Hứa Kính Tông cười khổ:
- Phó xạ đừng cười hạ quan, có vài chủ ý hạ quan có thể nghĩ đến, nhưng
có vài chủ ý hạ quan không nên động đến thì hạ quan không động đến, chỉ
là nếu vậy Phó xạ sẽ là người cực khổ nhất. Nếu như cần hạ quan làm hộ
xin cứ việc giao phó, hạ quan dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không
chối từ.
- Không cần như vậy, chức trách không nên khinh thường, Diên Tộc có thể về trước nghỉ ngơi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mặt lạnh tanh nói.
Hứa Kính Tông chắp tay thi lễ xong liền lùi khỏi đại sảnh, cất bước trở về nhà...
- Thỉnh ngươi làm hộ? Nếu như không phải thấy ngươi còn biết chút quy củ, ngươi há có thể tiêu dao như vậy ở Môn hạ tỉnh?
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy Hứa Kính Tông đi ra thì cúi đầu nói vài câu, sau
đó lại tiếp tục vùi đầu vào đống công văn. Ôi, chuyện rối loạn trong
thiên hạ cho tới giờ chưa lúc nào ngừng, trên thì quân quốc đại sự, dưới thì đồn nhảm trên đường, đều là chức trách của Môn hạ tỉnh. Nếu như
không phải có Chử Toại Lương sẻ bớt gánh nặng, lão quả thật làm không
xuể.
Đến khi Trưởng Tôn Vô Kỵ xử lý xong công việc thì đã là canh ba. Lão
vươn người một cái, đẩy cửa đại đường, hít vào hơi cháo thơm lừng, bụng
cảm thấy cồn cào. Mùi cháo đã tới hậu viện, một cái nồi đất đặt trên một cái lò, mùi cháo thơm chính từ cái nồi kia truyền tới. Đang định hỏi
thì thấy lão bộc nhà mình xách hộp thức ăn đi tới, phu nhân cũng thân
thiết. Trưởng Tôn Vô Kỵ không dùng cháo, định vào dùng cơm xong thì hồi
phủ, mai là ngày nghỉ ngơi, phải nghỉ cho hết mệt mỏi những ngày qua mới được.
Lý Nghĩa Phủ đi từ phòng công vụ ra, sờ lên nồi đất xong thấy nóng quá,
vội vàng nắm tay lên tai cho bớt nóng. Sau khi lót vải vào mới bưng nồi
cháo lên đặt lên án ăn từng chút một. Trưởng Tôn Vô Kỵ không ăn quả thật đáng tiếc, trong cháo còn có dâm dương hoắc giúp tỉnh táo tinh thần.
Xe ngựa Trưởng Tôn gia được gia tướng hộ vệ từ từ chạy trên Chu Tước đại nhai, bệ của pho tượng cuối đường đã hoàn thành. Pho tượng được hồng
trù bao phủ đang nằm trên bình đài bằng gỗ, có thể loáng thoáng nhìn
thấy hình ảnh chiến mã và người.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mệt quá thiếp đi, đúng lúc đi ngang qua tượng Lý Nhị
thì gió thổi rèm xe lên, lão lại chợt mở mắt. Giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ rất
khó ngủ, chỉ cần hơi động tí là tỉnh, mà tỉnh rồi thì rất khó ngủ lại,
tình trạng này đã xảy ra lâu lắm rồi, nhưng lão cũng chưa nói cho ai
biết.
**********
Bởi vì đại hạn, cho nên nhân công nhàn rỗi rất nhiều. Nếu đã không thể
cứu được hoa màu thì thôi, dành sức vào thành thị làm thợ còn kiếm được
nhiều tiền hơn.
Lương thực cứu tế quan phủ dành cho người già yếu, đủ cho bọn họ ăn đến
năm sau. Còn nam nhân cường tráng vác túi, hoặc đi bộ, hoặc ngưu xa vào
thành kiếm cơm.
Trường An thành nhân công tăng mạnh, Lý Nhị thừa dịp tu sửa Phù Dung
viên. Đây là viên lâm hoàng gia diện tích hơn ngàn mẫu, dài chừng 17
dặm. Trước kia ban thưởng cho Lý Thái, nhưng Lý Thái lại ngại phiền
không muốn, căn bản là do không đủ nhân công làm, viên lâm này là cái
rách nát từ thời Tùy để lại, muốn sửa chữa tốt không phải một hai năm là được.
Bây giờ có nhân công, Lý Nhị lại muốn tập trung làm, cho nên Phù Dung
viên giờ người ra vào tấp nập. Công Thâu gia tộc phụ trách thiết kế và
kiến tạo, Công Thâu Giáp giờ đã là bậc thầy, mấy năm qua đã chỉ huy vô
số kiến tạo, từ Đà thành đền cầu đường đều có, giờ chẳng qua chỉ là một
cái sơn thủy viên mà thôi, chuyện nhỏ.
Phù Dung viên không coi là đại sự, nhưng việc Lý Nhị muốn dựng tượng là
đại vấn đề. Pho tượng này cao hơn 40 thước, nặng tới 500 nghìn cân. Phải dựng pho tượng này vào chính tây, hơn nữa không lệch chút nào quả thật
phải tính toán cực kỳ chi ly mới được.
Thiên xa (xe cần trục) to lớn vô bì đã được dựng lên, dưới gầm trời này
không thể có máy móc để dựng tượng. Quyển dương, thiên xa cùng với giang can (đòn bẩy) mới là chủ lực.
(quyển dương: https://www.google.com.vn/search?q=%...ed=0CAYQ_AUoAQ)
Lý Nhị chỉ cần đứng trên bình đài Vạn Dân cung là có thể nhìn thấy hiện
trường thi công. Hắn phát hiện vô số xe ngựa đang chuyển cát sông vào
thành, nhìn thì thấy cát đã chất đống lên cơ tọa rất nhiều rồi, vậy mà
những dân phu kia dường như vẫn muốn nhiều nữa, vẫn đòi vận chuyển thêm.
(cơ tọa: nền để dựng tượng)
- Tượng nhi, ngươi biết vì sao bọn họ phải đổ cát lên cơ tọa không?
- Hồi bẩm hoàng gia gia, tôn nhi biết. Vì tượng quá nặng, theo tính toán của thư viện thì không dưới 500 nghìn cân, thiên hạ này không thể gì có thể nhấc nổi để đặt vào cơ tọa, vì vậy chỉ có thể dùng đống sa pháp
nguyên thủy nhất. Đầu tiên là chất cát quanh cơ tọa, sau đó kéo tượng
lên cát, cuối cùng dùng quyển dương, thiên xa các loại đến nâng, kéo
chỉnh vị trí tượng, rồi sau dọn sạch cát dưới tượng, để tượng đứng trên
cơ tọa, lúc đó công trình coi như làm xong.
Lý Nhị nghe Lý Tượng giải thích thì rất hài lòng, những năm này Lý Tượng rất tiến bộ, không giống năm xưa còn hấp tấp bộp chộp. Lý Nhị cho rằng
công trình không đơn giản như mấy lời Lý Tượng nói, nhưng chỉ bằng mấy
câu nói mà có thể khái quát được đại khái các bước thì cũng có bản lĩnh, đây cũng là nguyên nhân hắn giữ Lý Tượng ở bên người làm thư ký.
Năm đại tai thường xây dựng rầm rộ, đây là việc đã được Đại Đường nhất
trí, nhằm tạo kế sinh nhai cho bách tính. Vì thế không riêng gì Trường
An, mà Lạc Dương, Tấn Dương cũng là như vậy. Huyện lệnh các nơi cũng dẫn bách tính đi sửa hà đạo, công trình thủy lợi. Đường của Quan Trung cũng được trải xi măng, cộng thêm cương thiết xí nghiệp cũng toàn bộ khởi
động. Quan Trung lúc này giống như một đại công trường bận rộn.
Lý Nhị trở lại Vạn Dân cung, bảo Lý Tượng lấy ra một quyển trục lớn. Sau khi mở ra thì lấy tay đo khoảng cách trên bản đồ. Mặc dù hỏa khí xưởng
đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa sản lượng cũng đã tăng lên ba thành,
nhưng Lý Nhị vẫn không hài lòng. Vũ khí của quân đội cần đổi lại, giờ đã quá lạc hậu rồi.
Hắn rất hy vọng quân đội các nơi có thể được thay đổi tư trang trong
thời gian ngắn nhất, vũ khi dư thừa có thể tiêu hủy, từ đó tăng cường
khả năng khống chế quân đội của triều đình.
Hỏa dược xưởng cùng hỏa khí xưởng chỉ Trường An thành mới được có. Cũng
giống xưởng đúc tiền vậy, không thể có bất kì chi nhánh nào khác, cái
này đã được viết vào luật pháp Đại Đường, nghiêm lệnh không cho bất kỳ
người nào sửa đổi, kể cả hoàng đế đời sau.
Quân đội không có hỏa dược, chiến lực ít nhất sẽ giảm nửa. Lý Nhị tin
rằng chỉ cần khống chế hỏa dược, dầu lửa tinh luyện, thì chỉ cần Thập
Lục vệ chiến lực cường hãn, cũng không cần e ngại phản loạn của ngoại
phiên.
Bộ đội địa phương chỉ có thể gánh vác trách nhiệm thủ vệ, về phần tác
chiến chính là chức trách của Thập Lục vệ cùng Đông hải thủy sư, Nam Hải thủy sư và Huyền Giáp quân. Thập Lục vệ sẽ luân phiên thủ vệ cứ điểm
xung yếu nhất đế quốc, để bảo trì sức chiến đấu cường hãn của mình.
- Đi hỏi Vân Diệp xem có thể tăng cường sản xuất hỏa khí hay không. Quân đội địa phương đã huấn luyện xong, giờ chỉ chờ hỏa khí của y. Chẳng
phải y dựng 3 xưởng rồi sao? Sao không cho hoạt động tất mà luân phiên
một cái nghỉ làm gì?
Lý Nhị điểm lên bản đồ, an bài cho Lý Tượng.
- Hoàng gia gia, chủ yếu là thiếu tiêu thạch với lưu huỳnh. Những thứ
này hạm đội Đông hải vận chuyển từ đảo về không kịp. Vân hầu lúc nào
cũng cuốn sổ báo cáo vì sao phải luân phiên sản xuất, y nói nếu có điều
kiện thì nên xây 6 hỏa khí xưởng, giữ một nửa dùng một nửa, cứ nửa năm
lại thay nhau, như vậy giảm thiểu tai nạn.
Lý Tượng vừa nói vừa lấy tấu chương của Vân Diệp từ ngăn kéo ra cho Lý Nhị xem.
(tiêu thạch: quặng ni-trát ka-li)
Lý Nhị còn có ấn tượng với cuốn sổ này, cầm lấy nhìn lại lần nữa, trầm tư hồi lâu mới nói với Lý Tượng:
- Truyền Thượng Quan Nghi tới.
Lý Tượng gõ chuông vàng, chẳng bao lâu sau Thượng Quan Nghi đi vào. Một
năm trong lao ngục đã làm mất văn nhân khí trên người hắn biến mất, cả
người trở thành trầm lặng, sau khi thi lễ thì an vị sau bàn chờ Lý Nhị
nói.
- Mệnh Vân Diệp bắt đầu xây 3 tòa hỏa khí xưởng.
- Mệnh Trương Lượng nhất định phải bảo đảm số lượng tiêu thạch và lưu hoàng, nếu không nghiêm trị không tha.
- Mệnh Tôn Nhân Sư nhất định phải khống chế xuất cảng dầu lửa, dầu tinh
luyện không thể có một giọt rơi ra ngoài, nếu không đưa đầu tới gặp.
- Mệnh Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định phải bảo đảm tiền tài đầy đủ cho Binh
bộ, không được chậm trễ nửa phần, nếu không nghiêm trị không tha.
- Mệnh Huyền Giáp quân vào Hán Trung, phong tỏa Kim Ngưu đạo, thương nhân qua lại chuyển hướng Thục đạo, không được làm trái.
Lý Nhị liên tiếp ra năm đạo chỉ ý, bảo đảm quân đội có thể hoàn thành
thay đổi quân trang trong thời gian ngắn nhất. Rất rõ ràng, ngoài Thập
Lục vệ, thì chi quân đội đầu tiên cần thay đổi quân trang chính là Huyền Giáp quân.
Rất nhanh, chỉ ý đã đến tay Vân Diệp. Hệ thống văn thư của quân đội phải cần Binh bộ Thượng thư ký. Không được, bây giờ dầu lửa không chỉ Bắc
Đình có, Thập Lục vương cũng có, chẳng lẽ Trưởng Tôn Vô Kỵ không báo tin này cho hoàng đế? Lão có tâm tư gì?
Hơn nữa dầu lửa giờ đã thành vật dân sự, không cho một giọt rơi ra ngoài là điều không thể. Trong này vòng lợi ích liên lụy quá lớn, Ngọc Môn
thủ quân, Hà Tây quân, Tiết Nhân Quý Thạch Thành thủ quân đều có liên
lụy. Một khi cấm hoàn toàn sợ rằng sẽ sai lầm, kim tiền màu vàng, nhưng
sẽ khiến mắt người đỏ.
Văn thư của Trương Lượng, Huyền Giáp quân nhanh chóng được chuyển đi,
còn văn thư của Tôn Nhân Sư Vân Diệp nhét vội vào ngực, rồi chạy tới Vạn Dân cung cầu kiến hoàng đế. Cái chỉ ý này căn bản là không có cách nào
thi hành.
- Cái gì? Ngươi nói chỉ ý của trẫm không có cách nào thi hành?
- Đúng vậy thưa bệ hạ, dầu lửa đâu đâu cũng có. Diên Trường huyện cũng
phát hiện thứ này, Quy Tư, chín họ Chiêu Vũ cũng đều có. Xa Sách quốc
cũng phát hiện, hơn nữa giờ cách chưng cất không còn là bí mật, nếu ngài muốn cấm tiệt dầu lửa thì không thể nào đâu thưa bệ hạ.
Lý Nhị chợt đứng lên nhìn Vân Diệp:
- Ngươi nói Diên Trường, Quy Tư, chín họ Chiêu Vũ, San Xa đều có dầu hỏa?
- Đúng vậy thưa bệ hạ, giờ dầu hỏa của Diên Trường huyện đã bị quân đội
khống chế, nhưng dầu hỏa là của Thập Lục vương, chúng ta chỉ có phân
ngạch hai thành. Thực tế quốc gia nhiều dầu hỏa nhất là Đại Thực chứ
không phải Đại Đường chúng ta. Giờ dầu thắp ở phương nam cũng chỉ cần
qua mậu dịch trên biển là có được. Một khi chúng ta cấm tiệt dầu hỏa,
lợi lớn nhất sẽ thuộc về thương nhân Đại Thực, mà còn bị bọn chúng cười
nhạo.
Lý Nhị tức giận ném bình ngọc trong tay nát bét, nộ quát:
- Hám lợi đen lòng, biết rõ đây là quân quốc trọng khí còn không biết
quý trọng, cái gì cũng muốn quy ra tiền. Vân Diệp, trẫm hỏi ngươi,
chuyện này có phần của ngươi hay không?
Vân Diệp máy mắt một cái, nói:
- Bệ hạ, thần không có. Ngài cũng biết, chỉ cần quan hệ tới quân quốc
trọng khí là Vân gia chưa bao giờ dính vào. Bệ hạ, những chuyện này vi
thần đã sớm nộp văn thư đến Môn hạ tỉnh, sao bệ hạ lại không biết?
Lý Nhị liền đớ người, đây rõ ràng là thủ đoạn hãm hại Vân Diệp của
Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn không thể giải thích rõ ràng. Cố nén cơn giận, hắn hỏi Vân Diệp:
- Nếu chuyện này đã không có cách nào, ngươi tính làm sao?
- Bệ hạ, dầu lửa dự trữ trong quân đã tới hạn rồi. Mười kho đã chất đầy, vi thần giờ sợ nhất chính là nó, so với hỏa dược còn nguy hiểm hơn.
Chẳng may bùm một phát chắc bốc hơi cả Vị thủy. Giờ kho dầu toàn đặt
cạnh Vị thủy, thứ này nhất định phải có là dùng luôn, trữ lâu sẽ giống
rượu bay hơi mất, cũng không có cách nào dán kín, cho nên vi thần mới
ngầm cho phép giao dịch dầu lửa tồn tại.
Vân Diệp vừa nói vừa lấy sổ sách từ trong ngực ra cho Lý Nhị kiểm tra. Lý Nhị vội xem qua một chút rồi đưa cho Lý Tượng:
- Giao cho Đô Thủy giám điều tra kỹ, nhất định phải kiểm tra từng thùng dầu một.
An bài xong sắc mặt Lý Nhị mới giãn ra một ít, ngồi xuống hỏi Vân Diệp:
- Vì sao Đại Đường ta lại ít dầu lửa như vậy?
Vân Diệp trợn mắt nói:
- Bệ hạ, không phải cứ đất rộng là có dầu lửa, mà phải xem quốc gia đó
có may mắn hay không. Hiển nhiên trong chuyện này người Đại Thực may mắn hơn chúng ta nhiều.
**********
- Dầu lửa Đại Đường ít hơn so với người ta?
Lý Nhị ngẩn ra, hỏi một câu khiến Vân Diệp không biết trả lời thế nào.
- Quả thật nhiều hơn chúng ta.
Hoàng đế hỏi, Vân Diệp không thể không trả lời.
- Vậy thì không cần cấm chỉ, dù sao người ta rất nhiều, cách lại quá xa...
Vân Diệp không chung mục tiêu với băng đảng hoàng đế, nên bẩm báo hết
sự tình liền đi, nói thêm tí nữa khéo phải mang binh đi đánh đâu
đó thì hết hơi.
Cần là lấy, đây là kiểu của Đại Đường bây giờ. Làm đế quốc, mỗi khi thiếu cái gì là lại nghiên cứu bản đồ ngoại quốc, đến khi
không thể tìm được ở ngoại quốc, thì mới chuyển ánh mắt vào
quốc nội. Thời gian lâu dài liền trở thành một cái nếp nghĩ.
Quốc nội thế cục ổn định, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không
phát hiện Vân Diệp đang sống chết với Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên mọi
người bắt đầu suy nghĩ xem nên sống phóng túng thế nào.
Đứng trên đại nhai mà nhìn thấy đám lực sĩ điêu tượng đã là
chuyện thường, nhảy tường vào Phù Dung viên xem trước vài kỳ hoa
dị thảo cũng không phải mới lạ. Huyện nha môn Trường An cũng đã
gông cổ mười mấy tên lưu manh và hoàn khố. Hai huyện Trường An, Vạn
Niên khi đối phó với lưu manh và hoàn khố đều dùng một cách như
vậy.
Trường An thành không phải là nơi nên lưu lại, tuần thành ngự sử
cùng thị hầu ngự sử không dễ đối phó. Những người này cả
ngày mặt mũi hằm hằm, thấy hoàn khố cỡi ngựa mà cho báo ngồi
trên mông ngựa, là không nói không rằng, báo sẽ bị lột da, ngựa
thì sung quan, về người thì rất khó nói, tâm tình Huyện lệnh tốt
thì đánh mấy trượng là thả, còn không thì gông xiềng thị chúng.
Nhưng các hoàn khố rốt cuộc cũng tìm ra được trò chơi mới.
Cừ Trịnh quốc gần đây được sửa sang lại có chuyện hay. Thổi
phồng 7, 8 cái túi da dê, sau đó lấy dây buộc lên tấm gỗ vuông
là có thể ngồi từ cửa Bạch hà đến tận Lạc hà, dài chừng
300 dặm. Cái chán duy nhất chính là Kính hà quá nhiều cát,
trôi một chuyến về là người vàng ệch cả ra.
Vân Thọ rất muốn thử một chút, nhưng bị Tân Nguyệt nghiêm khắc ngăn
lại, nên đành ngậm ngùi theo cha đi nhổ tỏi, tâm không yên khí
không tĩnh, nhổ cây nào đứt cây đó. Vân Diệp tức giận vội vàng đem
tống tháo hắn đi cho yên chuyện.
Đội nón lá làm dưới nắng ấm là chuyện Vân Diệp thích nhất,
được một lúc thì nhổ được một bó tỏi xanh mượt mập mạp cực
lớn, dùng xào thịt dê thì tuyệt cú mèo.
Lý Thái ở Thái Dịch trì thử một loại thuyền mới, nghe nói
không cần người chèo cũng có thể tự đi. Đám huân quý cũng
tính toán chút, vì theo lời Lý Thái thì tuy bề ngoài khó coi,
nhưng chức năng lại lợi hại vô cùng.
Vân Diệp không đi, bình trà thì thì có thể có dạng gì? Chẳng qua
chỉ thêm vài cái bánh xe, hơn nữa hơi nước còn bốc khắp nơi,
chạy chậm chẳng khác nào ông già trúng gió. Nhưng Lý Thái không
cho là nhục mà lại lấy làm quang vinh. Vân Diệp nói vật này chưa
nên cho người biết, nhưng Lý Thái và Hi Bạc Đế Á lại không nghĩ như vậy. Họ nhất trí cho rằng đây là một loại động lực mới, cần phải
cho toàn bộ Đại Đường biết. Hi Bạc Đế Á khăng khăng cho rằng, chỉ
cần gieo đuốc xuống, lửa sẽ hừng hực cháy lên.