Vân gia cái gì có thể thiếu, mỗi quái nhân là không thiếu, Thiên Ma Cơ rất
yêu gà của mình, ai dám động vào là trở mặt. Vân Diệp luôn rất muốn biết nàng nuôi gà làm gì, Thiên Ma Cơ chỉ cười không đáp, ánh mắt nhìn gà
trống càng thêm ôn nhu.
Tới khi Viên Thiên Cương tới Vân gia chơi, kinh ngạc chỉ đám gà chạy
loạn trong sân kinh ngạc nói " lục hào kê", lúc này mới biết sáu con gà
là để chuyên môn trấn tà, nghe nói còn có hiệu quả nuốt ác mộng, xem ra
nhất định nàng thường xuyên gặp ác mộng.
Tiểu viện tử của nữ nhân bình thường đều sạch sẽ ngăn nắp, chỉ tiểu viện của nàng trồng đầy dây thường xuân, âm u quỷ khí, một năm đổi cho nàng
bảy tám nha hoàn, toàn bị nàng làm sợ chạy mất, cuối cùng Tân Nguyệt
theo yêu cầu của nàng tìm một bà bà điếc không biết chữ chiếu cố nàng,
thế mới yên ổn.
- Hầu gia lần này đi Bắc Đình hãy đem thiếp thân đi với.
Vân Diệp quay đầu lại thấy Thiên Ma Cơ toàn thân áo đen đeo khăn che mặt xuất hiện trước mặt mình.
- Không ổn, cô không thích ứng được với khí hậu ở Bắc Đình đâu, năm xưa
cô bị trọng thương, không hợp đi xa, ở nhà tĩnh dưỡng đi, vui thì cùng
đám Tiểu Nha khiêu vũ, buồn thì nuôi ít gà, thế không tốt sao? Đi Bắc
Đình làm gì?
Vân Diệp lấy làm lạ:
- Thiếp thân muốn tới Côn Lôn triều bái vương mẫu, nghe nói hầu gia đã
tới đó, cho nên thiếp thân muốn tới triều bái, làm tròn nguyện vọng
trong lòng.
- Đừng nghe họ nói lung tung, cô mà thấy thiên trì sẽ biết nó là trò
cười lớn thế nào, chẳng qua là cái ao lớn, giờ nhất định đóng băng rồi,
không có Tây Vương mẫu, không có thần tiên, chỉ có băng tuyết và loạn
thạch. Theo Dạ Đà nói, còn có quái vật, năm xưa ta không gặp được. Cô đi cũng uổng thôi, nghe ta, ở nhà tĩnh dưỡng, mặt cô mấy năm qua được Tôn
tiên sinh trị gần khỏi rồi, chỉ cần bỏ khăn che mặt đi là có thể sống
vui vẻ.
- Thiếp thân không cam tâm, xin hầu gia thành toàn.
Thiên Ma Cơ quỳ xuống, thái độ cực kỳ kiên quyết:
- Nếu có dứt khoát như thế thì cùng đi vậy, không hiểu nổi, yên lành ở
nhà thì không, nhất định đi xem cái ao, khi đó hối hận đừng trách ta.
Vân Diệp đành đồng ý, nếu không nói không chừng nàng lén đi.
Thiên Ma Cơ nói mang theo ý cười:
- Hầu gia là người tốt, thiếp thân biết ngài không từ chối, thời gian
sống trong nhà là ngày tháng yên bình nhất của thiếp thân, nếu không
phải vì tâm nguyện, được sống ở đây tới già là phúc phận của thiếp thân. Đáng tiếc chuyến đi Côn Lôn này rất có khả năng không về được nữa, cái
nhà này chỉ đành thành đoạn ký ức đẹp nhất trong lòng.
Khi Thiên Ma Cơ nói những lời này, hai con gà từ trong tiểu viện của
nàng vỗ cánh phành phạch nhảy ra, sáu có gà đi quanh nàng, như vệ sĩ.
Vượng Tài đột nhiên hí inh ỏi chạy vào, tựa hồ rất sợ hãi, thấy Vân Diệp lập tức chạy tới cọ đầu vào ngực y, như bị ủy khuất lắm. Thiên Ma Cơ đi tới muốn xoa đầu Vượng Tài, bị nó né tránh, nấp sau lưng Vân Diệp không thỏ đầu ra.
Thiên Ma Cơ thở dài:
- Quả nhiên là linh thú, tử khí trên người thiếp thân bị nó nhận ra rồi.
- Nói vớ vẩn.
Vân Diệp quát, nắm lấy tay Thiên Ma Cơ bắt mạch, đây là lần đầu Vân Diệp tiếp xúc với thân thể nàng, da nàng cực mịn, cũng cực lạnh, vì nàng mặc quá ít, mạch đập cũng rất chậm, đây là dấu hiệu mất nhiệt, nữ nhân này
muốn làm gì? Muốn lạnh chết sao?
- Nhà ta ít thiếu nhất là cao nhân y thuật, cô bị lạnh đến ngốc rồi, về phòng đắp chăn ngủ một giấc sẽ không sao.
Thiên Ma Cơ khom người thi lễ rồi về tiểu viện, mấy con gà cửa không đi lại bay qua tường.
Vân Diệp đang nghiền ngẫm lời Thiên Ma Cơ vừa nói thì Vân Diệp hắng giọng từ đằng sau đi ra:
- Nha đầu đó nói không sai, sinh cơ của nó hết rồi.
- Thế là sao, theo ông nói một người sinh cơ đã hết còn có thể nói
chuyện với ta! Ông không nghe thấy cô ấy muốn theo ta đi Bắc Đình à,
không giống một người sắp chết, vừa rồi ta bắt mạch, trừ chậm một chút
thì không vấn đề gì cả, sưởi ấm xong là ổn.
Trời quá lạnh, quanh mũi Vượng Tài toàn sương trắng, Vân Diệp vừa nói
vừa lấy khăn tay lau cho nó, thấy chăng quấn bụng cũng lỏng ra, liền
chỉnh lại, vuốt bờm Vượng Tài, đợi Vô Thiệt nói rõ chuyện này.
- Trương Hoa thời Tần trong quyển ( bác vật chí) có nói rất rõ sống gần
nơi âm khí đậm như mộ, suối cạn, sâu bọ, năm xưa nữ nhân này bị vứt bỏ ở Loạn Táng Cương, bị tử khí xâm nhập, sống được tới bây giờ là dị loại
rồi, trừ khi kiếm được hồng lam hoa ở Tây Vực, làm khí huyết sống lại
mới có thể cứu.
Sống ở Đại Đường bao năm, Vân Diệp sớm chẳng tin mấy lời quỷ quái này,
bị ném vào Loạn Táng cương không chết, không bị ôn dịch, chứng tỏ nàng
không bị vi khẩn xâm hại. Công hiệu của thảo dược thì cực kỳ chậm, nếu
như dình vi khuẩn bình thường, chỗ Tôn Tư Mạc có thanh môi tố
(penicillin) chẳng có gì to tát, hồng lam hoa là cái gì, chưa bao giờ
nghe tới. Trình gia gần như đi khắp Tây Vực rồi, thứ gì tốt cũng lôi về
nhà, mà có hồng lam hoa đâu. Thiên Ma Cơ nhất định mắc bệnh rồi, chẳng
có gì to tát, chỉ dọa Vượng Tài sợ.
Vân Diệp kéo Vô Thiệt vào nhà ngồi xuống:
- Sau này đừng tin loại sách như ( bác vật chí) nói bậy, trong sách nói
Nam Hải có giao nhân, khi thương tâm khóc nước mắt sẽ thành trân châu,
đúng không?
- Có ai hiểu Nam Hải hơn nhà ta, trân châu trong kho nhà ta có cái nào
do nước mắt giao nhân biến thành? Toàn do thải châu nữ vật vả cạy trai
lấy ra.
- Thực ra ông mới nên đi tới Côn Lôn một chuyến, võ đạo của ông đã sặp
tới tận cùng, không có người để tham khảo nữa, cho nên lòng sinh ra mê
hoặc. Còn người nghi hoặc thì sẽ mê tín vào quỷ thần, chỉ cần tới thiên
trì Côn Lôn một chuyến là hiểu, đó là cái áo nước thôi, có lẽ có vài thứ quái thú, không phải trở ngại với ông, hiện ông sống tám mấy tuổi khí
huyết đều thịnh vượng là do khổ tu mà ra, không liên quan tới thần tiên. Lần này ta đi Bắc Đình, nếu muốn ông cũng đi theo, bảo Tiểu Miêu đi
cùng, xem cái gọi là thiên trì kia.
Vô Thiệt nhắm mắt không nói, ông ta tìm khắp thư viện không có loại sách vở nào có thể cởi bỏ nghi hoặc cho ông, gần gần một chút chỉ có những
luận điệu kỳ quái kia.
- Ông cứ xem ta trị khỏi cho Thiên Ma Cơ ra sao, cái gì mà tử khí xâm
nhập, ông nói hồng lam hoa ở Tây Vực, vậy không cần tới Tây Vực tìm,
Trường An nhiều lắm, mọi người không tìm ra không có nghĩa là ta không
tìm ra.
Vân Diệp nói xong gọi Lưu Tiến Bảo vào lắp yên cho Vượng Tài, muốn đưa
Thiên Ma Cơ đi tìm Tôn Tư Mạc khám bệnh, có thần tiên sống không cầu lại đi tìm thần tiên hư vô.
Thiên Ma Cơ tuy cố chấp, nhưng gia chủ lên tiếng, đành để hai bà tử đỡ mình lên xe ấm, cùng Vân Diệp đi tới chỗ Tôn Tư Mạc.
Thiên Ma Cơ cười khổ, thân thể mình tự mình biết, chẳng những nhiệt độ
cơ thể giảm, hơn nữa mỗi tối còn có ác quỷ tới tìm, mình sống được mấy
năm là gì khí vận Vân gia đang vượng, tử khí càng không dính được tới
Vân Diệp, hiếm có nhất căn nhà này nhà hòa thuận làm vạn sự hưng vượng,
làm nàng cảm thấy bị quấy nhiễu ít nhất.
Hiện giờ cảm thấy không cầm cự được nữa, có lẽ ngọn lửa sinh mệnh sắp
tắt, nàng không muốn đi, nàng thích sống trong tiểu viện đó trồng nấm
của mình, loại nấm đó đã được nàng trồng thành công, tiếc rằng hiệu quả
của nó giảm đi không ít.
- Ma Cơ à, đợi bệnh của cô khỏi rồi tặng cho ta sáu con gà kia đi, gà
trống lớn như thế là đồ đại bổ, hầm lên ăn cực thích, tới khi đó cô thử
là biết.
Thiên Ma Cơ hừ một tiếng không đáp, Vân Diệp ngượng ngùng sờ mũi, thúc Vượng Tài đi nhanh hơn, sớm giải quyết việc này.