- Khuê nữ của ngươi gả nhi tử của ta xem như gặp may rồi, đời này ta
không cầu quyền thế, không cầu tiền tài, chỉ mong cha hiền con hiếu, gia nghiệp hưng vượng, cho nên con ngươi tới nhà ta là con ta, thương tới
mức không hết, ai để nó chịu tội chứ, cái đông cung kia của ngươi hiện
loạn lung tung, chủ phụ không có nhà, đám cơ thiếp lại chẳng lật trời
tung lên à? Đừng có để nhi tức của ta ở trong vũng bùn đó chịu tội, biết vì sao ta có thể hiên ngang vậy không? Vô dục thì vô cầu, chẳng cần gì ở Lý gia ngươi, ta mới có thể nhảy ra ngoài tam giới.
- Cùng ngươi xưng huynh gọi đệ vốn trái quy chế rồi, ngươi là vua, ta là thần, ngươi không có cái uy của vua, ta cũng không có tự giác của thần
tử, đám lão già lập lễ chế coi to hơn tính mạng, cho rằng nó mới là cơ
sở của cương thường.
- Chủ lâu của nhà Lưu Hoằng Cơ cao hơn lãnh cung ba tấc, Vu Chí Ninh vác thang tới chủ lâu nhà ông ta, cưa tả thù trên nóc nhà thấp đi bốn tấc,
Lão Lưu nổi điên thiếu chút nữa lấy thương liều mạng với Vu Chí Ninh.
Giờ ngươi đi tới là Lão Lưu mà xem, tà thú có phải bị mất đầu không?
- Khi ta xưng huynh đệ với ngươi, Lão Lưu đánh miệng với Vu Chí Ninh sắp méo luôn, Vu lão đầu lại vờ không thấy, Lão Lưu tức ném cả đũa đi, cho
rằng lão già chuyên môn tức hiếp ông ta.
Lý Thừa Càn đang vẽ hoa, mùa hè không vẽ hoa sen là một sự nuối tiếc,
trong đại trạch của Hà Thiệu có cái ao sen cực lớn, hoa nở rực rỡ, không biết tên đó chăm hoa thế nào, búp hoa trên mặt nước to bằng nắm tay Vân Diệp. Lý Thừa Càn chuyên môn kiếp một tờ giấy thật lớn, cả ngày chẳng
làm gì, chỉ vẽ ( hạ nhật ngạo hà đồ), từ bố cục lẫn lập ý đều tuyệt vời, là sen thiếu một phần mềm mại, thêm vài phần kiên cường, hiếm có nhất
là khi hắn có thể chuyên tâm vẽ kể Vân Diệp dùng ngôn ngữ oanh tác.
- Ghép bài thơ viết lên tờ giấy khác đi, ta sẽ chép vào, bức tranh sẽ
viên mãn, ngươi mà biết lên tranh coi như hủy luôn bức tranh rồi.
Lý Thừa Càn bỏ bút xuống, rửa tay trong chậu, ngồi xuống ghế thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình.
- Thế nào là ghép một bài thơ, ngươi không biết nói, mời Vân huynh thi
triển đại tài, phú một bài thơ à? Hai ta thi họa song tuyệt, nhất định
khiến bức ( hạ nhật ngạo hà đồ) tăng sắc không ít. Còn nữa cái gì mà ta
tự viết sẽ hủy bức tranh? Gần đây ta luôn khổ luyện, đã có sáu phần tinh hoa của Vương Hữu Quân, đồ không biết hàng.
*** Chính là Vương Hi Chi, nhà thư họa nổi tiếng thời Đông Tấn.
- Ngươi trừ ( ô quy đồ) còn có thể mang ra khoe thì còn gì nữa? Chưa nói cái khác, đừng lấy bản thân so với Vương Hữu Quân, cẩn thận người ta bò từ mộ ra bóp cổ, mau lên, bức tranh nay tặng cho mẫu hậu ta, không thể
chậm trễ, sắp tới sinh nhật mẫu hậu rồi, lễ vật của ngươi chuẩn bị ra
sao? Đừng có lấy ( ô quy đồ) ra, giờ toàn Trường An đều biết rùa là để
chửi người, ngươi mà đem tặng, mẫu hậu ta sẽ tức chết.
Lý Thừa Càn tức lắm, trước kia nhận được tranh rùa của Vân Diệp còn
tưởng y chúc mình thọ, sau này mới vô tình biết ý nghĩa thực sự của nó,
hận xé hết tranh đi.
- Thanh Tước chuẩn bị phượng hoàng, không phải nói phượng hoàng kêu mấy
tiếng, quốc triều có bấy nhiêu năm? Trong thư viết cho ta, hắn nói đang
huấn luyện phượng hoàng hoat, mười mấy con phượng hoàng kêu ba ngày ba
đêm không ngừng. Còn ta tặng nương nương một con thuyền, làm bằng gỗ
son, ra biển sẽ bị sóng lật nhào, nhưng ở ao Khúc Giang dứt khoát vững
vàng hơn Mộc Lan Chu.
Vân Diệp miệng nói, tay cũng không nhàn, viết trên giấy bài Nhất Tiễn Mai của Lý Thanh Chiếu.
Sen tàn chiếu đẫm hơi thu,
Vén xiêm, lên chiếc cô chu một mình.
Mong chờ thư tự mây xanh,
Nhạn về là lúa trăng thanh đầy lầu.
Hoa rơi rụng, nước chảy mau,
Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi.
Tình này chẳng thể khuây nguôi,
Vừa nơi khóe mắt đã nơi đáy lòng.
Lý Thừa càn ngây ra một lúc, thở dài:
- Thơ thì rất hay, nhưng ta vẽ hoa sen đường nét kiên cường, tất nhiên
ngụ ý phẩm tính của mẫu hậu, bài thơ này của ngươi hợp với tranh không?
Sự ôn nhu,ai oán của nữ tử được ngươi thể hiện hết, mẫu hậu ta không
thích đâu.
- Không thích mới lạ, người Lý gia ngươi không hiểu lòng nữ nhân, bệ hạ
cũng như thế, nương nương cả đời theo bệ hạ qua núi thây biển máu, không muốn kiên cường cũng phải kiên cường. Giờ thiên hạ thái bình, chuẩn bị
sống vài ngày cuộc đời của nữ nhân, ai ngờ chớp mắt bị cha con ngươi làm hỏng, bất kỳ vì mục đích gì, tổn thương nhất vẫn là nương nương, để
nương nương khóc lớn một hồi giải tỏa có gì không được. Cho ngươi biết,
người kiên cường cả đời sẽ đoản thọ, nữ nhân khóc là thiên tính, bức hoa sen sắt này của ngươi đại biểu mặt kiên cường của nương nương, bài thơ
của ta đại biểu cho mặt nhu nhược của nương nương, phụ họa nhau là quá
hợp rồi, tuy không vui tươi, nhưng còn hơn bức tranh của ngươi.
Những lời này làm Lý Thừa Càn trở nên thương cảm, nhắm mắt dưỡng thần
một lúc, liền chép ngay ngắn bài Nhất Tiễn Mai vào, bức tranh không để
chỗ ký tên, chỉ có hoa sen kiên cường và bai thơ ai oán.
Lý Nhị dừng lại ở Sơn Đông rất lâu, nhiều lần mời tiệc hào tộc Sơn Đông, căn bản không nhìn ra giữa họ có gì đối lập, vấn đáp trong bữa tiệc
đúng quy củ, không thân thiết cũng không lạnh nhạt, Lý Nhị bốn hai tuổi
không ngờ cầm có dưới ánh trăng hát bài Đoản Ca Hành của Lý Nhị, khi đó
Vân Diệp mới biết Lý Nhị căn bản không chịu thỏa hiệp.
Khi hát vô cùng có ý tứ, ngồi ở chỗ ngâm :
Chén say ta hát ta chơi,
Thú vui say hát người đời được bao.
Tháng ngày thấm thoát chóng sao,
Hạt sương buổi sớm tụ vào lại tan
Điều đâu cảm giận chứa chan
Cái lo ngay ngáy không bàn cho xuôi
Lo kia bao gỡ cho rồi
Họa chẳng chỉ có con người Đỗ Khang
Hát tới đó chúng thần hô lớn:
- Bệ hạ chớ lo, nếu có kẻ bất thần, chúng thần sẽ chia sẻ nỗi lo cùng bệ hạ.
Lý Nhị cười lớn rời bàn, chuyên môn tới trước bàn Thôi Nhan Thọ múa sóc:
Áo xanh tấc dạ bàng hoàng
Ngậm ngùi lòng tớ ngổn ngang tơi bời.
Thấy Thôi Nhan Thọ biến sắc, lại thời gia chủ Lang Gia Vương thị gia chủ Vương bí hát tiếp.
Hươu đồng hớn hở vui chơi,
Sáo đàn ta khách tiệc mời lẫn nhau
Trăng kia sáng tỏ làu làu
Xoay quanh quanh mãi địa đầu khôn thôi.
Cuối cùng tưới trước nhà Tạ thị Dương Hạ hát.
Cái lo đâu bỗng tới nơi
Lòng lo dằng dặc ai người gỡ ra
Nỗi niềm kể hết gần xa,
Này là tình cũ, này là nghĩa xưa.
Tạ gia chủ vội quỳ xuống bái lạy.
Thấy chiếu cố hết các đại gia chủ rồi, Lý Nhị xoay tròn sóc như bánh xe, hát đoạn cuối cùng:
Kia kìa trăng sáng sao thưa,
Quạ kêu xao xác bây giờ đang bay.
Ba vòng liệng khắp bụi cây.
Tìm không chỗ đậu lại bay khơi chừng,
Non cao cao tít ngàn trùng,
Nước sâu thăm thẳm vô cùng là sâu.
Chu Công phủ dụ rất mầu
Khiến cho thiên hạ rủ nhau theo về.
Hát xong thì gia chủ hào tộc Sơn Đông mặt vàng như nghệ, triều thần khen không ngớt miệng, Vân Diệp lén giải thích hàm nghĩa khúc ca cho Lão
Trình.
- Trình bá bá, ý tứ của bệ hạ là nói đời người như sương mai, mặt trời
xuất hiện là biến mất, vô cùng ngắn ngủi, nhưng việc cần làm rất nhiều,
sao có thể giải trừ ưu sầu của ta đây?
- Thôi gia, ta luốn nhớ nhà các ngươi, gia nghiệp các ngươi đông, môn hạ nhiều, ta luôn rất lo lắng. Tới Vương gia nói trước kia Vương gia ngươi là khách của ta, nhưng những năm qua các ngươi thay đổi nhiều, làm ta
rất lo. Ngược lại với Tạ gia thì bệ hạ vô cùng ôn hòa, nói nhà các ngươi luôn ủng hộ ta, ta là người nhờ tình cũ, sẽ không quên. Cuối cùng bệ hạ hát, ý muốn giết người của ta giống quạ bay đầy trời, không biết dừng ở nhà ai, chỉ cần các ngươi phân gia, ta sẽ rộng lượng tha cho các ngươi.
Lão Trình gật gù:
- Bệ hạ muốn đả kích hai nhà, lôi kéo một nhà, đây là kế phân hóa, nhưng mà bá bá cứ thấy thiếu cái gì đó.
- Đúng vậy, chiếu theo điển cố lúc này bệ hạ phải cầm trường sóc đâm
chết một người, bá bá, người xem bệ hạ đang tìm kiếm xung quanh, lúc này ngàn vạn lần không nên nói nói lời xui xẻo như Thái Nhạc Thừa, để Tào
Tháo đâm chết, chúng ta cứ uống rượu không làm kẻ xui xẻo.
Chẳng những Vân Diệp và Lão Trình cúi đầu chăm chú ăn uống, phàm là ai
bụng có chút kiến thức đều co mình lại, Hứa Kính Tông càng đều giả kéo
một tên phó dịch tới hỏi han, để người đó chắn trước minh.
***
Bài này Tào Tháo hát ở trần Xích Bích, chắc nhiều người biết rồi.