Hứa Kính Tông bùi ngùi rất lâu, cùng Vân Diệp nói chuyện vui thư viện, Lý
Cương hiện hoàn toàn không lên lớp nữa, Hi Mạt Đế Á thời gian dài không
có mặt ở thư viện đã thành truyền thuyết, học sinh mới nhập học không
được thấy mỹ nữ tiên sinh, không ai không dậm chân đấm ngực, kẻ giỏi thư họa còn đem dung mạo nàng vẽ lên tranh, quá đáng hơn in thành sách màu, đem bán kiếm lợi, bị Hồng Thành bắt được đánh cho một trận.
Đề tài bất tri bất giác chuyển tới hương liệu, tên khốn Hứa Kính Tông có loại năng lực làm ngươi vô tình thay đổi đề tài, chẳng qua trong nhà
hắn dựng một hương liệu hành ở Nhạc Châu, trước kia dựa vào nhân mạch
của thư viện luôn kiếm được hương liệu, giờ Vân Diệp có mười mấy thuyền
trong tay, kiếm một ít bán cũng là hợp lý.
Vân Diệp uống có hơi say rồi, hồ đồ phân quyền tiêu thụ một thuyền hương liệu cho Hứa Kính Tông, thấy hắn cẩn thận gấp một tờ giấy cho vào trong lòng mới hiểu ra vừa rồi tên này sở dĩ ngồi tâm sự với mình là vì hương liệu, thứ lòng lang dạ sói mà có thể sinh xúc động mới là lạ.
Sau đại thắng quân vụ kết thúc, hiện giờ kẻ nào cũng tính đường mưu lợi
cho mình, Lưu Hoằng Cơ lén nói với Vân Diệp, kỹ viện tốt nhất trong
thành U Châu là Vạn Hoa Lâu, kỹ nữ đầu bảng là Y Vân tiểu nương tử, nghe xem cái danh tự này có hay không, Y Vân, Y Vân, Vân hầu không đi an ủi
mỹ nhân còn đợi tới bao giờ, nếu xấu hổ thì lão ca ca đi cùng, lão ca ca thèm khát cái mông lớn của lão bảo tử lâu rồi.
Lão già dê chết bằm, ta và con ông xưng huynh đệ, nay ông vì chút hương
liệu tự hạ mình, còn lấy mỹ nữ dụ dỗ ta, huân quý có loại bại hoại như
ông là sự xỉ nhục.
Bất kể thế nào cũng lừa được nửa thuyền hương liệu trong tay Vân Diệp,
đạt được mục đích, không nói tới chuyện Vạn Hoa lâu nữa, còn về Y Vân
chắc đã nằm trên giường lão già đê.
Lão Trình, Lão Ngưu trốn ở bên xem náo nhiệt, quản sự nhà họ đã tới Nhạc Châu lấy hương liệu rồi, đợi những người này mang hương liệu về, nói
không chừng nhà họ đã bán hết, chuyện kiếm tiền họ chẳng hỏi tới, cuối
năm xem sổ sách chút là được, trong thành Trường An tiêu diêu nhất là
hai người họ, Tần Quỳnh và Úy Trì Cung còn phải thương lượng trong nhà,
còn họ kệ, con dấu của Vân Diệp có thể trực tiếp lấy tiền trong nhà họ
Lý Thừa Càn ngần ngừ hồi lâu mới nói đông cung cũng cần chút hương liệu.
- Chuyện của ngươi ta không quản, trong thuyền hương liệu có hai thành
của Thanh Tước, hai thành của ngươi, hương liệu của ngươi chất đống tại
Lĩnh Nam, tự cho người đi mang về, nhớ trả tiền gốc, hương liệu do các
thị vệ tự hái.
- Ta cũng có phần à?
Lý Thừa Càn hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì vứt ngươi qua một bên chưa? Thanh Tước vốn còn định nuôi
ngươi và bệ hạ, giờ xem ra không cần nữa, ta còn về Lĩnh Nam đóng
thuyền, ngươi chơi một mình đi, chăm sóc tốt nhi tử, nhi tức của ta, Yên Dung hiện là người của Vân gia.
Mọi thứ đều vô cùng viên mãn, Lý Nhị ở Sơn Đông chủ trì hương lão vấn
đáp hội, cùng một trăm ông già thảo luận chiệm xâm chiếm đất đai, mạnh
tay xử lý ba môn phiệt nhỏ, không còn chuyện cổ quái một nhà chiếm hết
đất toàn huyện nữa, thỏa mãn đem đám nanh vuốt về kinh.
Cái tên Mã Chu tai họa ở lại Sơn Đông tiếp tục thanh lý ruộng đất, với
hào tộc mà nói, tên này là kẻ tàn nhẫn, một trăm Huyền giáp quân làm hộ
vệ, giúp hắn ứng phó mọi nguy cơ, Lý Nhị quyết tâm phân hóa, xé lẻ hào
tộc Sơn Đông, không để lại bất kỳ hậu họa nào.
Hoàng đế đi, thái tử đi, đám lão Trình cũng đi theo, Vân Diệp nhìn thấy
ba chiếc chiến hạm bị tháo rỡ thành gà trụi lông, đau lòng không thôi,
chỉ nửa tháng toàn bộ số gỗ quý trên thuyền bị đổi thành gỗ thường, khỏi phải nói bị Lý Nhị lấy hết, chỉ ông ta mới có thể làm thế.
- Đại soái, bệ hạ cấp cho hạm đội hai vạn cân thuốc nổ, mạt tướng mới đồng ý Nghiêm Tùng tháo rỡ những thứ xa hoa kia.
Lưu Nhân Nguyện tới bẩm báo.
Hắn sớm ngứa mắt với những thứ xa hóa trên chiến hạm, từng nói quân hạm
không tiện quá xa hoa, nếu không khiến binh sĩ tạo thành thói xa hoa,
không có lợi cho sức chiến đấu, quân hạm phải có bộ dạng của quân hạm,
nên hắn mượn lệnh của hoàng đế đổi hết gỗ quý thành gỗ chắc thực dụng,
quân hạm không còn chút trang sức nào nữa.
- Sao đĩa bạc cũng mang đi, đó là thứ ta dùng chiêu đãi khách quý.
Vân Diệp tức tối nói:
- Đại soái, trên biển không ai xứng là khách quý của chúng ta, nếu Ngụy
vương điện hạ không ra biển, ai có thể sánh với đại soái?
Vân Diệp rất hài lòng với sự kiêu ngạo của Lưu Nhân Nguyện, hoàng đề biết lấy đồ đổi đồ là sự tiến bộ cực lớn rồi.
Thủy sư Lĩnh Nam thong thả đi tới, Vân Diệp tập kết toàn bộ chiến hạm ở
đông hải, cả vịnh bị chiến hạm bao trùm, thuyền như rừng, khí thế to
lớn, phong tỏa bán đảo Cao Ly cần dựa vào họ.
Một cái tên lọt vào mắt Vân Diệp, cười hỏi Lưu Nhân Nguyện:
- Tên Lưu Nhân Quỹ này có liên quan gì tới ngươi? Tên của hai ngươi chỉ khác nhau một chỗ.
- Không liên quan gì, họ Lưu là họ lớn, trùng tên nhiều vô kể, đại soái
sao lại quan tâm tới người này? Chẳng lẽ đó là một viên hổ tướng hiếm
có, nhưng đại soái đừng đem mạt tướng liên hệ với người đó là được.
- Lưu Nhân Nguyện, cho ngươi biết, tương lai người thay thế ngươi ắt là người này, không tin cứ rửa mắt mà đợi.
Thấy Lưu Nhân Nguyện tỏ thái độ sao cũng được, Vân Diệp không nói nữa,
người sau này thành tể tướng sao có thể là người bình thường.
Lý Nhị kỳ thực đang gài người của mình vào thủy sư Lĩnh Nam, có điều Vân Diệp chẳng bận tâm, y không có dã tâm đó, nói với Ngũ lễ tư mã:
- Chuyện phong tỏa Cao Ly giao cho các ngươi, Lưu Nhân Nguyện là chủ
tướng, ngươi là phó tướng, bản soái về Lĩnh Nam đôn đốc đóng thuyền, làm hỏng việc, bệ hạ sẽ xử trí các ngươi, ta cũng không tha cho các ngươi,
đừng nghĩ ngươi là Ngũ lễ tư mã mà không sợ, phạm sai lầm, ta chật đầu
ngươi như thường.
Lại dặn Lưu Nhân Nguyện:
- Chiếc Thừa Càn để lại cho ngươi, nhưng không cho người, ngươi tự điều
động, chiếc Công Chúa và Thừa Càn ta sẽ mang về, thực ra đây là tài sản
riêng, có điều hiện không phân rõ được nữa, Đăng Châu sẽ là căn cứ tiếp
ứng của các ngươi. Nguyên Đại Khả còn chưa điều về kinh, nhưng quan chức đã thăng lên hai cấp rồi, làm tốt quan hệ với ông ta sẽ có lợi. Đánh
trận thế nào các ngươi hiểu hơn ta không phải nói nữa, có sai lầm tìm
thì tìm ngũ lễ tư mã gánh, có lợi chia cho huynh đệ chúng ta nhiều hơn,
thực ra các ngươi đều hiểu lầm vai trò của Ngũ lễ tư mã rồi.
- Chỉ cần một lòng vì nước, phạm sai lầm nhỏ không hề gì, huống hồ các
ngươi có con dê thế tội lớn nhất rồi, bệ hạ thường chỉ chặt đầu Ngũ lễ
ta mã không chặt đầu tướng, cái đầu to này có thể lợi dụng một chút.
Vân Diệp không thèm nhìn Ngũ lễ tư mã mặt đen như đít nồi, Lưu Nhân Nguyện tỉnh ngộ, cười ha hả vỗ vai Ngũ lễ tư mã:
- Lão Hoàng, làm phiền, làm phiền rồi.
Các đại lão đi hết, Vân Diệp phát hiện ra mình trở thành đại lão lớn
nhất, cảm giác này đúng là sướng con mẹ nó, từ Đăng Châu mua ít lúa
mạch, ít đặc sản phương bắc, dẫn theo bảy quân hạm của hạm đội Lĩnh Nam
giương buồm đi, tướng sĩ trên hạm đều đã mệt mỏi cực độ, nghỉ ngơi thời
gian ngắn không khôi phục được trạng thái.