Trưởng Tôn Vô Kỵ mang theo
chỉ ý của hoàng đế ra khỏi Vạn Dân cung, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Vào đúng lúc lão cần đồng minh nhất thì Tùng Tán Can Bố lại chết, Lộc
Đông Tán cũng buộc phải vội xuất binh. Hoàng đế nói không sai, mục tiêu
của Lộc Đông Tán chính là Thiên Trúc.
**********
Trường Tôn Vô Kỵ về tới Môn hạ tỉnh, nghĩ lại câu nói bớt quản chiến sự
của Lý Nhị thì cười khổ. Ném quyển tông lên bàn, tay chắp sau lưng đi đi lại lại trong đại đường, nhìn ngôn quan hai bên mà buồn thúi ruột.
Vân Diệp và lão đã đến tình trạng này, ngôn quan tố cáo cũng chẳng được
lợi ích gì, tốt xấu chỉ theo ý niệm của hoàng đế. Vân Diệp dù gì cũng là võ tướng, đụng vào quân quyền cũng không coi là vi phạm. Nhưng lão từ
sau dẹp loạn Lũng Hữu đến nay đã thôi chấp chưởng quân quyền, lúc này
muốn nắm lại quân quyền lần nữa quả khó như lên trời.
Cũng may Trưởng Tôn Xung vẫn là võ tướng, cho nên Trưởng Tôn gia nếu
muốn chấp chưởng quân quyền thì hắn là hy vọng duy nhất. Nghĩ tới Trưởng Tôn Thuận Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ tức đến nghiến răng kèn kẹt. Năm đó chỉ vì một tí lợi mà để Lý Nhị cắt giảm quân quyền, giờ chỉ còn trông chờ
vào cái mũ quốc công mà lăn lộn chờ chết.
Lão là đệ nhất nhân Lăng Yên các, vậy mà chỉ có quyền lợi điều động 500
thành vệ quân. Nói tới Vương Hiếu Kiệt lại càng thêm đau đớn, từ một vị
tướng quân, giờ thành kẻ điên cả ngày khóc khóc cười cười ngoài đường
phố Trường An, thật mất mặt.
Tuy lão có lực ảnh hưởng đến quân đội Sóc Phương, nhưng Vân Diệp cũng
vậy. Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút tuyệt vọng, lão giờ đầu đã bạc trắng,
không như Vân Diệp với Vân Thọ, giống huynh đệ hơn là phụ tử.
Lão không dám nghĩ đến lúc mình chết, thế lực Vân Diệp sẽ bành trướng
đáo mức nào. Đến khi đó, Trưởng Tôn gia tuyệt đối sẽ chết không có chỗ
chôn. Xoa xoa cái hông đau mỏi, Trưởng Tôn Vô Kỵ mở quyển tông, tiếp tục thẩm duyệt chuyện thiên hạ.
- Sẽ không, sau khi tân hoàng lên ngôi ta liền cáo lão. Nên vào Binh bộ
thì vào Binh bộ, nên nhập Hộ bộ thì nhập Hộ bộ, của hoàng gia thì nên
trả cho hoàng gia, ta về Ngọc Sơn dưỡng lão. Ba nhi tử của Vân gia một ở Nam Hải, một Nhạc Châu, còn Trường An là Thọ nhi, an bài như thế là
được.
Lý Thái hâm mộ gật đầu:
- Con ta cũng không nhiều, hai nhi tử, có điều không ít đất phong, dù
muốn ở riêng thì hai đứa nó vẫn thừa chia nhau. Ta thấy Tiểu Mộ và Lý
Tượng ở một chỗ, ngươi định gả khuê nữ cho hắn? Dù thế nào, Hương nhi và Lộ nhi ngươi phải giữ cho hài nhi nhà ta, về phần tiểu khuê nữ nhà
ngươi thì tùy ngươi.
- Ngươi đến nhà ta chia thịt heo đúng không? Hân nhi, Huy nhi đều là hảo hài tử, thế nhưng Huy nhi và ngươi chẳng có điểm nào giống nhau, con
ngươi hắn màu lam, hài tử nhà ta không lấy chồng dị tộc.
- Cút đi, lão bà Na Nhật Mộ nhà ngươi thì thuần chủng? Ngươi xem lại
hình dáng Tiểu Mộ, sóng mũi cao, mắt to, điểm nào giống ngươi? Nếu Hi
Mạt Đế Á sinh hài tử không có chút dị tộc, chẳng phải trò cười hay sao?
Vân Diệp ngoác miệng ngáp:
- Mặc kệ, gia quy Vân gia như vậy, không thể lấy dị tộc.
- Nhà ngươi có gia quy như thế khi nào?
- Vừa xong, lúc ngươi muốn khuê nữ ta gả cho tiểu tử mắt lam ta liền nghĩ ra như vậy.
- Hả? Tên khốn nhà ngươi...
Hai người bưng tô mì ngồi xổm trên tường thấp Hoa trì xì xụp. Lý Thái
nhai phải miếng tỏi cay đến ứa nước mắt, xì mũi hai cái xong nói với Vân Diệp:
- Ngươi định đối phó cữu cữu ta thế nào?
- Ăn thật ngon, sống thật lâu. So về tuổi ta chiếm ưu thế, trước kia
Nhan lão tiên sinh đã nói với ta một đạo lý, thực ra trước mắt không cần thiết tranh phong với lão, chỉ cần sống lâu hơn lão là được. Ta giết
cữu cữu ngươi ngươi không khó chịu sao? Bệ hạ không khó chịu sao? Hoàng
hậu nương nương cũng liều mạng với ta. Đời này ta cũng chỉ có mấy người
như vậy, vì cơn giận mà đắc tội với tất cả sao? Ta đâu có dở hơi mà làm
thế. Cho nên đây là cách duy nhất, cữu cữu ngươi không phạm sai lầm là
được, cho lão thêm vài chính vụ nhức đầu, phỏng chừng sau 3 năm rưỡi nữa ta sẽ thu được thắng lợi. Đến lúc đó ta còn có thể đi phúng viếng, mọi
người đều được vui mừng.
Lý Thái thoải mái húp sạch mì, giơ ngón cái nói:
- Cao, thật cao. Cữu cữu ta nếu đến tuổi nhắm mắt xuôi tay ta cũng chẳng có gì oán niệm, như vậy phụ vương ta cũng thoải mái, mẫu hậu cũng vui
vẻ, người trong thiên hạ sẽ thấy một hoàng gia hòa thuận, đối với người
nào cũng tốt. Nói thật ra Môn hạ tỉnh đã khiến cữu cữu ta không yên lòng từ ngày mới bắt đầu.
- Hứa Kính Tông là ai, cữu cữu ngươi cũng quá để ý mình. Có hắn ở Môn hạ tỉnh, cữu cữu ngươi chắc chắn không thể rảnh rỗi. Cho dù là chính vụ
đơn giản, lão Hứa cũng có thể biến thành phức tạp. Loại bản lĩnh này là
bẩm sinh, là cao thủ tuyệt đối. Đại ca ngươi không biết nghe được ai
kiến nghị, để Lý Nghĩa Phủ cũng vào Môn hạ tỉnh, phỏng chừng một ngày
của cữu cữu ngươi sẽ vô cùng khổ sở. Ngươi có biết Gia Cát Khổng Minh
chết như thế nào không? Chính là mệt chết.
Lý Thái lắc đầu:
- Chỉ cần chết già là được, ta quan tâm lão chết thế nào. Chuyện của
Tiểu Trị làm ta thương tâm, hôm qua ta vào cung hắn còn hỏi ta có ăn
đường không, khiến ta chảy cả nước mắt. Giờ ta muốn không phải đau lòng, chỉ cần được thế thì sao cũng được.
Ăn quả đắng mới biết tầm quan trọng của tình nghĩa, lừa cũng không bị
sái chân hai lần một chỗ huống chi người. Giờ không ai dám làm chuyện
đau lòng nữa, dù nói Lý Trị tự chịu diệt vong, thế nhưng mặt này nếu
không có Trưởng Tôn Vô Kỵ thúc đẩy và hỗ trợ, thì Lý Trị cũng không lớn
gan như vậy. Sau cùng người chết nhiều như vậy, đau thương cả một mảnh
lòng, đây đã là cực hạn Lý Nhị có thể tha thứ.
Có lẽ do thêm một lần bị đả kích, hùng tâm của Lý Nhị tựa hồ đã không
còn nữa, triều cương cứ vậy vận chuyển gọn gàng, Vân Diệp và Trưởng Tôn
Vô Kỵ vẫn không hợp nhau như vậy, Thái tử thì quy củ ở Trung Thư tỉnh
trị quốc, Thập Lục vương đàng hoàng ở sa mạc tây bắc ăn cát, hết thảy
đều hoàn mỹ không tỳ vết, thân là đế vương chỉ cần khống chế được tiết
tấu, không để chuyện bất thường xảy ra là được. Có lúc bình thường lại
chính là chỗ cao minh của thi chính, thay đổi xoành xoạch tuyệt đối
không phải đạo trị quốc.
Hoàng đế để yên, hoàng tử để yên, đại thần để yên, dân chúng cũng sẽ
ngoan ngoãn. Nhà nhà đều bận rộn kiếm tiền nuôi sống gia đình mình, hơi
đâu lãng phí thời gian quan tâm đến một đại gia tộc sắp toi đời.
Người trên đường Trường An đã vãn, 108 tiếng chuông cũng đã gõ xong,
trên đại nhai đầy võ hầu, bọn họ hoặc là ném một con quỷ say xuống rãnh
giải rượu, hoặc là ngăn xe ngựa không có tiêu kỳ để vơ vét tài sản một
phen. Nếu như gặp được nữ tử đơn thân, bọn họ sẽ sung sướng cả tối.
Môn hạ tỉnh vẫn đèn đuốc sáng choang, Hứa Kính Tông vừa vất vả xử lý
công văn trong tay, uống một bát súp, thưởng thức kiệt tác của mình, đột nhiên nhéo mạnh vào eo, ôm lấy văn thư trên bàn rồi ra khỏi phòng. Vừa
mới ra khỏi thì lộ ra vẻ mệt mỏi. Sau khi uể oải thông bẩm với Trưởng
Tôn Vô Kỵ thì chậm rãi vào đại sảnh, đặt văn thư lên trước mặt lão:
- Phó xạ, văn thư ngài muốn ty chức đã sửa lại rồi, có điều có vài chỗ
quái lạ, ty chức không dám tự tiện quyết định, tất cả đã ghi chú phía
trên, thỉnh Phó xạ xử trí.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha:
- Diên Tộc chính là hành gia trong đạo này, lại cũng có nghi ngờ sao?