cao địa vị của bách
tính, sẽ có một giai tầng khác xuất hiện tranh quyền đoạt lợi với họ,
hơn nữa không thể dùng ý chí con người thay đổi.
- Trước kia sư phụ nói hình dạng ổn định nhất là hình tam giác đều, con
càng nghĩ càng thấy có lý, có lẽ hiện giờ đã tới lúc xuất hiện một giai
tầng khác rồi. Sư phụ đang thăm dò cho cục diện tương lai sao? Sư phụ
sớm dự liệu được có mầm mống mới sinh ra sao?
Tiểu Vũ sùng bái nhìn Vân Diệp:
Tiểu Vũ có thể nhìn ra nhiều thứ như thế từ hành động điên điên khùng
khùng của mình, không biết Vân Diệp còn kinh hãi hơn nàng, vật chất xã
hội sau khi tới mức cực kỳ phong phú, bách tính sẽ yêu cầu quyền lợi cao hơn, lịch sử thế giới đã chứng minh điều này. Những hương lão chất phác nghĩ mình được tới cung Vạn Dân ăn cơm, xem ca vũ là do ân điển, không
biết rằng do lực lượng của bản thân. Lý Nhị là người phát hiện ra lực
lượng mới này sớm nhất, ông ta đang khẳng định tính hợp pháp của lực
lượng này, đồng thời dung túng nó, mà hiện giờ Tiểu Vũ cũng đã phát hiện ra.
Vân Diệp xoa đầu Tiểu Vũ:
- Tiểu Vũ à, khuyết điểm duy nhất của con là quá thông minh, nữ hài tử
quá thông minh không phải là phúc, từ xưa hồng nhan bạc mệnh, câu này có lý của nó. Con không may sinh ra ở thói đời này, nó không thể cho con
sân khấu để con thi triển tài hoa, nghe sư phụ đi, bâu xấu chẳng bằng
dấu dốt.
- Giống như sư phụ đang làm sao?
- Đúng vậy, sư đồ chúng ta cùng đứng một bên, nhìn mặt trời mọc, mặt
trời lặn, nhìn lầu cao dựng lên, nhìn lầu cao đổ xuống, người thích nó
thì nâng nó một cái, người không thích thì cho tay vào ống tay áo xem.
Tận tình hưởng thụ sinh mạng của mình.
- Sư phụ, đó chính là cách sống của Bạch Ngọc Kinh sao?
- Có lẽ thế.
Vân Diệp thuận miệng đáp, trải tờ giấy ra, vẽ một con rùa cực lớn.
Bất kỳ thứ gì mới xuất hiện đều non nớt, vụng về, chỉ có mài rũa trong hiện thực mới lộ ra ngọc bên trong.
Vân Diệp và Tiểu Vũ nhìn ra mầm mống nho nhỏ đó, quyết định không quấy
nhiễu nó, đứng bên nhìn, nó thành đại thụ chọc trời cũng được, bị mưa
gió vô tình vùi dập cũng được, đều không xen vào, trái quả hiện thực
thai nghén ra mới thực sự thuộc về mình, đốt cháy giai đoạn chỉ hại nó.
Sắp đi xa, Vân Diệp liền ở lỳ trong nhà, thậm chí cả chuyện thư viện
cũng chẳng mấy khi hỏi tới, muốn đem tất cả thời gian dành cho người
nhà.
Một trận tuyết nhỏ đổ xuống, bên ngoài lạnh vô cùng, Vân Diệp khoác
trường sam ngồi xem sách, chân đắp một cái chăn, Tân Nguyệt mặc một bộ
váy hoa, tóc vấn cao, ngồi bên mép giường, váy rất đẹp, tôn lên bầu ngực đầy đặn của nàng, cổ áo mở rộng, Vân Diệp thi thoảng liếc trộm, cảnh
xuân trong cổ áo rất đẹp.
Tân Nguyệt biết phu quân đang nhìn trộm, cố ý nâng ngực lên, đó là điều
nàng đắc ý nhất, một nữ nhân sắp ba mươi tuổi vẫn làm trượng phu say mê, là kiêu ngạo của nàng.
Phu nhân nhà khác hơn hai mươi tuổi là cho rằng bản thân đã già, không
lấy dung mạo hấp dẫn trượng phu nữa, đổi sang dùng thủ đoạn, thậm chí có người liên tục nhét tỷ muội trong nhà vào phòng trượng phu, chỉ vì củng cố sủng ái.
Hôm nay có một thiếp mời, không biết nhà đó cưới thị thiếp thứ bao
nhiêu, phu quân không muốn đi, bảo quản gia đem một phần lễ vật tới,
chàng ngứa mắt chuyện này.
Tân Nguyệt hi vọng có thể sinh thêm hai đứa con nữa, nhiều con mới nhiều phúc, nhưng bụng nàng kém cỏi, sinh được hai nhi tử rồi không có động
tĩnh.
Na Nhật Mộ cười hì hì chạy vào, chẳng những mang theo hơi lạnh, trong
tay nàng còn nâng một nắm tuyết lớn, làm không khí mập mờ trong phòng
mất sạch. Tân Nguyệt thở dài, đó là số mệnh của mình, gặp phải thị thiếp còn mạnh mẽ hơn cả đại phụ, thật là hết cách, lấy chổi lông gà đánh vô
số lần rồi, lúc đánh thì la hét, đánh xong đâu vào đó.
- Ném tuyết đi, đóng cửa vào, thích ở bên lão gia thì mang đồ thêu ở
đây, thuận tiện gọi cả Linh Đang, muội ấy đã ngó vào mấy lần rồi, lão
gia khai xuân sẽ xuất chinh, lần này không phải một hai năm có thể về.
Na Nhật Nhật vốn hào hứng tức thì ủ rũ vâng một tiếng ngoan ngoãn ném
tuyết đi, đóng cửa lại đi tìm Linh Đang, còn lấy áo nhỏ thêu ngũ độc mà
nàng thêu cả năm chưa xong, thứ đó nàng chuẩn bị cho nhi tử, nàng tin
mình có thể sinh được nhi tử.
- Nàng ấy đang vui, nói điều ấy làm gì, cả nhà rầu rĩ nhìn nhau hay lắm
chắc, chúng ta đi tản bộ, tuyết năm này ngàn vạn lần đừng như năm ngoái.
Tân Nguyệt không kịp bảo Vân Diệp mặc áo choàng thì y đã đẩy cửa ra ngoài, có điều chẳng mấy chốc lại quay vào, chà tay nói:
- Ta muốn ăn thịt chó, lần trước ăn ở nhà Hi Đồng một lần, mùi vị đó
không sao quên được, chúng ta cũng ăn thịt chó đi, vừa vặn hợp cảnh.
Thịt cho rất phố biến ở Đại Đường, bên ngoài cửa có hiệu thịt chó.
Năm đứa bé thêm vào ba lão bà ngồi quây quanh bếp lò, cầm đũa đợi thịt
chó nấu chín, người Vân gia rất dễ ăn, chỉ cần gia chủ nói ngon là ăn,
nhìn khắp Đại Đường không ai biết ăn hơn gia chủ nhà mình nữa.
Huân quý trốn trong phòng ngủ ăn thịt chó chỉ có nhà Vân Diệp
Trong thời gian đợi thịt chín, Vân Hoan giật dây, Vân Diệp kể chuyện,
Vân Hương nhỏ nhất ngồ trong lòng phụ thân, đòi nghe chuyện rắn lớn và
hòa thượng đánh nhau.
- Nếu không có lão hòa thượng ra tay, thư sinh kia chết chắc rồi.
Vân Diệp không sao ngờ được Vân Thọ không những không đồng tình với Bạch nương tử, còn cho rằng Pháp Hải đang thế thiên hành đạo, còn những đứa
con khác chỉ thấy Bạch Xà dâng sóng muốn nhấn chìm Kim Sơn tự thực sự
quá lợi hại.
Chẳng lẽ giai cấp bất đồng thì cái nhìn khác nhau? Vân Diệp không muốn
giảng giải cho nhi tử sự khác biệt về ý thức hệ, chỉ cười:
- Thịt đã chín, ăn được rồi.
Tuyết lại lất phất rơi, hai năm qua khí hậu rất bất thường, năm ngoái
thì tuyết lớn, năm nay lại cực lạnh, từ khi tới Đại Đường, đây là lần
đầu tiên Vân Diệp thấy mùa đông lạnh tới mức này, ao nước trong vườn
đống cứng, mấy con gà từ trong lồng nhảy ra, gà trống đứng một chân,
chân kia co lên cho vào lông vũ sưởi ấm, thà đổi chân liên tục chứ không về ổ.
Số gà này do Thiên Ma Cơ nuôi, nàng hình như có sở thích quái đản, chỉ
nuôi gà trống, không nuôi gà mái, lại còn nuôi đúng sáu con, nuôi tận
bốn năm rồi, còn to hơn cả ngan. Chuồng gà trong tiểu viện của nàng,
nhưng tường viện không cao căn bản không nhốt nổi thứ có cánh này, đập
cánh một cái là chạy ra được.