Đại Đường trước nay chưa từng thiếu người dũng cảm, Chử Toại Lương đi đón Lý Nhị, đứng dậy nói:
- Bệ hạ, Tào Tháo năm xưa làm bài này, kết quả đại bại ở Xích Bích phải
bỏ chạy, bệ hạ hiện tuy vinh quy song ngâm bài này vẫn không ổn, Thôi,
Vương, Tạ ba nhà là thần tử của bệ hạ, có chuyện gì mà không thể ngồi
xuống bàn bạc, cần gì dùng vũ lực uy hiếp, nếu ba nhà phạm pháp thì phái một tên tiểu lại tới bắt vào ngục là được, sao cần vòng vo làm tổn nhân đức của bệ hạ.
Xong rồi, Chử Toại Lương đang muốn chết, không trách ai được, gia chủ ba nhà Thôi , Vương, Tạ quỳ bái dưới trường sóc của bệ hạ, bày ra vẻ tùy
giết mổ.
Ý này không thể nói rõ ra, nói ra mọi người ngoài xấu hổ thì được cái
gì, Lý Nhị phí tâm cơ hát để rồi có kết quả này, sao chẳng nổi giận?
Từ xa thấy mũi Lý Nhị đỏ lên, đây là dấu hiệu nổi giận thực sự của ông
ta, Chử Toại Lương vẫn đứng ở đại sảnh, chẳng hề nhìn trường sóc của Lý
Nhị, cứ như đang đợi đâm vào ngực mình.
Trường Tôn Vô Kỵ định lên tiếng nhưng bị Lý Nhị ngăn lại, ông ta lạnh giọng nói:
- Trẫm cả đời tung hoành thiên hạ vô địch thủ, cầm sóc chinh chiến bốn
phương mới bình được thiên hạ, bình thiên hạ dùng võ, định thiên hạ dùng văn, nay trẫm dùng uy đại thắng, lấy sóc giáo dục vạn dân có gì không
ổn, Chử Toại Lương, to gan.
Vân Diệp cực kỳ bội phục bá khí của Lý Nhị, bị người ta xé toạc cái mặt
nạ giả dối liền vứt luôn mặt nạ đi, mã sóc chĩa vào mặt Chử Toại Lương,
đại khái là nói thêm câu nữa sẽ bị đâm xuyên đầu.
- Bệ hạ sau khi đông chinh đại thắng, càng thêm kiêu sa, muốn phục lòng
người, há chỉ một cây mã sóc có thể làm được, Tần Hoàng bạo ngược, Hán
Vũ kiêu căng, nay chẳng lẽ muốn thêm Đường Đế tàn độc hay sao? Hào tộc
Sơn Đông tuy thường lấy văn loạn pháp, nhưng những năm qua đã kiềm chế
rất nhiều, chỉ cần giáo huấn vài năm sẽ thành trụ cột của Đại Đường, thế gia canh độc, sao có thể lấy vũ lực uy hiếp.
- Vân hầu trên thuyền hát rất hay, thần thích nhất là câu cuối cùng,
"đổi nhân gian", đúng là nên đổi nhân gian rồi, Đại Đường nay võ lực
cường thịnh cực độ, từ xa mạc tới hoang nguyên, đánh đâu thắng đó, hào
tộc Sơn Đông nho nhỏ sao có thể ngăn được dòng nước lũ cuồn cuộn của Đại Đường.
- Ngọc Sơn thư viện đổi mới từng ngày, Thôi huynh, lý giải của Thôi gia
về Thượng Thư luôn lấy làm kiêu ngạo, trăm năm qua không ngừng chú giải, nhưng có biết nó đã thành trò cười rồi không? Các ngươi nếu còn đóng
cửa làm xe, chỉ khiến bị học vấn của Đại Đường quét vào đống rác.
- Bệ hạ vẫn xem thường nền móng của Đại Đường, chúng ta chẳng những có
võ công, còn có văn trị, thịnh thế giáng lâm càng phải văn công võ vệ,
theo bước chân chúng ta tất nhiên hưng thịnh, không theo kịp sẽ suy bại, đó là đạo lý ngàn năm không đổi.
- Nay bệ hạ lo lắng hào tộc Sơn Đông chẳng phải buồn cười sao, nhân gian đã đổi, tới chúng ta làm chủ rồi, bệ hạ, xin mở rộng tấm lòng khoan
dung như biển cả, xem hào tộc Sơn Đông có thể gây ra gợn sóng trong biển sâu không?
Lý Nhị thu mã sóc lại, ném cho Đoàn Hồng, giơ chén rượu lên nói:
- Nói rất hay, vậy như khanh nói, trẫm tạm dẹp sấm sét, xem thịnh thế xuống, các khanh, uống.
Vân Diệp đang đợi Lý Nhị giết người há hốc mồm, con mẹ nó đây là phong
phạm danh thần à? Bề ngoài thì nói cho hào tộc, thực ra là lấy roi quất
hào môn ba họ, đây chính là thủ đoạn chính trí, bắt hai tay, hai tay đều phải cứng?
Đúng là mở rộng tầm mắt. Thôi lão đầu môi run run như lá khô trong gió, loạng choạng đi tới trước mặt Vân Diệp, nói:
- Vân hầu, ngài luôn nhậm chức ở thư viện Ngọc Sơn, ngài nói xem, Thượng Thư thực sự là ngụy tạo sao? Ai ngụy tạo, ngụy tạo ở chỗ nào?
Xuất phát từ kính già, Vân Diệp rời bàn đỡ Thôi lão đầu ngồi xuống mới nói:
- Thôi công, Bất Khí chỉ có chút thành tựu trên con đường toán học, nếu
nói về loại điển tịch như Thượng Thư, vãn bối hiểu rất ít, Nguyên Chương tiên sinh của thư viện là đại gia ở phương diện này, ngay Hứa thị lang
cũng tinh thông hơn vãn bối, đạo học vấn xưa nay không thể làm giả,
không biết là không biết, không dám múa rìu quá mắt thợ.
- Có điều năm ngoái nghe nói Kim Trúc tiên sinh phát hiện ra một ngôi mộ cô vô chủ thời Xuân Thu, trong mộ tìm thấy rất nhiều thẻ trúc, nghe nói là nguyên bản của Thượng Thư, hiện thư viện tuyên bố bản Thượng Thư
đang lưu truyền là giả, tất nhiên nắm chắc, nếu không với tác phong
nghiêm khắc của Lý Cương tiên sinh, tuyệt nhiên không cho phép, cho dù
bệ hạ muốn thư viện nói dối, lão tiên sinh cũng không đồng ý.
Hứa Kính Tông ở bên cũng gật đầu phụ họa, nói vài câu kiến giải của mình.
Lão đầu tử gật đầu:
- Lý Cương, Nguyên Chương đều là người xuất thân học vấn, đương nhiên
không làm chuyện xấu xa đó, xem ra lão phu phải tới Ngọc Sơn, chỉ có
nhìn thấy nguyên bản lão phu mới chịu.
Yến tiệc kết thúc như thế, Thôi lão đầu đi rồi, Vương lão đầu cũng đi,
chỉ có gia chủ Tạ gia ở lại, ca ngợi công đức Lý Nhị, lão già rất giỏi
làm thơ, trong thời gian ngắn đã có ba bài thơ mới ra lò.
- Không phải ngươi luôn xem thường loại người này à?
Hứa Kính Tông thấy Vân Diệp chăm chút nhìn gia chủ Tả gia, trầm tư hỏi:
- Làm gì có, ta chưa bao giờ dám xem thường loại người này, người ta vỗ
mông ngựa còn hơn là những kẻ cứng cổ nói mình đúng, Tạ lão đầu lúc này
nhất định lòng rất chua chát, vẫn làm được văn chương hoa lệ như thế,
nếu nói ông ta không có tài học, trời cũng không chấp nhận.
- Lão Hứa, một nam nhân vì cả nhà mà phải đóng giả chó ở đường Chu Tước
cũng không hề mất mặt, chỉ cần về nhà nuôi sống phụ mẫu thê nhi thì đó
là một nam nhân thành công rồi.
- Thế nên người không cần cảm thấy mình không hợp với các tiên sinh của
thư viện, bởi vì địa vị hiện tại của họ có tư cách kiêu ngạo, kéo họ tới triều đường, đảm bảo chẳng mấy chốc bị biếm chức, không thì chặt đầu,
toàn là người đứng ngoài nói thì hay thôi. Lý Cương tiên sinh nói với
ta, thư viện có Hứa Kính Tông là cái phúc, cho nên ngươi không cần lo,
nếu trên triều đường biến thành cục phân chó rồi thì vẫn có thể về thư
viện đổi áo xanh thành tiên sinh, đó là nhà của ngươi, nhi tử có tệ tới
đâu, làm gì có mẫu thân không cho vào nhà.
Những lời này làm vành mắt Hứa Kính Tông đỏ hoe, che mặt uống hết chén rượu, cười nói:
- Ngươi ví dụ rất thô tục, cũng không chính xác, ngươi cho rằng không có mẫu thân không cho nhi tử về nhà sao? Năm xưa khi ta thất ý, lão nương
đóng cửa không cho vào, so với cái ví dụ này, ta thích cái ví dụ phân
chó hơn.
- Mấy năm ở thư viện dạy học là ta thấy có thành tựu nhất, dù là trung
thư thị lang, ta vẫn thích về thư viện trong ngày nghỉ, ngươi nói đúng,
đổi thanh xam, cầm quạt gấp, ở bên ngoài nhìn vào lớp, nghe tiếng đọc
sách vang vang, tâm thần luôn khoan khoái, buổi trưa ăn bữa cơm đơn
giản, tới chỗ Triệu tiên sinh xin chén trà, tán gẫu chuyện trăng sao,
chuyện hay trên đời cùng lắm chỉ đến thế.
- Lão Hứa, chúng ta cuối cùng rồi cũng sẽ trở về thư viện, ta thành lập
hạm đội xong sẽ dẫn cả nhà về, Trường An tuy là đất thương tâm ta, nhưng không tiện đi xe, đi xa sẽ thành bèo không rễ.
***
Văn công võ vệ giải thích theo tư tưởng hiện đại là giải quyết tranh
chấp thông qua đối thoại chứ không phải đối đầu, quân đội để tự vệ chứ
không phải xâm lược.