Đường Chuyên

Chương 45: Q.19 - Chương 45: Hắc Phong




Dược lư của Tôn Tư Mạc hiện giống động ma hơn cả tiểu viện của Thiên Ma Cơ, trong phòng chất đống bộ xương, giá gỗ xếp kín đầu lâu, trong bình thủy tinh lớn đứng đủ các loại nội tạng con người.

Lê Đại Ẩn tựa hồ sống ở đây thành nghiện rồi, chân đã khỏe mà không định đi, sống ở sờn núi đối diện. Dựng một cái tiểu viện, luôn có người tới tìm hắn, nhưng không bao giờ quấy nhiễu dược lư.

Tôn Tư Mạc ngày càng giống thần tiên, râu sắp bạc hết, mặc đạo bào vải, thấy Vân Diệp tới, mũi hít hít rồi vào dược lư, ông ta không ngửi thấy mùi thuốc trên người Vân Diệp, không phải mang thuốc tới thì không cần phải đợi.

Lê Đại Ẩn cầm bát thuốc đen xì cười toe toe, từ khi xương lành lại, hắn không cần đi như vịt nữa, bước đi kiểu quan, trông tinh thần hơn nhiều.

- Ngươi xây nhà ở đây có báo cáo với thư viện không? Chân tay lành rồi sao không đi, quấn lấy Tôn đạo trưởng làm gì? Đô thủy giám công vụ bận rộn, nếu quấy nhiễu tới dược lư là tội lớn.

Vân Diệp hiện giờ có ám ảnh tâm lý với quái nhân, chuyện phiền toái trong nhà còn chẳng xử lý hết, nếu lan tới chỗ Tôn Tư Mạc nữa thì còn sống thế nào.

- Ta muốn sống thêm vài năm nên bám chặt chân Tôn đạo trưởng, còn về ta xây nhà là quyền cả Đô thủy giám, đừng nói thư viện, trong hoàng cung cũng có.

Vừa nói vừa uống thuốc vừa đi về viện tự của mình, hắn biết Vân Diệp không muốn mình biết mục đích y tới đây, tránh thì hơn, hắn học được một điều, nếu không cần thiết thì đừng nên dây dưa với Vân Diệp.

Tôn Tư Mạc bắt mạch Thiên Ma Cơ một lúc, lấy ít tỳ sương, cho thêm cam thảo và dược liệu khác, cho vào hũ đun rất lâu, lấy nước đưa cho Thiên Ma Cơ:

- Uống đi, mai lại tới uống tiếp, uống liền ba ngày, đợi giun trong bụng trừ hết, để Vân Diệp tìm hồng làm hoa cho ngươi, nhà Lão Trình có đấy, lần trước ta dùng hết rồi. Ngươi khí huyết đều kém, bụng còn có ác trùng, sau này đừng ăn thịt sống nữa, bệnh gì mà bệnh, thịt chín không ăn đi ăn thịt sống, không sợ à?

- Đạo trưởng nói Trình công gia có hồng lam hoa? Tiểu nữ đúng là mắc bệnh, không phải sinh cơ đã hết?

Thiên Ma Cơ đứng dậy cấp bách hỏi:

- Tim đập, mạch đập, ai bảo sinh cơ đã hết? Là do bụng ngươi quá nhiều giun, làm thiếu khí huyết, mơ nhiều, hồng lam hoa thêm vào đương quy bù khí huyết, không phải thuốc cứu mạng, mà là thuốc bổ.

Tôn Tư Mạc không muốn nhiều lời, xong việc vào phòng đóng cửa lại.

Nếu người khác lấy tỳ sương sắc thuốc cho ngươi uống, đoán chừng không ai dám uống, nóng tính một chút nói không chừng còn liều mạng với ngươi. Nhưng người đó là Tôn Tư Mạc thì uống không cần nghĩ, Thiên Ma Cơ cầm bát thuốc uống một hơi hết sạch.

- Thùng trong nhà xí, giun thải ra phải rắc vôi chôn sâu, bảo hai bà tử đỡ ngươi, lát nữa sẽ đau bụng.

Tôn Tư Mạc nói vọng ra, giọng rất trầm, như nói cách lớp vải, Vân Diệp hiểu ông già này lại chơi thi thể rồi.

Thiên Ma Cơ nhắm mắt lại, mặt vàng vọt, mũi có mồ hôi nhỏ ra, khăn che mặt cũng dính sát vào da, uống tỳ sương tất nhiên sẽ đau bụng, Vân Diệp ngồi bên cũng nghe thấy bụng nàng réo, hai bà tử nhanh chóng đỡ Thiên Ma Cơ vào nhà xí.

Rất lâu sau bọn họ mới ra, một bà tử nói nhỏ với Vân Diệp:

- Trong bụng Ma Cơ phu nhân toàn giun.

Vân Diệp gật đầu, nhìn Thiên Ma Cơ yếu ớt tới sắp xỉu, đó là kết cục của thiếu hiểu biết, chẳng biết gì đã phán tử hình cho bản thân, đưa nàng đi Bắc Đình mới là đoạn tuyệt sinh cơ cuối cùng của nàng.

Vừa mới về nhà thì Lưu Tiến Bảo đã từ Trình gia về, vác cả bao hồng làm hoa, Vân Diệp lấy xem, tức thì muốn chửi rủa, là thảo hồng hoa thôi ( hoa họ cúc), bảo bối quái gì mà cần mang từ Tây Vực về.

Vô Thiệt nhìn bà tử dìu Thiên Ma Cơ vào viện tử, hỏi:

- Thế nào.

- Bụng có giun, không phải thi trùng như ông nghĩ, là ăn uống gây ra, uống thuốc hai ngày, thải hết giun ra, sau này bồi bổ là không sao.

Vô Thiệt ngớ người, hồi lâu sau mới gật đầu:

- Lão phu lần trước ra biển có lĩnh hội, không biết lần này vào núi có thu hoạch không.

Không tin trên đời có quỷ thần không chỉ có Vân Diệp, Địch Nhân Kiệt cũng không tin, lời Hắc Phong trưởng lão của Lâu Lan nói hắn không tin một chữ.

- Các ngươi chọc giận Vua thái dương, sẽ bị trừng phạt, lốc đen sẽ từ trên trời giáng xuống, chôn vùi các ngươi trong cát đen, Vua sa mạc sẽ nuốt mắt, tóc, thịt các ngươi, còn hút linh hồn các ngươi treo trên cột, bất kể ngươi gào thét thế nào cũng vô ích.

Trưởng lão biết nói tiếng Đường khá hiếm, Địch Nhân Kiệt cười híp mắt nghe ông ta nói, cho ông ta uống nước, nói liên tục nửa canh giờ, môi đã khô cong rồi.

- Chuyện Vua thái dương chúng ta nói sau, chiếu mai là bọn ta phát hiện ra Vua thái dương rồi, trước khi hắn buộc ta lên cột phơi nắng, ta buộc hắn lên cột phơi nắng trước.

- Hắc Phong trưởng lão, vì sao tộc nhân của ông lại đột nhiên trốn đi? Các người cũng tuyệt vọng với vùng đất này rồi sao? Thành trì các ngươi cao lên, đất đai cao lên, nhưng nước ở đầm lớn lại hạ xuống, không giải quyết được vấn đề tưới tiêu, nhất là kênh các ngươi đào xong bị cát vàng lấp mất, nước càng ngày càng hiếm nên quyết đoán chuyển nhà.

- Chuyển nhà như thế thì ta có thể hiểu, nhưng vì sao các ngươi đột nhiên mất tích? Đồ gia dụng cũng vứt bỏ lại, nói đi, tộc nhân của ông đâu rồi.

- Các ngươi mất tích làm hoàng đế nổi giận, tưởng các ngươi bị ngoại tộc xâm phạm, hoặc biên quân gây họa, nên phái bọn ta tới điều tra. Các ngươi là thuận dân của bệ hạ, gặp họa này làm người ta đau lòng, bệ hạ ra nghiêm lệnh bất kể liên quan tới ai cũng trừng trị, có gì oan khuất cứ nói ra.

Hắc Phong ôm hai tay trước ngực, thành kính cầu nguyện:

- Vua thái dương tôn kính, bề tôi của ngài không kìm được thống khổ và phẫn nộ nữa, xin ngài cho bề tôi dùng ngôn ngữ kịch liệt nhát trách mắng đám cường đạo và lửa đảo vô sỉ này, bọn chúng là ma quỷ hút máu, là sói ăn thịt người, là cường đạo vô sỉ nhất trên đời.

Trừ Kim Trúc tiên sinh và học sinh thư viện ra thì tất cả đều cau mày.

- Chúng ta là người Lâu Lan, không phải người Thiện Thiện, các ngươi cướng ép đặt cái tên ghê tởm này lên lên người chúng ta, hai đời thù hận phải dùng cái tên này dưới đòn roi của các ngươi.

- Các ngươi luôn hùng mạnh, tuy có lúc suy yếu, nhưng luôn đứng dậy được, lần này cũng thế, các ngươi tới làm vô số bộ tộc giống Lâu Lan hoàn toàn biết mất, những người bạn chơi cùng nhau thủa nhỏ của chúng ta không thấy ở vùng đất này nữa, mà lại gặp nhau ở đường phố Trường An xa xôi.

- Chúng ta phải tiến cống thiếu nữ đẹp nhất, trái quả ngọt nhất, bò dê béo nhất, châu báu đẹp nhất cho hoàng đế Đường quốc, hi vọng người Lâu Lan có thể tiếp tục sống trên mảnh đất của mình ...

Kim Trúc tiên sinh cắt ngang:

- Theo lão phu biết, các ngươi đúng là tiến cống phong phú, đó là nghĩa vụ của phụ quốc, hơn nữa bệ hạ không lấy không lễ vật của các ngươi, lần nào cũng đáp lại, thậm chí còn nhiều hơn số lễ vật các ngưới cống lên. Bệ hạ cần các ngươi thần phục, chứ không cần chút cống nạp đó.

- Năm ngoái đại thọ bệ hạ, lão phu cũng được mời, lễ vật của người Thiện Thiện các ngươi chẳng phải nhiều, thậm chí có chút ít ỏi, bệ hạ vẫn vui vẻ nhận lấy, còn nói người Thiện Thiện các ngươi sống ở vùng man hoang không dễ dàng, chuyên môn tặng lại rất nhiều, các ngươi quên rồi sao?

- Bọn ta là người Lâu Lan, không phải người Thiện Thiện, cái tên này không phải một tờ ý chỉ của các ngươi có thể thay đổi.

Hắc Phong ngẩng đầu rống lên:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.